HIỆP THIÊN ĐÀI
V/P: THƯỢNG SANH
Số : 121 / TS
THƯỢNG SANH
CHƯỞNG QUẢN HIỆP THIÊN ĐÀI
Kính Gởi: Hiền Huynh HIẾN
PHÁP CHƯỞNG QUẢN BỘ PHÁP CHÁNH
Tham chiếu : Quý Thánh Thơ
số 15/ DS ngày 12-6-1970
Kính Hiền Huynh,
Theo đề nghị của Hiền
Huynh tôi chấp nhận cho Ban Đạo Sử xuất bản để phổ biến những bài Thuyết Đạo
tại Tòa Thánh của ĐỨC HỘ PHÁP từ năm 1946 đến năm 1955.
Những bài giảng được chọn
để ấn hành phải có sự kiểm duyệt của Ban Kiểm Duyệt Kinh Sách.
Nay Kính
Tòa Thánh, ngày 14
tháng 5 Canh Tuất
( dl 17-6-1970 )
THƯỢNG SANH
( ấn ký )
LỜI TỰA
Những bài
Thuyết–Đạo trong quyển sách này là lời vàng ngọc của Đức HỘ-PHÁP, một vị
Giáo-Chủ của Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ, một
bậc Vĩ-Nhân của thế hệ; nên một Ủy-Ban sưu tầm và biên tập thành lập có Đức THƯỢNG-SANH
chấp thuận, để xúc tiến việc sưu tầm biên tập và ấn hành các bài Thuyết-Đạo ấy.
Nay cuộc sưu tầm và biên tập đã có kết quả mỹ mãn, nên Ủy-Ban đem ra ấn hành
cho toàn đạo được lãnh hội lời vàng ngọc nói trên.
Trong Ban Đạo-Sử của
Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ đã có sẵn một thư viện tàng trữ các loại kinh sách cổ kim đông tây cho các
nhà khảo cứu và toàn Đạo có thêm tài liệu, những quyển “Lời Thuyết Đạo” của Đức HỘ-PHÁP sẽ lưu trữ vào Thư-Viện nầy để chư độc giả đến xem.
Đức HỘ-PHÁP là một trong
các vị tiền bối khai sáng nền Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ, đã thực hiện trước hết chủ
thuyết Tam-Lập: “Lập Đức, Lập Công, Lập
Ngôn”.
Về lập đức: thì Đức Ngài
là người đầu tiên đã nghe theo tiếng gọi Thiêng-Liêng mà khai sáng mối Đạo cho
toàn sanh chúng được chung hưởng hồng ân của ĐỨC-CHÍ-TÔN (NGỌC- HOÀNG - THƯỢNG-
ĐẾ ).
Về lập công: thì Đức Ngài
vừa lập đức vừa lập công trong việc khai sáng. Từ cái không làm ra cái có, bắt
gió nắn hình tạo thành một đại nghiệp Đạo ở cõi thế nầy. Nếu Ngài không phải là
một Đại-Đức thì làmsao thành công được ?!
Về lập ngôn: thì Đức Ngài
lưu lại lời vàng tiếng ngọc trong các bài Thuyết-Đạo mà chúng ta đang thưởng
thức và còn nhiều lời giáo huấn cao siêu khác nữa mà chư quý độc giả và toàn
Đạo nên lưu ý.
Nhơn danh Hiến-Pháp
Hiệp-Thiên-Đài kiêm Trưởng Ban Đạo Sử, tôi xin trân trọng giới thiệu cùng quý
độc giả bốn phương quyển sách quý giá này đáng được lưu niệm mãi mãi.
Trân trọng kính
chào.
Hiến-Pháp TRƯƠNG
HỮU ĐỨC.
LỜI TRẦN THUYẾT
Mỗi lần ly loạn là mỗi lần
thư tịch bị làm mồi cho binh lửa. Nhìn vào lịch sử : những vụ “Phần-Thư”, những vụ chiếm đọat thư tịch
đã xảy ra như một hệ luận trước những biến cố. Tình trạng này đã kéo dài qua
các thời đại, ấy là biện pháp của những kẻ mạnh nhắm vào mục đích thực hiện
chính sách ngu dân và đồng hóa triệt để.
Những kinh nghiệm đau
thương ấy là nguyên nhân thúc đẩy chúng tôi cố gắng thực hiện công việc sưu tập
những tài liệu này.
Chúng tôi nghĩ rằng : “Nếu tài liệu kinh sách chỉ được tập trung
tàng trữ vào một chỗ, tránh sao cho khỏi bị hủy diệt khi kẻ cường quyền đến
cướp phá”. Do đó chúng tôi quyết định quay ra nhiều bản để gởi đến, và ký thác vào những tâm hồn
trung kiên với Đạo, những người dám chết để bảo tồn những tiếng nói của Đấng
thay Trời dạy Đạo.
Nếu một may thay thời cuộc
lại biến thiên, có thể các cuộc phần
thư lại tái diễn, thì thiết tưởng trong
số tài liệu này vẫn còn có nhiều người
nhiệt tâm gìn giữ được vẹn toàn
Đây không phải là việc làm
của một cá nhân hay một đoàn thể, nhưng
là sự đóng góp chung của những người vô danh nguyện đem hết năng lực của mình
để phụng sự cho lý tưởng bảo tồn truyền thống giáo lý của Đạo. Trong khi quyển
tài liệu này đến tay Qúi vị thì cũng đã có người vì qúa hăng say trong công
việc thực hiện lý tưởng mà đã phải ngã gục vì kiệt sức.
Việc làm của chúng tôi
không phải là một ý nghĩ nông nổi của một sớm một chiều, nhưng là một hòai bảo
trong suốt thời gian ly loạn. Chúng tôi hằng cầu nguyện ĐỨC CHÍ TÔN và PHẬT MẪU
ban bố phước lành sớm gặp dịp may để thực hiện hoài bảo ấy.
Ngày nay chân trời đã rạng tỏ, ý nguyện đã đắc thành. Chúng tôi
xin hiến dâng trọn vẹn cho Hội Thánh tất cả những tài liệu mà chúng tôi đã ghi
chép, góp nhặt sau bao nhiêu năm theo đuổi mục đích bảo tồn những lời vàng
tiếng ngọc của Đức HỘ PHÁP.
Từ đây bản quyền sẽ tùy
thuộc hoàn toàn vào Hội Thánh. Kính xin hội Thánh cho kiểm duyệt và ấn hành, để
cho mọi người đều được nghe lời dạy dỗ đầy yêu
ái của Đức HỘ PHÁP đã dành cho chúng ta
trong thời gian Đức Ngài còn tại thế.
Tòa Thánh, ngày 28
tháng 8 năm Bính-Ngọ (dl 12-1-1966)
BAN TỐC KÝ
LỜI CHÚ CỦA NGƯỜI
SOẠN
Kính thưa: Chư Huynh, Tỷ,
Muội cùng các bạn đồng môn.
ĐỨC HỘ PHÁP PHẠM CÔNG TẮC
lúc còn sanh tiền Ngài đã để lại nhiều lời vàng tiếng ngọc dạy dỗ chúng sanh
qua các buổi thuyết Đạo.
Nay kẻ hậu sinh được may
duyên học Đạo với Đấng Thiên Tôn qua các bài Thuyết Đạo từ quyển I đến quyển VI
(từ năm 1946 đến năm 1955 do Hội Thánh Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ Tòa Thánh Tây Ninh
ấn hành), trong những bài giảng nầy, Đức Ngài đã giáo hóa rất nhiều chủ đề về
Đấng Thượng Đế, Tôn Giáo, Nhân Loại ... theo dòng thời gian của từng thời kỳ
lịch sử.
Với lòng tôn kính Đức Tôn
Sư, con xin được sắp xếp các bài giảng theo từng chủ đề để con và các bạn đồng
môn dễ dàng sưu khảo trên đường tu học.
Thành kính cầu nguyện Đức
Tôn Sư luôn luôn dẫn dắt chúng con trên đường phụng sự.
Kỉnh bút
1 . - Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo
Tại Báo Ân Từ .
Ðêm 24 tháng chạp năm Bính Tuất ( 1946 )
Sự thành tâm cầu nguyện
Sự cầu nguyện có cảm ứng
với chánh trị thiêng liêng tức là các Ðấng vô hình đều biết rõ mọi sự hành tàng
nơi cõi thế, triết lý về hình thể của con người.
Thọ tinh cha huyết mẹ sản
xuất ra, thì có sự cảm giác thiêng liêng đối cùng nhau rất mật thiết, cho nên
một người con lúc đi làm ăn xa nhà khi cha mẹ có bịnh hoạn hay xảy ra điều gì
tai biến, thì thân thể của người con sẽ có điềm máy động như giựt thịt, máy mắt
hoặc là ứng mộng thấy rụng răng và các điều khác ..v..v.. đó là về phần tinh
khí hình thức của con người.
Còn về phần linh tánh thì
do nơi Ðức Chí Tôn ban cho nhứt điểm lương tâm, nó có cảm giác cùng chí linh,
cho nên khi ta hữu sự thì thành tâm cầu nguyện. Nền Ðạo là một điều cảm ứng rất
mầu nhiệm vô cùng, có câu :
Nhơn tâm sanh nhứt
niệm,Thiên Ðịa tất giai tri.
Từ đây chư chức sắc và
chức việc cùng đạo hữu nam nữ gắng thành tâm cầu nguyện cho nền Ðạo và cơ Ðời
được được an ninh trật tự, kể từ ngày nay cho đến Tân Xuân đầu năm Ðinh Hợi thì
sẽ thấy sự tiến hóa phi thường và huyền linh mầu nhiệm.
Nếu toàn cả quốc dân mà đủ
lòng tín nhiệm với quyền hành chánh trị thiêng liêng, hiệp nhứt tâm cầu nguyện
thì cơ loạn lạc sẽ trở nên an ninh trật tự, đời sẽ được cộng hòa chung hưởng
mọi điều hạnh phúc. (Thuyết Ðạo QI / tr 23)
* * *
2. - Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo Tại Ðền Thánh.
Ngày 8 tháng giêng năm Ðinh Hợi ( 1947 )
Lễ rước
quả càn khôn
Ngày nay đã dời quả
càn khôn về Ðền Thánh, Ðức Chí Tôn đã ngự nơi ngai của Ngài, chúng ta
nên mừng cho nhơn loại được ảnh hưởng nơi Ðền Thánh nầy mà tiến
hóa mãi lên.
Ðền Thánh kể
từ đây không còn ai xem nó là vôi, cát, xi măng nữa, mà là một khối đức tin đã
tượng
nên hình vậy.
Nhờ những
bàn tay khéo léo của mấy em, mấy con, thợ hồ, thợ mộc đã chịu đói rách khổ cực
hơn mười năm trường mới dày công đào tạo nên. Từ đây một sắc dân nào có đủ đức
tin nơi Chí Tôn là chúa tể vạn loại thì dầu ở phương trời nào, họ sẽ hướng
về Ðền Thánh mà cầu nguyện hàng ngày hàng giờ để mong hưởng phước lành của
Ngài.
Ðền Thánh
làm xong, nền Ðạo đã vững vàng, chúng ta sẽ dẹp lần cái bạo tàn của đời để dìu
dắt nhơn loại đi vào con đường gầy dựng lại trật tự hòa bình cho cái năng
lực nhơn nghĩa, chúng ta sẽ đem hạnh phúc lại cho thiên hạ trong buổi chuyển
thế nầy.
Chúng ta nên
mừng vì nhơn loại sẽ nhờ khối đức tin của chúng ta mà hưởng ân huệ của Ðấng Chí
Tôn.
Bần Ðạo nhắc
lại, Ðức Chí Tôn đã hứa với con cái của Ngài những gì ngày nay chúng ta đã
thấy, Ngài cho chúng ta theo lời hứa, Bần Ðạo đứng tại tòa giảng đây chứng chắc
như thế, bởi những công nghiệp phi thường tạo thành trong thời gian qua để làm
bằng chứng. Vì quốc dân Việt Nam ta còn kém đức tin nơi Ngài, nên cơ quan cứu khổ để
giải thoát cái ách nặng nề của chúng ta phải còn muộn màng đến ngày
nay, mà trước mắt chúng ta còn thấy cái thảm trạng tương tàn tương sát rất đau
đớn thương tâm, phải chi quốc dân ta thử và cầu nguyện thử đi, rồi coi Ðức Chí Tôn
sẽ cho chúng ta y như lời hứa không . (Thuyết Ðạo Q I /
tr25)
* * *
3. - Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo - Ðêm mồng 9 tháng
giêng năm Ðinh Hợi ( 1947 )
Ðại Lễ Ðức Chí Tôn
Quốc dân
Việt Nam có một phần người thiếu đức tin về Ðạo Cao Ðài, họ chẳng
tin rằng Trời khai Ðạo để tạo Ðời lập Minh Ðức Tân Dân, tức là một cơ quan cứu thế ,
làm cho vạn loại hòa bình càn khôn an tịnh, tránh khỏi sự cạnh tranh
giết hại lẫn nhau.
Hiện giờ cái
họa chiến tranh, khói lửa lan tràn khắp nơi, nhơn sanh thống khổ, cốt nhục tương tàn là vì có một
phần người không tin có Trời, chẳng noi theo luật công bình của Tạo Hóa, cho
nên mới gây ra một trường náo nhiệt như thế.
Ngày nào nhơn sanh biết
nhận định Ðạo Trời là phương châm giải khổ lập thành Quốc Ðạo trong nước Việt
Nam, đem lại sự an ninh trật tự cho nhơn loại cộng hưởng hòa bình thì ngày ấy
là ngày của Ðức Chí Tôn rưới giọt hồng ân cho nhơn loại gội nhuần thánh đức .
Thuyết Ðạo QI / tr
26
* * *
4. - Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo Tại Ðền Thánh.
Ðêm 29 tháng 2 nhuần năm Ðinh Hợi ( 1947 )
Quyền năng của đức tin
Bần Ðạo
giảng về quyền năng của đức tin.
Thời buổi
nầy là thời buổi toàn con cái của Ðức Chí Tôn đưa tay lên cùng nhau nâng đỡ và
vãn hồi quốc vận, nên Bần Ðạo giảng về cái quyền năng của đức tin để cả thảy
trụ tinh thần cầu nguyện Ðại Từ Bi ban ơn nền Quốc Ðạo sớm được hoàn thành
hầu cứu vớt cả nòi giống Việt Nam chúng ta thoát nạn tương tàn tương sát.
Toàn Ðạo nên để đức tin
nơi Người thì mới mong nền Quốc Ðạo mau thành tướng. Ðức Chí Tôn tạo cơ quan
hữu sanh nầy mà gặp phải những điều trắc trở, nguy hay không sớm giải quyết
được là bởi toàn thể quốc dân ta không biết cầu nguyện nơi Người.
Bần Ðạo lập lại lời nói
của Ðức Chúa Jésus nói cùng môn đồ của Người rằng : " Hởi các môn đồ, Ðức Chúa
Cha ta trên Trời dạy rằng, nếu toàn thể các ngươi có một đức tin bằng hột mè
thì nó cũng đủ sức xô ngã núi, nó không gì ngăn cản nổi."
Ấy là Ngài nói cái đức tin
bằng hột mè mà toàn thể quốc dân đều có, thì đâu có phải chịu cảnh trạng thương
tâm thế nầy.Hại thay ! Dân 25 triệu, đã tự xưng là Con Rồng Cháu Tiên, tự biết
giống nòi do một căn nguyên chí Thánh cao trọng, có máu Tiên Rồng, mà cái đức
tin không bằng hột mè hay sao ? Nếu mỗi người Việt Nam ta đều có một cái đức
tin bằng hột mè mà thôi, cũng đủ dời non vét bể được.
Bần Ðạo nói thật, buổi Chí
Tôn đến tạo quốc đạo cho nòi giống Rồng Tiên nầy, chính Ngài cầm cơ đi đến các
Tỉnh, kêu từ nhà gọi từ đứa con, cho không biết bao nhiêu bài khuyến dạy, tạo
thành một nền Tôn Giáo Cao Ðài là Quốc Ðạo, Bần Ðạo tưởng chưa có người nào đem
cả tinh thần, tâm đức mà thi ân cho ai dường ấy. Ðức Chí Tôn đến độ rỗi, lập
giáo rồi bắt minh thệ.
Hỏi tại sao Ngài lại bắt
Minh Thệ buộc con cái phải hiệp đồng cùng nhau. Mỗi người có một chút đức tin,
Thầy bảo qui đức tin ấy lại, phải có tâm đức tin tưởng yêu ái lẫn nhau. Phải
nhìn nhận có Thầy, có đức tin nơi Thầy.
Hại thay ! Có nhiều đứa
con của Ngài cũng nghe, cũng tìm Ðạo, cũng thọ giáo, cũng minh thệ, đủ phép
tắc. Biết bao nhiêu khi mới đến cùng Thầy, quì dưới chơn Thầy, mà hễ ra khỏi
chơn Ngài rồi thì lại phản phúc Ngài và con cái của Ngài.
Bần Ðạo quyết định rằng :
Cái tai nạn của giống dân Việt Nam đến cảnh tượng nầy chúng ta phải nhìn nhận
tội của chúng ta vì thiếu đưc tin nơi Ngài mà ra vậy. Phải chi trước kia biết
nhìn nhận Ðấng đến dìu dẫn yêu ái nâng đỡ, để đức tin nơi Người, nghe theo
Người thì cái nạn đổ máu tương tàn, tương sát giống nòi không hề có đặng.
Cái hại về sự lưu huyết
nay Bần Ðạo xin nói là cái tội bất tín nhiệm cùng Ðại Từ Phụ đó vậy. Ôi ! Nếu
Bần Ðạo tả hết cái tình cảnh của Ðạo trót hai mươi năm nay thì mới biết cái
năng lực của đức tin nó mạnh đến bực nào. Từ khi Bần Ðạo đến đây, ai xô cũng
không ngã, đuổi cũng không đi, dầu còn dầu mất, dầu nên hư, Ðức Chí Tôn bảo Bần
Ðạo ngồi nơi đây, ở nơi đây, dầu cho vì mạng lịnh ấy mà mảnh thân nầy có phải
tiêu diệt để bảo trọng nền Quốc Ðạo, thì Bần Ðạo cũng không bước ra khỏi đây
một bước. Nếu Bần Ðạo quí trọng sanh mạng nầy thì Bần Ðạo có đủ thì giờ để trốn
tránh, biết bao nhiêu bạn khuyên lơn Bần Ðạo trốn đi, Bần Ðạo trốn được, tránh
được mà Bần Ðạo không khi nào chịu vậy. Ðức Chí Tôn bảo ở, dầu sống chết ngồi
nơi đây ôm chân Ngài mà thôi.
Bần Ðạo chỉ để lời cầu
nguyện đem cả thi hài và tâm hồn làm tế vật cho quốc Ðạo được thành tướng mà
thôi. Bần Ðạo chỉ xin có bấy nhiêu mà chưa chắc đã xin được, vì phải toàn thể
con cái của Ðức Chí Tôn qui tụ đức tin lại thành một cái năng lực giúp chúng ta
thắng nổi quỉ quyền và các cường lực đàn áp tiêu diệt Ðạo.
Chúng ta bảo trọng được
Quốc Ðạo, do cái năng lực của đức tin ấy. Chúng ta qui đức tin lại, bảo trọng
cơ Ðạo thì thoát được cái nạn tương tàn, tương sát máu đổ thịt rơi.
Nếu toàn Ðạo nam nữ nhìn
Ðức Chí Tôn lập đặng cái quyền năng ấy, chúng ta nương lấy nó mạnh mẽ, cầu
nguyện đồng làm một ngày một giờ thì coi Ðức Chí Tôn có giải thoát cho chúng ta
không ? Từ khi Bần Ðạo về qui tụ các con cái của Ngài, thì Bần Ðạo đã giải kiết
cho Ðạo nhiều rồi. Chúng ta cầu nguyện thêm đôi tháng nữa mà thôi và lo tròn
phận sự phú thác thì ngày đoạt vọng không lâu và chúng ta sẽ thấy có huyền diệu
hay không về quyền năng ấy.
(Thuyết Ðạo QI / tr41)
5. - Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo Tại Ðền thánh.
Ðêm 14 tháng 11 năm Nhâm Thìn ( 1952 )
Năng lực phi thường của đức tin
Trước khi
giảng đạo, Bần Ðạo để lời khen cả toàn thể con cái Ðức Chí Tôn hành lễ rất
nghiêm chỉnh, nhứt là tụng kinh có niêm luật qui tắc. Ðã mấy kỳ đàn rồi, Bần
Ðạo không có đi cúng, hôm nay dự lễ nầy có thể nói làm cho Bần Ðạo hết đau.
Ðêm nay Bần
Ðạo giảng về năng lực phi thường của đức tin trên con đường chí chơn chí thánh,
chí là khối thương yêu, Bần Ðạo đã giảng về đức tin nhiều lần rồi và cũng đã giảng
cái năng lực của khối thương yêu như thế nào rồi. Ðêm nay Bần Ðạo chỉ giảng về năng
lực phi thường của đức tin hay là cái năng lực huyền diệu của đức tin và khối
thương yêu vô tận của Ðức Chí Tôn.
Chúng ta đã chắc biết cũng
như Ðức Phật Thích Ca khi đã đạt đặng Bí Pháp mà trước kia chưa có vị Phật nào
đạt đặng là nhờ Ngài đã tìm hiểu quả quyết. Cái đức tin của Ngài nó mạnh mẽ phi
thường và Ngài dùng nó để làm cái thuyết vô nhơn vô quả.
Nếu có nhơn quả thì tức
nhiên con người phải chịu trong tứ khổ, ấy là vì cái căn quả đó vậy, mà muốn
đạt đặng vô sanh, vô tử, tức nhiên phải đạt đặng năng lực thương yêu giải thoát
cho mình, phải diệt quả. Ngài đã quả quyết, rồi Ngài ngó trở lại vạn linh sanh
chúng đang chìm đắm trong khổ hải, chịu trong tứ khổ là ' Sanh, Lão, Bịnh, Tử'
nên Ngài đem cái thuyết thương yêu vô tận của Ngài truyền bá cho toàn thể nhơn
sanh noi theo cái chí chơn chí thánh ấy, đặng họ đạt Bí Pháp của họ, có phải
đức tin của Ngài mạnh mẽ chăng ?
Ngài để đức tin trên khối
thương yêu của Ngài và Ðạo của Ngài đã 2.500 năm mà vẫn còn tồn tại bền vững
đến ngày nay. Ðức Lão Tử khi đạt được cơ quan vô đối của Ngài tức nhiên Ngài
lấy chí chơn chí thánh để hiểu trong kiếp sanh của chúng ta và nếu chúng ta có
phương thế tương liên với cả chúng sanh trong càn khôn vũ trụ để làm khối
thương yêu duy nhứt, chúng ta mới có thể siêu thoát đặng, chúng ta chớ tưởng sự
ấy làm không được, chúng ta sẽ đoạt đặng mà chớ, nếu đoạt đặng quyền vô sanh vô
tử thì sẽ đi đến cõi Thiêng Liêng Hằng Sống. Bởi cớ cho nên Ngài để cái luật vô
tử nầy cho nhơn loại tìm hiểu mà đạt Ðạo.
Cũng như Ðức Khổng Phu Tử,
Ngài thấy nhơn loại đã phế vong Ðạo nhơn luân của mình, nên mới tương tàn tương
sát với nhau như hồi Ðông Châu Liệt Quốc buổi nọ, Ngài lấy Ðạo nhơn luân làm
căn bản đặng cứu đời gọi là lấy Ðạo nhơn luân cứu thế.
Cũng như ngày nay, Ðức Chí
Tôn quả quyết rằng cái thuyết ấy nó thuộc về năng lực thương yêu, nên Ðức Chí
Tôn mới đem tạo nền chơn giáo của Ngài. Ngài lấy Ðạo Nho làm căn bản, lấy Ðạo
nhơn luân của nhơn loại làm phương cứu cánh, để cứu khổ cho loài người, cũng
như Ðức Lão Tử trước kia đó vậy.
Ðức Chí Tôn ngày nay cũng
thế, chỉ vì lòng thương yêu nhơn loại vô tận nên Ngài tìm cách giảng cái thuyết
ấy, truyền ra cho cả nhơn sanh đều hưởng ứng theo để họ biết cái sanh tử của họ
đặng họ tự giác, đó là phương cứu thế vậy.
Tưởng cả chúng sanh, chức
sắc trong hàng Thánh Thể Ðức Chí Tôn nam nữ cũng biết cái đức tin ấy là ngọn
đuốc thiêng liêng, còn lòng thương yêu của ta là khối lửa Tam Muội để đốt cây
đuốc ấy cho sáng láng, cho rực rỡ, đặng dìu đường cho vạn linh sanh chúng.
Chúng ta đã thấy cái quyền
năng ấy trong một đại gia đình nên hư đều ngó theo ngọn đuốc thiêng liêng đó,
đặng đi đến con đường vinh quang vô đối của Ðức Chí Tôn đã rọi sáng, đã dành để
cho chúng ta hồi ban sơ.
Bần Ðạo nói quả quyết mỗi
sự khó khăn gay trở, mọi sự khổ hạnh mà Thánh Thể Ðức Chí Tôn đã chịu mà có thể
thắng được mọi trở lực là nhờ khối thương yêu của Ðức Chí Tôn đã dành để cho
chúng ta, nếu chúng ta lấy khối thương yêu cứng rắn ấy làm căn bản, thì không
có quyền năng nào dưới thế gian nầy làm cho khối ấy lay chuyển, tiêu diệt được.
(Thuyết Ðạo QV / tr 97)
* * *
6. - Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo Tại Ðền Thánh.
Ðêm 1 tháng 7 năm Kỷ Sửu ( 1949 ).
Tòa
Thánh là nơi soi rọi đức tin
Ðêm nay cũng khá đông
nhưng Bần Ðạo để đợi đôi ba phen coi thử, nếu quả như con cái Ðức Chí Tôn siêng
năng biết lo liệu học hỏi đạo đức, Bần Ðạo sẽ thuyết về Bí Pháp, để đợi kỳ
giảng nữa coi Bần Ðạo thuyết về Tòa Thánh đối với Chi Phái Ðạo và các đảng phái
Ðời.
Chúng ta đã đến giai đoạn
phải ra gánh vác đảm nhiệm trọng trách đặng nâng đời, đặng dung hòa các tôn
giáo, đảm nhiệm ấy không dễ gì làm, nếu tinh thần chúng ta không quyết đoán
định phận mình cho quả quyết, vả chăng Tòa Thánh là nơi Thánh Thể Ðức Chí Tôn
cầm quyền đạo giáo, về mặt đạo giá trị của nó thiên hạ định đặng là do nơi hành
tàng của toàn thể con cái Ðức Chí Tôn, tức toàn Thánh Thể của Ngài vậy.
Bần Ðạo còn nhớ lại buổi
mới mở Ðạo tại Tây Ninh, về một lời quả quyết của Ðức Chí Tôn đã hứa với chúng
sanh, Ngài quyết hẳn rằng :Chi chi cũng tại Tây Ninh nầy mà thôi, bất kỳ dầu
Thể Pháp hay là Bí Pháp, dầu cả hình trạng đạo giáo hay tướng diện của nền tôn
giáo của Ngài xuất hiện đều do nơi nầy mà thôi.
Buổi ấy ai cũng phân vân,
Bần Ðạo cũng vậy, mà chắc con cái Ðức Chí Tôn cũng như Bần Ðạo, buổi nọ nền
chơn truyền của Chí Tôn chưa ra thiệt tướng, bởi xuất hiện nhằm thời buổi đó
khó mà định hình thể được là vì quyền đời đương cường lực ép bức, về quyền đạo
các nền tôn giáo đương thời đủ năng lực đủ oai quyền có thể diệt tiêu nó đặng
mà chớ, lại nữa cả con cái của Ngài buổi nọ không bao nhiêu, Ðạo mới mở ra nên
còn thiểu số, phần nhiều là những kẻ thường nhơn nghèo khó, mấy tay cầm giềng
mối Ðạo buổi ban sơ cũng bơ vơ không biết lập phận mình, chính Bần Ðạo buổi nọ
khi nghe Ðức Chí Tôn nói chi chi cũng tại Tòa Thánh nầy mà thôi, ngó lại thấy
hiện tượng của Ðạo nghèo đến nước không phương thế làm chùa, để mượn Từ Lâm Tự
của nhà Thiền tức của Hòa Thượng Giác Hải làm mới nửa chừng, họ muốn cho mượn
đặng lợi dụng mình làm cho xong, xuất của ra làm, chừng mở Ðạo vừa xong, quyền
đời quyền đạo xúm lại đè nén muốn hạ nhục làm cho rẻ giá trị, đòi chùa lại, đuổi
đi.
Thật vậy, họ đuổi đi phải
đi cấp thời, mua được đất Long Thành, ngó lại toàn rừng già thú dữ đầy cọp beo
đủ thứ, như thế ấy mà nói chi chi cũng tại Tòa Thánh Tây Ninh nầy mà thôi. Nếu
buổi ấy ai đức tin không vững chắc còn có nước trốn mà đi, một phần đã từ bỏ
Ðạo vì lẽ ấy, còn những người có đức tin một chút nói rằng ở coi, coi họ làm sao
tương lai họ sẽ như thế nào ? Nếu nên thì mình theo, bằng không nên thì đả đảo
rồi bỏ đi.
Như vậy mà vẫn còn một đám
người nữa vì thương chúng sanh kính trọng con cái Ðức Chí Tôn đem đức tin để
trọn vẹn nơi Ngài, lo lắng cho tương lai của nhơn sanh, tự hỏi : Nếu lời hứa
của Ðức Chí Tôn không thành tựu thì Ðạo Cao Ðài thành sao đặng, ví cớ những kẻ
ấy đem tất cả nhiệt huyết của mình đặng cứu dân, lời hứa của Ðức Chí Tôn đem cả
đức tin thực hiện cho thành tựu mong mỏi cứu tình thế, thấy khổ nhơn loại mà hy
sinh tạo nghiệp, Bần Ðạo ngó lại hai mươi mấy năm rồi biết bao nhiêu sanh mạng
về gởi rừng nầy, nơi nước độc bịnh chướng, nhìn lại Thánh Ðịa biết bao nhiêu mồ
mả, biết bao xương máu.
Lớp nào còn sống thì làm
nô lệ cho đời đặng tạo nghiệp cho đạo, hình trạng thành tướng ngày nay là do
giọt máu mồ hôi nước mắt của con cái Ðức Chí Tôn tạo ra đó vậy, vì cớ buổi ban
sơ Ðạo hèn hạ bị ép bức hiếp đáp, đời kiếm thế đưa ra trước luật hình nên mới
có tấn tuồng chi phái nổi lên đủ thứ hết, mấy người biết chi phái ấy là gì
không ? Là những kẻ chạy non, Bần Ðạo muốn nói những kẻ đó đã chạy, mình cầm
lại sao đặng, chạy đi đâu thì chạy. Họ tạo ra chi phái, họ nói quả quyết Ông
Trời ở đây không phải là Ông Trời của họ. Họ nhứt định tạo ra một Ông Trời
riêng rồi sau đến mình phải chịu đóng cửa đặng cho thiên hạ quên thị nhục chưởi
mắng, đóng cửa đặng đào tạo những em út có tâm hồn nhẫn nại, ngày nay nghiệp
Ðạo ra thế nầy ngó lại 24 năm mấy em làm xong chuyện đó, nghiệp Ðạo giờ phút
nầy đã cao trọng rồi đa, đã quá lằn mực thiên hạ khi rẻ, dường như đã đến đài
vinh quang, đài vinh quang ấy tưởng lập ra vững chắc rồi không còn sợ ai nữa,
chẳng những không sợ mà thôi mà có thể làm chủ của Ðời và Ðạo nữa.
Mấy em, Bần Ðạo đứng trước
giảng đài nầy thừa lịnh Ðức Chí Tôn, làm anh cả mấy em để lời tâm huyết dặn
rằng: Buổi mấy em bị áp bức mấy em sợ phải bảo vệ tức là phải tranh đấu, giờ
phút nầy mấy em mạnh rồi có đủ oai quyền đủ năng lực nên bỏ phương pháp tranh
đấu ấy đi, trải lớp từ bi ra đặng độ thế.
Qua cho mấy em biết đại nghiệp
của Ðạo ngày nay đáng làm đàn anh, làm chủ được thiên hạ, không cần tranh đấu
nữa, lấy từ bi mà đối với đảng phái một lỗi hai lầm, ngày nay ăn năn trở lại
mấy em nhớ rằng Ðền Thờ nầy là Ðền Thờ chung của toàn con cái Ðức Chí Tôn,
không phải của riêng mấy em tuy hữu công đào tạo nhưng không phải mấy em làm
chủ, toàn con cái Ðức Chí Tôn làm chủ, người ta về đừng có bạc đãi khi rẻ mích
lòng Ðức Chí Tôn, trái ngược lại nam cũng vậy nữ cũng vậy, lấy tình ái vô cực
của Ðức Chí Tôn, lấy hình ảnh Ðại Từ Bi an ủi họ, nhường nơi ăn chỗ ở cho họ,
đặng họ cứu vãn chúng sanh về phần hồn ấy là lời tâm huyết.
Qua cầu xin nơi mấy em đối
với các đảng phái quốc sự. Ðạo của mấy em như cây cao mát mẻ, như nước suối
trong veo tinh khiết, họ cũng muốn trú ngụ cho mát mẻ tâm hồn, họ đến nương
bóng nơi mấy em đặng lập thân danh của họ, mấy em nên từ bi, bác ái nâng đỡ họ,
cả em út can đảm hy sinh mạng sống để bảo vệ tài lợi của họ không kể công, họ
đến nương Ðạo với sự che chở của mấy em, mấy em cho họ nương đặng họ lập thân
danh họ sẽ giúp lại mấy em tạo thời cải thế, đừng có bạc bẽo với họ, nương dựa
một ngày một bữa hay bao lâu, uống nước phải biết nhơn biết nghĩa cho họ hiểu.
Dầu đế vương chi nghiệp
không giữ nhơn đạo thì không giá trị gì hết, biểu họ coi gương mấy em đối với
họ thế nào thì Tòa Thánh đối với chúng sanh giờ nầy cũng thế, giờ phút nầy họ
hân hạnh, tinh thần nhân đạo ngày kia họ sẽ mưu ích lợi cho thân danh họ. (Thuyết
Ðạo QIII / tr 36)
* * *
7. - Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo Tại Ðền Thánh, Thời Tý
.
Lễ Ðầu Xuân - Ðêm mùng 1 tháng giêng năm Canh Dần (
16-2-1950 )
Toàn Ðạo phải có đức tin.
Ðêm nay đã
mãn một năm, khởi đầu qua năm mới là năm Canh Dần, tưởng chúng ta có thể đoán
trước rằng: Ðức Chí Tôn đã dành để cho nước Việt Nam, một sắc dân của Ngài đã
lựa chọn để gởi cái chơn giáo của Ngài tạo một cơ quan cứu khổ cho toàn
thiên hạ.
Bần Ðạo nhớ lại năm Bính
Dần, cũng đêm nay, cũng giờ nầy Ðức Chí Tôn giáng cơ ; buổi ấy có Ðức Cao
Thượng Phẩm và Bần Ðạo phò loan, Ngài kêu cả hai người đứng dậy, Ngài viết : - Biểu
toàn thể nam nữ con cái của Ngài chun ngang qua cây cơ đặng Ngài ban ơn cho mỗi
đứa, cây cơ chống lên cả thảy đều chun qua.
Sự làm của Ngài hồi năm
Bính Dần thế nào đêm nay cũng vậy. Hiện giờ trong óc não Bần Ðạo quả quyết rằng:
Mỗi năm giờ nầy, đêm nay Ngài hằng ở gần con cái của Ngài, chúng ta nên tin đi,
nên quả quyết đi. Chúng ta có thể quả quyết rằng:
Ngài đã nói với chúng ta
24 năm trước, Ngài phải làm thế nào cho quốc dân Việt Nam nầy được giải ách nô
lệ mới xứng đáng làm Thánh Thể của Ngài. Chính sứ mạng thiêng liêng khó khăn ấy
Ngài đã giao trọn trong tay của Bần Ðạo thiệt hiện đặng điều ấy.
Ôi ! Nếu hồi tưởng lại hai
mươi mấy năm trước giờ phút nầy Bần Ðạo tưởng tượng lại ; tưởng Ngài biểu lên
Thượng Thiên gỡ mặt nhựt, mặt nguyệt đem xuống để nơi thế gian nầy cho thiên hạ
thấy thì tưởng có thể đặng, còn giải ách nô lệ cho nước Việt Nam Bần Ðạo chưa
chắc đã làm đặng hay chăng ?
Giờ phút nầy Bần Ðạo thấy
Ngài giữ lời hứa và đã thực hiện đặng cho toàn cả con cái của Ðức Chí Tôn,
tưởng lại không có năm nào được vui như năm nay.
Bần Ðạo thú thật từ khi
lọt lòng mẹ tới giờ và đã biết sống với đời cho tới ngày nay không có năm nào
Bần Ðạo hưởng cái hạnh phúc vui sướng cho bằng năm nay, nó vui sướng làm sao
đâu, Bần Ðạo rất thỏa dạ thi hành sứ mạng thiêng liêng của Ðức Chí Tôn ; ngọn
cờ cứu thế do nơi cửa Ðạo Cao Ðài nầy, do tay của Ðức Chí Tôn đến ban tinh thần
để giải ách nô lệ cho nước Việt Nam và đòi cả sự độc lập thống nhứt hoàng đồ
lại cho họ.
Mỗi phen Bần Ðạo đứng nơi
giảng đài nầy nói điều ấy thì trước kia chưa có chi hết ; ngày nay Bần Ðạo dám
đảm đương bảo kê rằng sự độc lập và thống nhứt của nước Việt Nam phải có, phải
đặng và đến nay đã đặng.
Năm Canh Dần là năm Bần
Ðạo 61 tuổi đã chung sống nơi cõi tạm nầy, mới một lần đầu tiên Bần Ðạo hưởng
được hạnh phúc vô đối của Ðức Chí Tôn đã ban cho đó vậy.
Bần Ðạo xin nhắc lại, xin
làm chứng cho cả thảy con cái Ðức Chí Tôn; nam cũng vậy nữ cũng vậy, nếu toàn
thể con cái của Ngài, một đôi triệu chơn linh mà có đức tin vững chắc như đức
tin của Ðức Quyền Giáo Tông Thượng Trung Nhựt, Ðức Thượng Phẩm Cao Quỳnh Cư và
Hộ Pháp Phạm Công Tắc, nếu cả thảy đều có đức tin vững vàng dường ấy, Bần Ðạo
dám nói chắc rằng : Các người dời núi Bà xuống Châu Thành Saigon cũng được, có
thể nói, nền Ðạo Cao Ðài nầy thiệt hiện được như ngày nay là nhờ đức tin của
Thượng Trung Nhựt.
Bần Ðạo nói, ngày nay sự
độc lập và thống nhứt nước Việt Nam đã thiệt hiện, quả sự thật vậy, Bần Ðạo
đứng giữa đây không thêm không bớt, sửa soạn đi đặng hưởng hạnh phúc vô đối của
Ðức Chí Tôn ban cho.
Ngày mùng năm tháng giêng
năm Canh Dần đến đây toàn thể quốc dân Việt Nam sẽ hân hoan thế nào, nếu ai có
biết vui sướng hân hạnh. Ấy là ngày giờ đơm trái trước mặt cho họ ngó thấy.
Bần Ðạo sẽ sắp đặt thế nào
cho cuộc lễ được long trọng để thúc tinh thần con cái của Ðức Chí Tôn và toàn
thể quốc dân được hưởng hạnh phúc mà họ đã chờ đợi trên 80 năm nay. (Thuyết Ðạo
QIII / tr 63)
* * *
8. - Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo Tại Ðền Thánh .
Ðêm 14 tháng 5 năm Nhâm Thìn ( 1952 ).
Hai chữ Tín Ngưỡng
Ðêm nay Bần Ðạo giảng hai
chữ Tín Ngưỡng.
Tín là tin, Ngưỡng là cậy,
Tín Ngưỡng tức nhiên là tin cậy, tiếng Việt chúng ta đã nói từ xưa đến giờ.
Ngày xưa thời phong kiến
danh từ Tín Ngưỡng có nghĩa là: " Tin
cậy với sự thành kính một Ðế Vương hào kiệt nào ". Chữ tín ấy trong
Ðạo giáo đã tôn trọng coi nó là yếu trọng vô cùng nên để cho nó là một cái Ðức,
gọi là Ðức Tin.
Cái Ðức Tin, Bần Ðạo có
dịp viết ra cho Chánh Phủ Pháp buổi nọ biết sự tin của đức tin ấy. Bao giờ con
người cũng phải có, nếu không có tức nhiên con người đó chẳng hề khi nào làm
phận sự con người cho đúng đặng và cũng nói rằng không thế nào làm người nên
đặng mà chớ.
Ðức Tin chia ra hai giai
đoạn, hai hình thức là: Tha Tín và Tự Tín.
- Tha Tín là mình tin
người hay là có những phương pháp nào tin người chủ định cho mình buộc mình
phải tin gọi là Tha Tín.
- Còn Tự Tín là ta biết lấy ta, ta hiểu sở năng
của ta, ta tin lấy ta gọi là Tự Tín.
Con người bao giờ cũng đi trong hai giai đoạn ấy. Khi thơ
sinh chúng ta phải học, học phải hỏi, hỏi phải tin, phải biết quan tiền vũ hậu,
tiên học nhi hậu hành. Học cốt yếu để thâu đoạt cái tha tín ấy, đặng giồi mài
hay là tạo dựng cho mình cái tự tín của ta.
Từ cổ chí kim Tiên Nho của
chúng ta đã nói : Quan tiền vũ hậu, ấy là một phương pháp của mình tạo tha tín
của mình đó vậy. Dầu bực Thánh nhơn, dầu bực Phật cũng không qua khỏi khuôn
luật ấy.
Bần Ðạo đã chỉ rõ điều ấy.
Nếu Ðức Phật Thích Ca không có cái tha tín nơi các giáo lý trước là Bà La Môn
Giáo tức là Brahmaisme hay là Civaisme hay là Ðạo của Krishna Vishnou thì Bần
Ðạo dám quả quyết rằng : Dầu Ngài có đạt đặng giáo lý của Ngài thì Ngài cũng
chưa có biết phương pháp truyền giáo ra thế nào, hay Ngài chưa định đi truyền
giáo mà chớ. Bởi chi phương pháp truyền giáo trước kia cho Ngài một bài học đặng
Ngài truyền chơn lý của Ngài cho toàn nhơn loại đều hưởng đó vậy.
Ðạo của Ðức Lão Tử cũng
thế. Tự tín là Ngài đạt được giáo lý của Ngài về căn nguyên, võ trụ mà sanh
tồn, Ngài gọi tên là Ðạo, còn do nơi tha tín Ngài mới truyền giáo.
Ðức Chúa Jésus Christ thâu
đoạt cơ giải tội cho thiên hạ, Ngài có phương thế Ngài biết rằng : Ngài phải
trả cái ơn cho Ðức Chí Tôn, cái ơn sanh thành dưỡng dục của Ngài và toàn nhơn
loại, Ngài làm con tế vật đặng cứu rỗi tội tình nghiệp chướng của chúng sanh
tức nhiên là tội tổ tông ở bên Thánh Giáo đã nói:
Còn ta, ta lại hiểu rằng
Ngài cốt yếu giải nợ để cho tinh thần khỏi làm tôi mọi cho con thú, là thú chất
vật hình của mình. Ngài làm con tế vật Ngài dâng cho Ðức Chí Tôn đặng Ðức Chí
Tôn nhìn nhơn loại là con cái của Ngài, chớ không nhìn nó là con thú nữa.
Ðạt Bí Pháp ấy do nơi tự
tín của Ngài, còn truyền giáo của Ngài, Ngài học của Moise và các tay giáo chủ
trước Ngài đã lập giáo. Cái truyền giáo của Ðức Chúa Jésus Christ là do nơi tha
tín, còn cái chơn truyền Bí Pháp là do nơi tự tín của Ngài.
Dầu Tiên Giáo cũng vậy,
nếu không có Ðức Hồng Quân giáo chủ đã truyền giáo thì Ðức Lão Tử cũng chưa
biết phải truyền bá Tiên Giáo của Ngài cho nhơn loại là thế nào mà chớ.
Cả thảy bao giờ loài người
ở nơi thế gian nầy cũng phải học, có học rồi mới hành. Tiên học nhi hậu hành.
Không ai sanh ra dưới đất nầy là khi lọt lòng mẹ mà tự biết được.
Ðức Khổng Phu Tử có nói :
Bất học nhi tri, phi thánh nhi hà, Ngài chỉ biết nói rằng : 'Dầu cho thiên kinh
vạn điển bất vị nhi giáo nhơn nhứt ngôn thiệt thiện' Dầu cho thiên kinh vạn
điển không bằng dạy người một lời lành. Thiên hạ đã để nơi thế gian nầy 2.000
triệu cuốn sách mà ở trong đó chỉ tổng số có một điều là : Kiếm phương pháp dạy
người đặng lành, từ thử tới giờ khuôn luật ấy vẫn một mà thôi.
Hỏi, Ðức Chí Tôn đã đến
chung hiệp cùng ta đem nền chơn giáo của Ngài để trong Thánh Thể của Ngài, để
trong cửa Thánh bây giờ đây, ta để dấu hỏi, Ngài muốn tìm gì ? Thật sự Ngài tìm
lành, Ngài muốn cho con cái của Ngài lành, sự hung bạo của thế gian đã quá lắm
rồi Ngài đến Ngài trồng giống lành đặng làm hoàn thuốc cứu loài người là hoàn
thuốc cứu khổ.
Bần Ðạo nói : Ngày giờ nào
cả con cái của Ngài biết tha tín và tự tín là lấy cả gương mẫu của tiền nhân
chúng ta, bực Hiền Triết Thánh Nhơn thâu đoạt cho đặng cả tinh thần, cả hành
tàng của họ đặng tạo dựng tự tín của mình. Tha tín ấy cả đầu óc nam cũng thế nữ
cũng thế nhứt là Thánh Thể của Ngài chiếm đoạt cho đặng cái Bí Pháp ấy. Ðức Chí
Tôn muốn thế, tức là một phương pháp cậy người tạo dựng Thánh Ðức cho con cái
của Ngài, hầu làm khí cụ nhiệm mầu độ rỗi vạn linh sanh chúng.
Bần Ðạo giảng rằng : Nền
chơn giáo của Ngài là một khối lành vô đối của thế gian đang mơ vọng, đang khao
khát đặng hưởng lấy nó. Hưởng cho đặng nó, đặng bảo vệ sanh mạng của mình. Nếu
khối lành nầy không hiện tượng được thì sự hung bạo của nhơn loại sẽ xô đẩy họ
đi đến con đường tận diệt mà chớ.
Ấy vậy, trước khi muốn làm
sứ mạng thiêng liêng của Ðức Chí Tôn đã giao phó cho ta, cái sứ mạng trọng yếu
thế nào Bần Ðạo không cần phải nói, cả toàn thể con cái của Ngài trước qua sau
đến, không biết chừng Thánh Thể của Ngài nó phải còn tồn tại mãi mãi, mới đặng
chắc chắn vững bền khối lành của Ngài, ấy sẽ làm hoàn thuốc phục sanh cho thiên
hạ. Muốn đặng thế ấy thì ít ra con cái của Ngài phải thâu đoạt cho được cái tha
tín của nhơn loại hay biết lành của họ, biết ác của hó, đặng tạo dựng tự tín
của mình, tự tín đặng có thể tìm nên giải pháp đặng cứu vãn sanh mạng của họ,
giờ phút nào hiện tượng được cái đức tin ấy mà toàn thể Thánh Thể của Ngài phải
đạt cho kỳ đặng mới có đủ năng lực cứu vãn toàn thể sanh mạng của nhơn loại tức
nhiên con cái Ðức Chí Tôn đó vậy.
Ngày giờ nào khối tự tín
trong cửa Ðạo nầy chưa thành lập thì nòi giống Việt nam phải chịu tai nạn tương
tàn trước nhứt hơn hết, trước các chủng tộc khác, chịu một thứ tai nạn khổ não,
nếu không có phương pháp giải quyết được vì chính quốc dân Việt Nam đang làm cơ
khí cho Ðức Chí Tôn tạo dựng Ðức Tin ấy. Ngày giờ nầy sẽ làm cho nòi giống Việt
Nam tuyệt chủng trước, rồi thiên hạ sẽ tuyệt chủng sau, nếu cơ quan cứu khổ
không thành, Ðạo phải cố gắng mới đặng, Bần Ðạo cho hay rằng:
Thành tựu hay chăng là do
nơi tâm hồn thiên lương của con cái Ðức Chí Tôn đào tạo, tâm hồn Thánh của Ngài
đã tạo dựng từ trước. Bần Ðạo gởi gấm cả khối lành ấy trong tay toàn thể con
cái của Ngài, cả nam nữ làm phương châm giải khổ và gầy hạnh phúc cho toàn nhơn
loại. (Thuyết Ðạo QV / tr 43)
* * *
9. - Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo Tại Ðền Thánh.
Ðêm 11 tháng 10 năm Kỷ Sửu ( 1949 ).
Tinh thần duy chủ
Hôm nay Bần
Ðạo lên giảng đài một phen nữa. Dường như buổi sau nầy có quỉ quyền phản loạn làm
cho xao xuyến cả nền tôn giáo của Ðức Chí Tôn. Dầu cho mặt Ðời cũng vậy, dầu cho
mặt Ðạo cũng vậy đã làm cho trường ngôn luận sôi nổi cốt để làm cho nhẹ giá trị
của Ðạo.
Vì thế cho
nên kỳ rồi Bần Ðạo xuống Saigon một phen quan sát tận tường mặt đời đương nhiên
bây giờ, nhứt là lúc quốc gia đang gặp hồi giải quyết tương lai định vận mạng
cả toàn thể dân tộc Việt Nam.
Bần Ðạo đã phải suy nghĩ
tận tường thì thấy dường như cả quốc dân có tinh thần ỷ lại một thế lực khác. Ỷ
lại chẳng khác như người cờ bạc kia, đã thua sạch túi, bán quần bán áo hết mà
tin rằng, người hàng xóm có con heo quắn để biểu cho mượn đặng gỡ, quái gỡ vậy
đa.
Bần Ðạo tưởng dân đã khôn
ngoan, đã có 4.000 năm văn hiến, có một khí chất tranh đấu độc lập giữa hoàng
đồ nước Tàu và bảo thủ nền độc lập của mình. Vậy của mình thì mình định liệu từ
thử đến giờ, không ỷ lại nơi ai hết. Còn ngày nay họ muốn cậy người ngoại quốc
định vận mạng cho, oái oăm chẳng khác nào ngu xuẩn không ?
Vận mạng nước Việt Nam duy
có dân Việt Nam định vận mạng mà thôi, không ỷ lại nơi ai hết, vì thế mà Bần
Ðạo đến Saigon cốt ý để chỉ cho họ có đủ phương tranh đấu phải tự liệu mà đi;
phải lo cho có thế lực, làm cho họ tự giác lấy họ, tự tỉnh lấy họ; giúp họ có
đủ tinh thần nhiệt quyết 4.000 năm lịch sử, đặng họ định vận mạng lấy họ, không
ỷ lại một ai hết, không cầu lụy nơi ai hết.
Bần Ðạo cho cả thảy đều
biết, đã có một trường ngôn luận kịch liệt. Có hai vị đại diện quốc sự dường như
đã đem lại trường ngôn luận ấy, đặng làm mất giá trị của Ðạo, nên Bần Ðạo cốt
để ý đến chỗ đó, định giá trị trở lại và Bần Ðạo đã định xong. Một dịp may gặp
vị Thượng Sứ Pháp, Bần Ðạo hỏi tình hình của chúng ta, nền độc lập thống nhứt
của nước Việt Nam Ngài định liệu thế nào ? Bần Ðạo đã quan sát tận tường đối
với Pháp, người ta trọn vẹn giữ lời hứa nhứt định giao trả quyền độc lập thống
nhứt cho nước Việt Nam ta; nếu thảng đôi bên hiệp một cùng nhau thì đã giao trả
quyền nội bộ ấy rồi nhưng họ lại duy trì.
Tất cả hành tàng ấy, chúng
ta phải lôi kéo họ ra để cùng nhau giải quyết. Kỳ nầy những tay yếu nhân của
chính phủ sẽ về Tòa Thánh vào rằm tháng 10 nầy để làm Lễ Ðức Chí Tôn và hội
hiệp cùng nhau để quyết định, Bần Ðạo lấy làm vui mừng và thỏa thích. Nền độc
lập của nước Việt Nam chẳng phải là bánh vẽ, chẳng phải hình bóng mà sự thật
một trăm phần trăm ; độc lập trong tay người Việt Nam mà thôi.
Hại thay có điều thắc mắc
cho Bần Ðạo hơn hết, con nai kia chưa chết mà tay săn đã giành nhau chia thịt ;
định vận mạng nước nhà chưa hoàn tất mà tất cả các đảng phái tranh quyền với
nhau một cách bỉ ổi, gớm ghiết. Thảng ngày kia lưu lại sử sách một sự thất bại
nặng nề, thì do mấy người tranh quyền với nhau mà ra cả.
Nhưng chúng ta có thể tin
nơi Ðức Chí Tôn, Ngài sẽ định lại vận mạng cho nước Việt Nam, Ðức Chí Tôn đã
quả quyết hẳn đối với nước nhà chủng tộc Việt Nam nầy ; thì Bần Ðạo cũng quả
quyết rằng không một trở lực nào ngăn cản con đường đi của Ðức Chí Tôn đặng,
chúng ta thấy hành tàng của Ngài trong 24 năm và sẽ kết liễu gần đây, không thể
gì ai ngăn cản cho nổi. Ngài đã hứa quả quyết thì chúng ta cứ tin. Ngài hứa sẽ
giải ách nô lệ cho nước Việt Nam, hành tàng của Ngài trong 24 năm chúng ta đã
thấy rõ ràng sự kết liễu. Bần Ðạo dám quả quyết Chí Tôn chẳng hề khi nào thất
hứa với con cái của Ngài bao giờ.
Có một điều ngộ nghĩnh hơn
nữa, cơ bí mật huyền vi của Ðức Chí Tôn đối với thiên hạ ; cơ biến chuyển tạo
đoan tại mặt địa cầu nầy, dầu cho xã hội nhơn quần vật chất, sinh hoạt, bí ẩn
của Ðức Chí Tôn định mà thôi, do quyền hạn đặc sắc của Ngài ; ngoài ra không ai
định đặng hết. Ðịnh ấy có trước có sau, hạng nhứt là cơ quan chuyển thế do
Thiên Thơ chưa biến tướng ra các đảng phái, họ đi thì chúng ta dắt họ về ; mà
huyền bí ấy chúng ta chẳng hề tiên đoán chi được. Cần nhứt phải đến giải cho
người ta biết cái định lý ấy để họ không còn mơ hồ, không còn nghi ngại nữa, kẻ
nào còn như vậy thì họ đã mất tinh thần vi chủ của họ vậy.
Có một điều nầy hồi Bần
Ðạo bị đồ lưu, ở nhà họ nắm vận mạng tương lai họ có cầu cơ hỏi tại sao tôi bị
đồ lưu thì cơ bút có nói không ? Chúng tôi đi an nghỉ, Chí Tôn cho an nghỉ. Ngộ
nghĩnh hơn hết, khi giặc tới bên chỗ mình dân chúng vẫn chạy ; chạy giặc như
bên nầy vậy, chạy giặc mà không biết họ đem mình đi đâu ?
Tâm hồn Bần Ðạo khổ não
quá nên chạy ra đồng trống ngồi chấp bút thì Ðức Chí Tôn dạy : 'Ði chơi không
biết sao ? ! Nghe nói đi chơi hay đi chơi, chớ không biết tại sao. Bây giờ mới
hiểu sứ mạng, cho nên Bần Ðạo mới khuyên toàn thể con cái của Ðức Chí Tôn vững
đức tin nơi Ngài. Thiên cơ biến tướng ra cho họ phải chống trả đại cuộc (cơ phổ
độ), phải đúng với Thiên cơ mới đặng.
Nếu chúng ta không tin nơi
Ngài thì kiếp sống chúng ta không có ý nghĩa gì hết. Chúng ta không tin nơi
Ngài tốt hơn chúng ta cởi hết áo mão mang ra Ðộng Ðình Hồ rồi bỏ, bỏ cả xuống
biển hết đi, đừng theo Ngài nữa, ngồi đây mà chi.
Các con cái Ðức Chí Tôn
phải vững đức tin mới đặng, nếu gặp trở cảnh chừng nào thì càng tin sự thực
hiện lời hứa của Ðức Chí Tôn đã hứa cùng con cái của Ngài.
Phải hiểu tinh thần của
mình và hiểu tinh thần của huyền bí vô tận vô biên kia của Ðức Chí Tôn và Phật
Mẫu, cứ để trọn đức tin nơi hai Ðấng ấy. Bần Ðạo hứa quả quyết nếu đức tin ấy
thất bại thì các người có quyền đòi Hội Thánh. Thánh Thể kia cốt để cho mấy
người níu lưng, mà níu lưng không đặng thì níu lưng người làm đầu Hội Thánh là
Bần Ðạo đây. Bần Ðạo sẽ bảo kê trọn kiếp sống nầy nữa. (Thuyết Ðạo QIII tái bản / tr 64).
CHUNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét