HIỆP THIÊN ĐÀI
V/P: THƯỢNG SANH
Số : 121 / TS
THƯỢNG SANH
CHƯỞNG QUẢN HIỆP THIÊN ĐÀI
Tham chiếu: Quý Thánh Thơ
số 15/ DS ngày 12-6-1970
Kính Hiền Huynh,
Theo đề nghị của Hiền
Huynh tôi chấp nhận cho Ban Đạo Sử xuất bản để phổ biến những bài Thuyết Đạo
tại Tòa Thánh của ĐỨC HỘ PHÁP từ năm 1946 đến năm 1955.
Những bài giảng được chọn
để ấn hành phải có sự kiểm duyệt của Ban Kiểm Duyệt Kinh Sách.
Nay Kính
Tòa Thánh, ngày 14
tháng 5 Canh Tuất
( dl 17-6-1970 )
THƯỢNG SANH
( ấn ký )
LỜI TỰA
Những bài
Thuyết–Đạo trong quyển sách này là lời vàng ngọc của Đức HỘ-PHÁP, một vị
Giáo-Chủ của Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ, một bậc Vĩ-Nhân của thế hệ; nên một Ủy-Ban
sưu
tầm và biên tập thành lập có Đức THƯỢNG-SANH chấp thuận, để xúc tiến việc sưu
tầm biên tập và ấn hành các bài Thuyết-Đạo ấy. Nay cuộc sưu tầm và biên tập đã
có kết quả mỹ mãn, nên Ủy-Ban đem ra ấn hành cho toàn đạo được lãnh hội lời
vàng ngọc nói trên.
Trong Ban Đạo-Sử của
Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ đã có sẵn một thư viện tàng trữ các loại kinh sách cổ kim đông tây cho các
nhà khảo cứu và toàn Đạo có thêm tài liệu, những quyển "Lời Thuyết Đạo" của Đức HỘ-PHÁP sẽ lưu trữ vào Thư-Viện nầy để chư độc giả đến xem.
Đức HỘ-PHÁP là một trong
các vị tiền bối khai sáng nền Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ, đã thực hiện trước hết chủ
thuyết Tam-Lập: "Lập Đức, Lập Công, Lập Ngôn".
Về lập đức: thì Đức Ngài
là người đầu tiên đã nghe theo tiếng gọi Thiêng-Liêng mà khai sáng mối Đạo cho
toàn sanh chúng được chung hưởng hồng ân của ĐỨC-CHÍ-TÔN (NGỌC-- HOÀNG-THƯỢNG-
ĐẾ ).
Về lập công: thì Đức Ngài
vừa lập đức vừa lập công trong việc khai sáng. Từ cái không làm ra cái có, bắt
gió nắn hình tạo thành một đại nghiệp Đạo ở cõi thế nầy. Nếu Ngài không phải là
một Đại-Đức thì làmsao thành công được ?!
Về lập ngôn: thì Đức Ngài
lưu lại lời vàng tiếng ngọc trong các bài Thuyết-Đạo mà chúng ta đang thưởng
thức và còn nhiều lời giáo huấn cao siêu khác nữa mà chư quý độc giả và toàn
Đạo nên lưu ý .
Nhơn danh Hiến-Pháp
Hiệp-Thiên-Đài kiêm Trưởng Ban Đạo Sử, tôi xin trân trọng giới thiệu cùng quý
độc giả bốn phương quyển sách quý giá này đáng được lưu niệm mãi mãi.
Trân trọng kính
chào.
Hiến-Pháp TRƯƠNG
HỮU ĐỨC.
LỜI TRẦN THUYẾT
Mỗi lần ly loạn là mỗi lần
thư tịch bị làm mồi cho binh lửa. Nhìn vào lịch sử: những vụ "Phần-Thư", những vụ chiếm
đọat thư tịch đã xảy ra như một hệ luận trước những biến cố. Tình trạng này đã
kéo dài qua các thời đại, ấy là biện pháp của những kẻ mạnh nhắm vào mục đích
thực hiện chính sách ngu dân và đồng hóa triệt để.
Những kinh nghiệm đau thương ấy là nguyên nhân
thúc đẩy chúng tôi cố gắng thực hiện công việc sưu tập những tài liệu này.
Chúng tôi nghĩ rằng: "Nếu tài liệu kinh sách chỉ được tập
trung tàng trữ vào một chỗ, tránh sao cho khỏi bị hủy diệt khi kẻ cường quyền
đến cướp phá". Do đó chúng tôi quyết định quay ra nhiều bản để gởi đến, và ký thác vào những tâm hồn
trung kiên với Đạo, những người dám chết để bảo tồn những tiếng nói của Đấng
thay Trời dạy Đạo.
Nếu một may thay thời cuộc
lại biến thiên, có thể các cuộc phần
thư lại tái diễn, thì thiết tưởng trong
số tài liệu này vẫn còn có nhiều người
nhiệt tâm gìn giữ được vẹn toàn
Đây không phải là việc làm
của một cá nhân hay một đoàn thể, nhưng
là sự đóng góp chung của những người vô danh nguyện đem hết năng lực của mình
để phụng sự cho lý tưởng bảo tồn truyền thống giáo lý của Đạo. Trong khi quyển
tài liệu này đến tay Qúi vị thì cũng đã có người vì qúa hăng say trong công
việc thực hiện lý tưởng mà đã phải ngã gục vì kiệt sức.
Việc làm của chúng tôi
không phải là một ý nghĩ nông nổi của một sớm một chiều, nhưng là một hòai bảo
trong suốt thời gian ly loạn. Chúng tôi hằng cầu nguyện ĐỨC CHÍ TÔN và PHẬT MẪU
ban bố phước lành sớm gặp dịp may để thực hiện hoài bảo ấy.
Ngày nay chân trời đã rạng tỏ, ý nguyện đã đắc thành.
Chúng tôi xin hiến dâng
trọn vẹn cho Hội Thánh tất cả những tài liệu mà chúng tôi đã ghi chép, góp nhặt
sau bao nhiêu năm theo đuổi mục đích bảo tồn những lời vàng tiếng ngọc của Đức
HỘ PHÁP.
Từ đây bản quyền sẽ tùy
thuộc hoàn toàn vào Hội Thánh. Kính xin hội Thánh cho kiểm duyệt và ấn hành, để
cho mọi người đều được nghe lời dạy dỗ đầy yêu
ái của Đức HỘ PHÁP đã dành cho chúng ta
trong thời gian Đức Ngài còn tại thế.
Tòa Thánh, ngày 28
tháng 8 năm Bính-Ngọ (dl 12-1-1966)
BAN TỐC KÝ
LỜI CHÚ CỦA NGƯỜI SOẠN.
Kính thưa: Chư Huynh, Tỷ,
Muội cùng các bạn đồng môn.
ĐỨC HỘ PHÁP PHẠM CÔNG TẮC
lúc còn sanh tiền Ngài đã để lại nhiều lời vàng tiếng ngọc dạy dỗ chúng sanh
qua các buổi thuyết Đạo.
Nay kẻ hậu sinh được may
duyên học Đạo với Đấng Thiên Tôn qua các bài Thuyết Đạo từ quyển I đến quyển VI
( từ năm 1946 đến năm 1955 do Hội Thánh Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ Tòa Thánh Tây
Ninh ấn hành ), trong những bài giảng nầy, Đức Ngài đã giáo hóa rất nhiều chủ
đề về Đấng Thượng Đế, Tôn Giáo, Nhân Loại ... theo dòng thời gian của từng thời
kỳ lịch sử.
Với lòng tôn kính Đức Tôn
Sư, con xin được sắp xếp các bài giảng theo từng chủ đề để con và các bạn đồng
môn dễ dàng sưu khảo trên đường tu học.
Thành kính cầu nguyện Đức
Tôn Sư luôn luôn dẫn dắt chúng con trên đường phụng sự.
Kỉnh bút.
* * *
Nghe đọc lại lời Thuyết Đạo của Đ.H.P.
1. - Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo - Ngày 15 tháng 8 năm
Ðinh Hợi ( 1947 )
Ôn lại 22 năm thăng trầm bước đường Ðạo
Thưa chư chức sắc, chức
việc, đạo hữu nam nữ cùng mấy em, mấy con.
Cửu Trùng Thiên làm lần
nầy là lần thứ nhì, là nơi Bần Ðạo đã giảng Ðạo hai lần, đặc biệt năm 1936 lúc
lễ Ðại Tường Ðức Quyền Giáo Tông, Cửu Trùng Thiên cốt ý để nghinh tiếp Ngài.
Lần tay tính lại đúng 12 năm, Cửu Trùng Thiên hóa hình một lần nữa là ngày nay.
Lần trước đứng trên Cửu Trùng Thiên, Bần Ðạo tiên tri rằng : "Trong tình thân mật của chúng ta sẽ
chia lìa nhau và đem chơn giáo của Chí Tôn truyền bá cùng khắp."
Trong 12 năm ấy nhìn thấy
biết bao nhiêu thống khổ khảo Ðạo, đã gieo vào tâm lý loài người tiến bộ. Buổi
tiên tri ly tán đã có kết quả là 12 năm qua Cửu Trùng Thiên lại xuất hiện,
chứng tỏ ngày hội hiệp của chúng ta là ngày Ðạo Cao Ðài có ảnh hưởng đến vạn
quốc, tức là nền quốc Ðạo đã thành tướng.
Nói đến những việc loạn
lạc trong nước, những loạn lạc ấy Chí Tôn và các Ðấng đã tiên tri từ năm 1926
chớ không một ngày một bữa gì. Nói trước là Ðức Lý Giáo Tông lúc Ngài còn cầm
quyền nhiếp chánh oai nghi. Còn nhớ lại Tết năm Mẹo 1927 Ngài về chầu Ngọc Hư
Cung nên cấm cơ từ ngày 30 tết, buổi đó chức sắc Thiên phong chưa rõ thông
nghiêm luật, thường mỗi ngày hội hiệp cùng các Ðấng cũng như ăn cơm quen bữa,
nhịn không được, thấy khao khát cho tinh thần, nên Ðức Quyền Giáo Tông bảo Bần
Ðạo phò loan, Ðức Lý giáng nói mấy điều: Bần Ðạo sẽ trở lại.
Qua ngày mùng một, Ngài
giáng trở lại, phạt tất cả, Ngài than:
Trọn 7 ngày quì tại Ngọc
Hư Cung xin bớt cái nạn tiêu diệt sắp đến cả toàn cầu, đất Việt Nam là Thánh
Ðịa mà xin không được thay ! Chư đạo hữu không biết, Bần Ðạo đã cầu nguyện 7
ngày, xin cho mấy châu thành lớn như: Saigon, Huế, Hà Nội, Hải Phòng, Gia Ðịnh,
Chợ Lớn mà không đặng. Tội tình nhơn loại gây ra quá dữ thì cũng đáng ! Hội
Thánh cũng có phương pháp giải quyết được.
Chí Tôn đã nói: " Ðạo trễ một ngày hại cho nhơn sanh
chẳng biết bao nhiêu."
Nếu toàn chức sắc biết
giúp tay cho Người, khuyến dạy con cái Người, thì có thể giải quyết được. Hại
thay ! Trong 22 năm qua, Hội Thánh chịu bao nhiêu điều thống khổ, phí biết bao
nhiêu sanh mạng vì khảo đảo, tù tội, ngục hình, phần thì kiệt lực vì trường
trai khổ hạnh, chư chức sắc Thiên phong không chịu nỗi phải bỏ mình, chẳng phải
chư chức sắc mà thôi, mà toàn cả con cái của Chí Tôn cũng vậy.
Bần Ðạo cảm xúc khi nghĩ
đến con cái Chí Tôn đã đổ biết bao nhiêu xương máu đặng tạo nên hình tướng
Thánh Thể của Ngài trong giai đọan 22 năm qua. Nếu Bần Ðạo làm chứng quả quyết
thì phải trừ đi 5 năm 2 tháng Bần Ðạo bị đồ lưu ra hải ngoại, còn tại nơi Ðền
Thánh thì kẻ bị đày đi Côn Nôn, người Sơn La, Lao Bảo.
Trong cơn ly loạn nầy, con
cái Chí Tôn muốn bảo toàn sanh mạng thì phải thí mạng một phen đổi chết ra
sống, đem loạn lạc lại hòa bình, ấy là những Thánh Tử Ðạo và Bát Quái Ðài đã
mua rất mắc cái vẻ vinh quang tận thiện, tận mỹ, đem hình ảnh Ðạo lại giá trị
như xưa, đặng để làm chân tay đi từ liên hiệp quốc gia đến liên hiệp đại đồng
thế giái, gieo truyền chơn lý, khuếch trương chủ nghĩa hòa bình.
Con đường còn dài, Ðạo đi
đã phải lối đến tận thiện tận mỹ, mong sẽ được kết quả mỹ mãn, đặng làm cho nền
Ðạo Cao Ðài ra thiệt tướng.
Cầu nguyện Ðức Chí Tôn và
Phật Mẫu bảo trọng Thánh Thể của Ngài bớt khổ hạnh, con đường đi bớt gay trở,
hầu đi khắp mặt địa cầu, tạo mối hòa bình đại đồng thế giới, nếu không được thì
cái nạn tàn sát lẫn nhau vẫn còn tiếp tục đó vậy. (Thuyết Ðạo QI / tr 62)
* * *
2. - Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo Tại Lễ Khánh Thành
văn phòng Hiệp Thiên Ðài.
Ngày
8 tháng chạp năm Ðinh Hợi ( 18-1-1948 ).
Trách nhiệm Hộ Pháp & 12 vị Thời Quân
Các bạn Hiệp
Thiên, Cửu Trùng và Phước Thiện nam nữ.
Tưởng từ khi tôi đã phế
đời, hiến mảnh thân phàm nầy cho Ðức Chí Tôn làm khí cụ tạo cho nước nhà Việt
Nam một nền tôn giáo nầy, không ngày nào được phần thưởng vô giá như ngày hôm
nay, mà chỉ có một ly rượu. Theo sự hưởng ứng của các bạn biết, nếu con người
ta lấy cái sức lực phàm làm môi giới cho cái sở hành riêng thì hẳn không ai can
đảm chịu. Cái người đã thả mình vô cảnh khổ với một sự vui tươi thì hồi xưa đến
giờ chưa có. Tại sao vậy ? Tôi đã hiểu bí mật ấy, tôi hiểu cả, nên cho các bạn
hiểu.
Các Ðấng tự hữu, hằng hữu,
thiên hạ tưởng không có, họ lầm từ trước, người ta tưởng Ðấng ấy không có. Ðấng
ấy đã có từ tạo Thiên lập Ðịa, tôi biết tôi hiểu, tôi đã chịu khổ não để thay
thế hạnh phúc cho đời là do nơi đâu ? Không phải tại nhà tôi hay tại tôi, chưa
chắc, do nước Việt Nam chăng ? Ấy là do toàn nhơn loại. Ðấng cha lành ấy dầu
thấy con bạc bẽo thế nào, Ðấng ấy cũng còn thương yêu. Sự thương yêu của ông
cha lành nó truyền nhiễm tôi, do nơi chỗ tôi nghe được, tôi hiểu được, biết rõ
đặng Người.
Ðấng ấy có mơ vọng gì vô
hạn ? Nhứt là Ngự Mã Quân của Chí Tôn biết trước hơn ai hết, bởi vì Ngài có
dạy, trước hết là Ngài bỏ Huỳnh Kim Khuyết, bỏ Thiên Cung đòi xuống trần dạy
con cái của Ngài lập phương giải khổ. Nếu tôi không lầm, cơ bút đã cho tôi biết
các bạn Hiệp Thiên do nơi đâu sản xuất ?
Do để giữ quyền thiêng
liêng nên mới có 12 vị Thời Quân, thập nhị địa chi, tức là cảnh thiêng liêng vô
hình của chúng ta. Tôi tưởng tấn tuồng tôi đã làm trọn và làm nơi cõi vô hình.
Ngày kia về thiêng liêng các bạn sẽ thấy hình tối đại tối thiểu. Phận sự tôi
đối với các bạn nó có thâm tình vô hạn, vì đồng tâm, đồng chí, một mực đề xướng
cả thảy đều nghe chịu một hoàn cảnh, Bần Ðạo làm không hết, số là tại Bần Ðạo
và các bạn Hiệp Thiên Ðài đã hứa với Chí Tôn.
Bần Ðạo lo cho toàn cả
nhơn loại hoàn cầu, chớ không phải thương một cá nhân nào hay một đoàn thể nào,
một quốc gia nào, không phải làm tôi mọi cho đời, làm tôi mọi cho Ðạo, nhưng vì
cái năng lực vô hình kia mà thôi.
Trước khi lãnh lịnh trên
Bạch Ngọc Kinh tạo nền chơn giáo, Chí Tôn quyết định có Ngài giáng thế mới
được, Ngự Mã Quân không cho, bắt buộc phải có người thay thế cho Ngài tức là
Thánh Thể của Ngài tại đây.
Ngài đi mà không cho thì
phải có hình ảnh thế cho Ngài mới được. Hình ảnh của Ngài là Hội Thánh Cửu Trùng
Ðài và Hiệp Thiên. Hộ Pháp có khôn ngoan nào hơn là cầu khẩn cho có người đến
với mình đặng tạo Thánh Thể đó, chớ một mình Hộ Pháp xuống không thế được, nên
phải cám dỗ cung nầy điện kia, đến Cửu Thiên Khai Hóa, biết chắc làm được mới
đi.
Các bạn cứ làm đi, vì cái
phận sự đối với thế gian, đối với lời hứa ở trên kia, mặt cân không biết đồng
chưa ? Lời hứa trước kia phận sự làm bây giờ, biết hai cái đó có đúng không ?
Bần Ðạo làm mãi không biết làm sao cho rồi, nào lo cho Cửu Trùng, rồi đến Phước
Thiện, đầu óc của Hộ Pháp đã chịu thâm giao cùng các bạn, cứ làm mãi thôi, sống
giờ nào làm giờ nấy.
Không phải kiếp nầy tại
đây có Thánh Thể, không phải tại xứ Việt Nam ta mới có, chúng ta chỉ là người
cặm bông tiêu thôi, chớ không phải người tạo, chúng ta sáng lập là để cho đoàn
hậu tấn vì chúng nó đứng chàng ràng, không biết đứa nào gánh vác đảm đương. Bổn
phận làm anh phải tạo nghiệp cho em, mở đường trước cho con cháu đi, sau nhờ có
chúng nó Thánh Thể Chí Tôn mới tồn tại. Thầy không phải đến một kiếp nầy thôi,
mà đến phải ở đời đời, không phải Thánh Thể đương nhiên, họ sẽ đến nữa hay đã
đến rồi, nó còn lộn xộn không biết đứa nào.
Biết còn nữa thì tức nhiên
phải mở con đường cho chúng nó đi và tạo nghiệp cho chúng nó. Tôi là đầy tớ của
Ðức Chí Tôn, biết có bao nhiêu đó cứ đảm nhiệm cương quyết nâng đỡ Ðạo và Ðời
thôi.
May một điều là tôi còn
thiếu với Ðức Chí Tôn, tôi xin đầu kiếp, thiếu hay không mà kiếp nầy tôi đã là
tên dân nô lệ cho nước Việt Nam, đã chịu thống khổ tâm hồn lẫn hình thể trên 35
năm.
Tôi không xin, tôi biết
tại sao tôi đầu kiếp xuống dân Việt Nam, tôi cảm kích vô hạn, nào chịu khổ, nào
chịu bạc nhược và yếu hèn. Tại thấy nhơn loại đau đớn Chí Tôn mới đến mở một
nền tôn giáo, làm một khối sanh quang cho toàn nhơn loại, đó là cái danh dự của
nước Việt Nam đã chịu khổ.
Vì cái tình của Chí Tôn
đối với dân tộc Việt Nam nên tôi thân phải chết mới đền bồi xứng đáng.
Còn một việc khác nữa là
Ngài tạo đầu óc, từ ngày mở Ðạo Cao Ðài đến giờ, Ngài tạo đầu óc nòi giống Việt
Nam để vãn hồi quốc vận, như thế cũng đủ cho mình đưa sanh mạng mà đổi.
Vậy sự làm của chúng ta
phải cương quyết và nhẫn nại đủ điều, không nhút nhát, vui chịu, bởi đã hiểu
giá trị ân đức của Ðức Chí Tôn như thế nào rồi, muốn trả được hết phải học sách
làm đầy tớ của những đầy tớ của Ðức Chí Tôn, làm được vậy chừng đó mới trả nợï
tình của Ðức Chí Tôn đặng . (Thuyết Ðạo QI / tr118)
* * *
3. - Đức Hộ
Pháp Thuyết Đạo Tại Ðền Thánh .
Ðêm 15 tháng 10 năm Mậu Tý ( 1948 ).
Con đường phụng sự nhơn sanh
Kỳ Lễ Hạ Nguơn nầy nền chánh
giáo của Ðức Chí Tôn đã đặng 24 tuổi. Trong thời gian 24 năm, nền chánh giáo
của Ðức Chí Tôn đã trải qua biết bao nhiêu nỗi khó khăn thuyên chuyển, buồn có,
khóc có, vui có, nhục có, vinh có, hận có, trong 24 năm cả thảy Thánh Thể của
Ngài và toàn con cái của Ngài nam nữ đã chịu biết bao nhiêu khổ hạnh, đã chịu
biết bao nhiêu nỗi thê lương, buồn thảm; chúng ta nhìn lại ngày nay, cái
nền chánh giáo Ðức Chí Tôn cho nòi giống chúng ta đã thành tựu rồi đó. Chúng ta
suy đoán coi nó có đặng giá trị mà chúng ta đã mua chuộc trong 24 năm trường
chăng ?
Hồi tưởng,
nếu chúng ta công tâm, nhất là cho cái lương tri nghĩa là lấy trí não xét đoán thì chúng
ta biết nhìn nhận rằng : với cái đại nghiệp Thiêng Liêng dường ấy, một cái cơ quan
trọng yếu đã độ được toàn thể quốc dân về phần xác và phần hồn mà đổi chuộc cái khổ
hạnh của chúng ta thì không có nghĩa lý gì hết. Chúng ta xem lại, lấy công tâm
suy đoán, những khổ hạnh của các vị giáo chủ từ trước, vâng mạng lịnh của Ðức
Chí Tôn đến tạo Ðạo cứu Ðời chẳng phải chịu khổ não về phần hồn mà thôi, về
phần xác của họ cũng bị đọa đày thảm thiết.
Còn nói về
nhục thì thôi ? Không vị nào không khổ nhục chơn linh, đó chúng ta nhìn thấy Chí
Tôn không có thiếu nợ chúng ta bao giờ ? Bởi vì Ngài không khi nào thiếu nợ con
cái của Ngài, dầu tình cũng vậy, Ngài chỉ biết cho mà không biết hưởng, từ thử đến
giờ chưa có kẻ phàm nào đã đem tinh thần, trí não, tâm hồn dùng làm tôi tớ cho
Ngài mà bị lỗ lã bao giờ, chỉ đặng lời mà thôi, thế gian người ta thường nói
chúng ta chết là hết. Chúng ta thử suy đoán, với một kẻ mà đã đem trọn kiếp
sanh mình làm con tế vật cứu thế như Ðức Chúa Jésus Christ đem thân ra chịu khổ
hạnh truyền giáo thật ra chỉ vỏn vẹn có hai năm thôi, kế bị dân Do Thái đóng
đinh trên cây Thánh Giá như kẻ thường tình kia. Một Ðấng Quân Vương, một Ðấng
chủ trương, bất kỳ là xã hội nào hay là một cơ đồ nào, đối với một tội trọng
dường ấy có thể nói đến Ðấng Jésus Christ, hồi còn sanh tiền đi truyền giáo cho
dân lại bị khổ nhục, nhứt là bị bắt buộc mãi trong vòng tù tội, nỗi khổ hạnh
cái nào mà Ngài không có, cho đến Ngài chịu chết trên cây Thánh Giá, Ngài chưa
biết buổi nào là hạnh phúc trong kiếp sanh của Ngài hết, Ngài chết trên cây
Thánh Giá với mảnh thân tù và tội tử hình.
Chỉ có Ðức Jésus Christ có
cho một Ðấng thiếu nợ mà thôi, mà Ðấng ấy là Ðức Chí Tôn là Ðại Từ Phụ là Thầy
của chúng ta ngày nay đó vậy. Có một Ðấng đó thiếu nợ tiền khiên, mà đã hai
ngàn năm Ðạo Thánh Gia Tô làm chủ tâm lý cả toàn thiên hạ trên khắp mặt địa cầu
nầy, còn cái vinh diệu của Ngài ôi ! vô đối, buổi nọ Ngài nói : "Con chim có tổ, con chồn có hang
". Mà con người nầy chỉ bởi theo nghiệp đời mà Ngài không kiếm được
chỗ để gối đầu. Chúng ta thấy lời than của Ngài thì biết đời chẳng ai nghèo nàn
hơn Ðức Chúa Jésus Christ. Ngày nay hiển nhiên trước mắt chúng ta thấy vinh
quang vô đối của Ngài, về mặt xác thịt và linh hồn làm Chúa cả gần toàn mặt địa
cầu nầy. Hỏi nợ ấy ai trả đặng, chỉ có người đó cho là người đó trả với một
kiếp sanh vinh diệu, sang trọng oai quyền.
Từ thử đến giờ dưới thế
gian Ðức Chí Tôn chưa cho người nào khác hơn nữa. Ấy vậy một Ðấng không từ chối
cái nợ của mình, với kẻ chết mà đã 2.000 năm vẫn tiếp tục đền bồi cái nợ ấy ;
Ðấng ấy chẳng khi nào phụ rãy cái Thánh Thể của Ngài và con cái của Ngài. Bần
Ðạo biết hẳn vậy, hằng khuyên chúng ta giữ đạo đức tinh thần đặng làm tôi tớ
của Ngài, làm môn đệ của Ngài hay là đặng làm con của Ngài vì có bao nhiêu đó
mà thôi, Ðấng ấy không hề chịu nợ tình với chúng ta. Trong 24 năm tạo nên hình
tướng nền Ðạo, tạo dựng Ðền Thờ tối cao tối trọng nơi thế gian nầy, thì Ngài
không hề phụ rãy bao giờ.
Bần Ðạo nói không nợ tình
nhỏ nào đối với Ngài mà bị mất không được đền bù lại, trong 24 năm chúng ta làm
tôi làm môn đệ cho Ngài, chúng ta chỉ có một điều duy nhứt là hiến dâng cả thi
hài ta làm con tế vật cho Ngài, đặng Ngài dùng từ tâm ân xá cho toàn nhân loại
đã gây tội tình với Ngài từ buổi tạo Thiên lập Ðịa tới giờ, ta sẽ đạt được hồng
ân của Ngài là ân xá lần thứ hai trên mặt địa cầu nầy vậy.
Nếu kỳ ân xá nầy đạt được
thì nạn tương tàn, tương sát với nhau mới tránh khỏi. Nếu kỳ ân xá đạt không
được thì có một trường quyết chiến thảm khổ sẽ trải qua trước mắt chúng ta mà
từ tạo Thiên lập Ðịa đến giờ chưa hề có. (Thuyết Ðạo QII / tr14)
* * *
4. - Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo - Ngày 1 tháng
12 năm Bính Tuất ( 1946 ) .
Khai Hội Nhơn Sanh.
Ðại Hội nhơn
sanh phục vụ quyền vạn linh
Thưa cùng chư Nghị Viên và
Hội Viên lưỡng phái
Ðã trót 5 năm dư, Bần Ðạo
bị đồ lưu nơi hải ngoại, đã từng chịu biết bao nhiêu là sự đau khổ tâm hồn, nỗi
lo cho tương lai của Ðạo, nỗi sợ cho vận nước tránh không khỏi nạn chiến tranh
loạn ly, nặng nơi lòng một tình thương nhớ cả con cái của Chí Tôn trót triệu
chơn linh của Người giao gìn giữ.
Bần Ðạo chẳng cần minh tả
thì chư hiền hữu, hiền muội cũng rõ, từ trước ta đã chán thấy nhãn tiền rằng :
chỉ có thương một người mà năng lực tình ái ấy cũng đủ làm cho phải hủy mình mà
tùng mạng lịnh của nó. Ôi, cái mảnh lực tuy vô hình mà nó oai quyền rất dữ, Bần
Ðạo nếu chẳng đủ tinh thần cường liệt nương lấy đức tin e nó đã giết hẳn mạng sanh
của Bần Ðạo một triệu lần mới phải.
Hễ cùng chung chia đau
thảm nghèo khổ, hèn tiện có bao nhiêu thì cường lực tình ái càng tăng nhiệt độ
thâm cao hơn nữa, Bần Ðạo đã quyết thắng, thắng đặng sống, sống vì Thầy vì Ðạo,
vì yêu con cái của Người. Bần Ðạo thiệt là người đã phục sanh với một quyền chí
Thánh đó vậy.
Về tổ quốc, sau khi đã
chịu đủ vị thảm sầu, tưởng đã đủ cớ phô bày cho cả chúng sanh thấy đặng rõ ràng
chơn tướng của Ðạo, đã nung chuốt với sự thảm khổ vô hạn của mình đặng vẽ vời
giọt huyết lệ hai chữ nhơn nghĩa cho đời ; nào dè trái lại thấy chan chán trước
mặt một tấn tuồng bi thảm, nước mất nhà tan, xương chồng máu đổ. Một trường sát
khí bao trùm toàn quốc, gươm tử thần vùn vụt khắp nơi, làm cho con cái không
cha, tớ không thầy, vợ không chồng, cốt nhục tương tàn, nhân dân đồ thán.
Con Hạc lạc hồi quê, nhìn
không nhớ tổ, xem nước non đổi vẻ thay màu, thảm thiết nơi lòng tuôn châu đổ
ngọc, sắp muốn kêu cùng cuối một tiếng nỉ non giục kẻ tri âm hồi đáp. Ôi ! dưới
bức thê lương nầy ai là tri kỷ, tri âm cùng bần Ðạo, ngoài ra chư hiền hữu,
hiền muội thì Bần Ðạo đã kiếm đặng ai. Tưởng khi các bạn cũng có lẽ tội nghiệp
cho con Hạc bịnh nầy, mà để tai lóng tiếng. Ôi ! Cái khối sanh của Chí Tôn đã
xiêu lạc nơi nào mà để hai sắc con yêu ái của Người phải chịu nạn tương tàn như
thế ! .
Bần Ðạo ngày nay hiển
nhiên đứng trước mắt các bạn mà còn ngỡ là giấc chiêm bao. Vậy Bần Ðạo cúi mình
cậy các bạn một điều rất nên thiết yếu là : Hòa giọng đau thương cùng con Hạc
lạc nầy, đặng giục lòng bác ái một cảnh an nhàn thiêng liêng cho toàn sanh
chúng. Bần Ðạo đã nhiều lo ngại cho căn số con cái của Chí Tôn trong buổi phiêu
lưu nơi hải ngoại, e ra vì nhẹ dạ của đôi phần tử Thánh Thể của Thầy, nên vừa
để gót về đất tổ đình thì đã quên hẳn mảnh thân tiều tụy hao mòn,vội cầm quyền
của Ðạo đặng sửa đương cho đẹp vẻ chơn truyền, rồi lại tìm phương hiểu tận
những điều khuyết điểm, hư hại hầu giồi mài thêm nữa, nên tức cấp mở Hội Nhơn
Sanh đặng phục vụ quyền Vạn Linh như trước.
Bần Ðạo để trọn tín nhiệm
nơi các bạn, Bần Ðạo xin mở hội . (Thuyết Ðạo QI / tr19)
* * *
5. - Đức Hộ
Pháp Thuyết Đạo - Ngày 15 tháng 12 năm Bính Tuất ( 1946 ).
Khai Mạc Ðại Hội Phước Thiện.
Con đường phụng sự của cơ quan Phước Thiện.
Ngày nay, nhóm Ðại Hội
Phước Thiện cũng là một Hội trong quyền Vạn Linh, Bần Ðạo cần giải rõ cái nhiệm
vụ rất trọng yếu của Phước Thiện cho chức sắc, chư phái viên và nghị viên được
hiểu.
Từ thử Thiên phong nam nữ
Phước Thiện chỉ hiểu mảy may cái trách nhiệm tối cao tối trọng của mình chớ
chưa hiểu cùng tột. Bởi cớ cho nên nhiều người không hiểu phận sự, hành Ðạo
không đúng theo chơn truyền, sái hẳn giá trị của cơ quan Phước Thiện, việc làm
của chư vị không ra gì hết, thành thử cơ quan Phước Thiện chưa có kết quả chi,
lại còn theo lối giành giựt nhau.
Hội Thánh có hai cơ quan :
Hành Chánh và Phước Thiện thường tương khắc nhau, song chưa tìm chơn lý để hòa
nhau, ngày nào chưa hòa nhau là còn thất sách, bất lực thì không thi thố phận
sự trọng yếu cho ra thiệt tướng được.
Mấy em cũng dư biết Ðạo
Cao Ðài sản xuất có một chơn lý tối cao, tối trọng nên đời buổi nầy khao khát
đợi chờ như hạn trông mưa, những kẻ tội tình trong bể khổ khát khao đợi giọt
Cam Lồ của Ðức Chí Tôn chan rưới cho bớt sự đau thảm, Ðức Chí Tôn đến tạo Ðạo
giải khổ tâm hồn cả con cái của Ngài, Ðức Chí Tôn lại tạo ra hình ảnh Thánh Thể
của Ngài, mượn tay các em và các bạn làm hình thể của Ngài, giải khổ cho đời về
phần xác.
Phước Thiện lại có nhiệm
vụ tối cao, tối trọng của Ðức Chí Tôn : giải khổ vừa xác vừa hồn, Ngài mượn mấy
em nuôi nấng con cái của Ngài, nuôi đói, nuôi khát, bảo trợ giúp đỡ cho kẻ
nghèo nàn cô độc. Chừng nào cả cơ quan khóc hại của loài người mình gánh vác
hết thì mới đúng cái nhiệm vụ của Chí Tôn phú thác, mấy em thử tự hỏi : Hồi nào
đến giờ làm nên những gì chưa ? Chỉ lo bảo bọc anh em trong Ðạo mà thôi, có đâu
ngó đến ngoài đời.
Các vật loại đều là con
cái Chí Tôn, chớ không phải nội trong cửa Ðạo mà thôi, như thế có đủ đâu ? Cơ
quan giải khổ của Chí Tôn cậy nhờ mấy em lo, nuôi nấng mấy em còn chưa rồi. Từ
ban sơ Qua chịu nhọc nhằn hẩm húc, ăn từ miếng tương rau, hiệp cùng nhau gầy
dựng lập Phạm Môn, Qua chịu khó nhọc như mấy em cho đến ngày cơ quan Phước
Thiện ra thiệt tướng, đã tạo đủ lực lượng cho mấy em thi hành nhiệm vụ.
Tuy vân, lúc nọ mấy em có
phương thế lắm và mấy em chỉ có tâm vị kỷ, trót năm năm, Qua đi vắng đến khi
Qua trở về, Qua còn thấy có kẻ đói không ai nuôi, rách rưới không ai bảo dưỡng,
thất lạc nơi nầy nơi khác, đàn em Qua gởi gấm đã xiêu lạc, thủ phận Ðạo không
được, nên phải tìm đôi bạn sống theo đời, vì nếu ở thủ phận theo Ðạo thì cũng
chẳng ai nuôi.
Ngoài nữa, Qua còn nghe,
trong lúc Qua đi đứa nào có thế thì tự vi chủ, giành lấy cam một mình để toại
hưởng vậy thôi. Hỏi vậy mấy em có nghĩa hay không ? Nếu Qua cho Tòa Ðạo minh
tra thì không có một người nào có thể đứng trước mặt Qua mà xưng là đại công
được, cái đói khó cùng khổ của các em nó tố cáo mấy em không còn chối cãi được.
Qua nói thật, thể Ðạo chưa
rồi thì có mong gì tạo thành chơn tướng của Ðạo. Phải chi mấy em biết nghe lời,
Qua mở cửa Bát Quái Ðài cho mấy em làm bạn với các Ðấng Thiêng Liêng thì không
đến nỗi nầy. Ngày nay cửa Ðạo được mở rộng đây cũng nhờ các Thánh Tử Ðạo, nếu
không thì vẫn còn đóng cửa. Nếu mấy em xem đáng thì Qua mở cửa cho các Ðấng
Thiêng Liêng dìu đỡ mấy em.
Qua nói cho mấy em hay,
Qua đang ngồi đây, các Ðấng ở Bát Quái Ðài còn đợi mấy em và chính Qua sẽ dìu
dắt, kêu cửa Bát Quái Ðài cho mấy em về làm bạn thân yêu của các Ðấng Thiêng
Liêng. Nếu mấy em làm phận sự không tròn và còn một mảy phàm tâm, thì cõi Hư
Linh không đem mấy em vào bảng công nghiệp vĩ đại bao giờ. Các em có làm trọng
trách đối với con cái Chí Tôn thì Bát Quái Ðài mới hiệp một cùng mấy em vậy.
Mấy em chưa nắm được hòn ngọc thì chưa đủ bảo toàn Vạn Linh con cái của Chí
Tôn. Qua nói Qua sẽ mở cửa Bát Quái Ðài dìu dắt mấy em mà mấy em có đến được
cùng chăng là do tâm lý của mấy em đó.
Ấy vậy, mấy em phải rán
sức, định tâm lấy tinh thần vi chủ nêu gương cho mấy em sau nầy đi theo. Nếu
khối phàm còn trong óc mấy em thì không bao giờ đạt mục đích tối cao, tối trọng
được, phải có khối óc thiêng liêng mới mong thay hình Thánh Thể Chí Tôn đối với
con cái Ngài là quần linh.
Ðến đây Qua xin mở Hội, để
trọn quyền Hội Thánh Phước Thiện đủ sáng suốt làm việc và Bần Ðạo để trọn tín
nhiệm về việc cầu phong, thăng thưởng một cách chánh đáng và công bằng .
(Thuyết Ðạo QI / tr21)
* * *
6. - Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo Tại Ðền Thánh, 4 giờ
chiều .
Ngày 13 tháng chạp năm Ðinh Hợi ( 23-1- 1948 ).
Lễ bế mạc đại hội Hội Thánh
Bần Ðạo hân
hạnh tỏ lời cám ơn chư Thánh Nhị Hữu Hình Ðài. Tuy vân, Bần Ðạo không ra tay giúp Hội
Thánh vì chơn pháp buộc phải như vậy, nhưng cả đôi tháng nay Bần Ðạo để tâm
theo dõi Hội Thánh từ bước, có nhiều vấn đề không giải quyết được, muốn Bần Ðạo đến giải
quyết giùm, nhưng Pháp Chánh không cho Bần Ðạo định đoạt.
Hội Nhơn
Sanh có quyền Hội Nhơn Sanh, Hội Thánh có quyền Hội Thánh, Thượng Hội có quyền
Thượng Hội. Cũng như Hội Thánh không được phạm quyền Hội Nhơn Sanh, Thượng Hội
không được phạm quyền Hội Thánh. Nghiêm luật ấy đã định chơn chánh mực thước
không ai có quyền cãi qua đặng, Bần Ðạo chỉ giúp về phương diện ngoài thôi. Nếu
có điều chi trọng yếu giải quyết không đặng, Bần Ðạo giúp chút ý kiến chớ không
dự biết gì trong quyền lực đặc biệt của Hội Thánh.
Trong hai tháng Bần Ðạo
nói thật tình thấy Hội Thánh tiến bộ khá nhiều rồi. Hội thánh năm nay đã đem ra
mặt luật lưu lại cho hậu tấn một khuôn khổ chuẩn đích từ thử chưa xuất hiện.
Một nền Chánh Trị Ðạo,
không khác gì chánh trị đương nhiên ở các nước Âu Châu. Ở Á Ðông nầy có nhiều
nước phát triển như Nhật, Tàu, Miến, Xiêm, cũng có một khuôn khổ nhứt định như
vậy. Dầu quân chủ lập hiến hay dân chủ Pháp Chánh cũng có một mực như nhau, đều
chia ra hai phần :
* Phòng dân chủ.
* Phòng định luật.
Phòng định luật là phòng
bảo thủ. Phòng dân chủ là phòng tấn bộ. Phòng dân chủ của Pháp dưới thời dân
quyền 'La Chambre des Deputés' còn phòng định luật hay quân luật nói thật ra họ
không có chúa, nhưng muốn biết phòng quân luật hẳn hòi, xem nước Anh có
'Chambre des Lords' tức là Sénat của Pháp vậy.
Chánh trị của Pháp thấy
hai phần : 'Chambre des Deputés' và Sénat không dung hòa được, nếu chúng ta
chẳng nói nghịch hẳn, họ dung hòa khó khăn lắm. Chánh Pháp muốn dung hòa đặng
chi ? Ðặng dìu dắt chánh trị đến con đường tận thiện, tận mỹ, mực thước chơn
chánh, nếu không vậy không tiến bộ được. Chánh trị chia ra hai phòng riêng
biệt, biết rằng khó dung hòa được mà khó dung hòa được thì hai khối ấy phải đảo
lộn.
Chánh phủ Pháp phải đảo
lộn, tương đối sụp đổ biết bao nhiêu lần, chúng ta đều thấy, thấy các nước dân
chủ chia ra hai phòng, mỗi khi Sénat tức phòng dân chủ bác không tín nhiệm thì
phòng dân chủ phải đổ, tức Nội Các đổ mà Nội Các đổ tức là chánh phủ phải đổ.
Ðời chia ra hai phòng đặc biệt, Ðạo lại khác hẳn. Chơn pháp của Chí Tôn để hai
phòng hiệp một là Cửu Trùng Ðài và Hiệp Thiên Ðài.
Hiệp Thiên Ðài là
phòng Quân luật.
Cửu Trùng Ðài là
phòng dân chủ.
Biểu sao khỏi xích mích
nhau, một đàng bảo thủ, một đàng giục tấn, nếu hai đàng không hòa nhau đem chơn
lý hiển nhiên thì hòa được, còn không lấy chơn lý thì đụng tại chỗ phản khắc,
không thể đệ lên thượng quyền mà còn nhơ bợn được. Ðó là cái bàn sàng, sàng mãi
cũng phải lọt xuống.
Tại chơn pháp như vậy, nên
Bần Ðạo biết trước cái ngày đôi bên đụng chạm nhau, ngày ấy Bần Ðạo tự nhiên
lắm, còn ngoài nầy toàn Ðạo náo động, Bần Ðạo chỉ kêu : 'Coi chừng hễ giữa Hội
Thánh, hai quyền tương khắc nhau đem lên tới trên, gặp quyền độc tôn thì chịu
lấy'. Nên hai bên hoảng mới tìm phương dung hòa nhau. Ðó chỉ nghĩa Bần Ðạo duy
mới cầm Cây Phướn Thượng Hội rung rinh chớ không có dùng đến quyền gì hết.
Hội Thánh hôm nay đã thành
tựu trong thời gian ngắn ngủi, sợ e ngày kia chư Thánh nhiều, quyền hành Hội
Thánh lớn thì sự bàn cãi kịch liệt nữa kia. Tương lai đó tưởng chúng ta sẽ
thấy.
Từ việc định công nghiệp
đến quyền hành, thì Bần Ðạo thấy trong thâm tâm, riêng tưởng cầm cân công bình
thay thế Chí Tôn không được chinh lịch, hoặc nói được hay không nói được, đừng
nói hay là sẽ nói mà thôi, câu nầy không chinh lịch với Bần Ðạo được.
Kẻ nào có dày công cùng
Ðạo, Bần Ðạo xin bảo lãnh không có điều chi bất công qua mắt Bần Ðạo được,
nhưng thời cuộc chưa đến mức ấy. Ai có dày công cùng Ðạo, đừng tưởng Hội Thánh
quên công.
Ngày nay không nói đặng có
ngày sẽ nói đặng, Hội Thánh không quên được một ai, ắt sẽ quyết định cho.
Ngày nào Bần Ðạo còn đây,
không có một điểm gì bất công qua mắt Bần Ðạo được và Bần Ðạo quyết chắc như
vậy.
Bần Ðạo xin bế mạc Hội
Thánh và để lời cám ơn .
(Ðọc kinh bãi hội xong,
lúc trong Ðền Thánh bước ra, Ngài nói : "-
Có một điều đáng để ý, tại đây có một vị Ðại Thiên Phong Ðường Nhơn làm đầu Hội
Thánh. Ngày sau người ta sẽ lấy làm lạ lắm." (Thuyết Ðạo QI / tr125)
* * *
7. - Đức Hộ
Pháp Thuyết Đạo Tại Nữ Ðầu Sư Ðường .
Ngày 30 tháng 8 năm Tân Mão ( 1952 )
Khai mạc Hội Nhơn Sanh của quyền Vạn Linh
Bần Ðạo xin cả toàn nam nữ
định tâm để nghe lời thuyết minh khai mạc Hội Nhơn Sanh của quyền Vạn Linh.
Từ kỳ Hội trước, là kỳ Hội
năm Bính Tuất, khi Bần Ðạo mới về, sau năm năm vắng mặt, Bần Ðạo liền trả quyền
Vạn Linh lại cho con cái của Ðức Chí Tôn, bởi cớ cho nên Bần đạo liền ra lịnh
phục hồi quyền vạn linh.
Trót năm năm qua, sự tiến
triển của nền Ðạo như thế nào trước mắt toàn cả con cái Chí Tôn đều nghe thấy,
Bần Ðạo chẳng cần lên tiếng tuyên truyền khoe khoang chi nữa, đây trước mắt
toàn thể con cái Ðức Chí Tôn đều được thấy sự cố gắng của Hội Thánh và sự vẻ
vang của con đường Chánh Trị Ðạo.
Bây giờ Bần Ðạo xin để lời
luận về chính trị Ðạo tổng quát của Ðạo hiện thời và trong thời gian năm năm đã
qua. Cả thảy đều biết rằng trong thời loạn ly nầy, nước Việt Nam ta đang vươn
mình đứng dậy để xung đột cùng vạn quốc, Bần Ðạo nói đó là do sở định của Ðức
Chí Tôn mới kết liễu như thế đó.
Trong nước đang đảo lộn
loạn ly đau khổ, thì cũng giống như người đàn bà kia lúc sanh đẻ cũng phải chịu
đau đớn khi sanh được một đứa con. Tình thế nước Việt Nam phải chịu ở trong một
khuôn luật ấy, đặng định vận mạng tương lai của nó.
Trong đời loạn ly, số phận
của Ðạo phải chịu nhiều gay trở khó khăn hơn trước. Bần Ðạo tưởng nên so sánh
với buổi nọ dưới quyền chuyên chế mà Ðạo lại dược nhiều sự dễ dãi hơn bây giờ.
Trong buổi nước nhà đang trở mình biến chuyển đi đến độc lập, thật ra Ðạo Cao
Ðài đang gánh một trách vụ nặng nề không ai tưởng trong lúc cơ đời đảo ngược,
quốc thể chênh nghiêng dân tâm bất nhứt.
Ban sơ, sau buổi đồ lưu Bần Ðạo trở về cố quốc, thấy tình hình của nước nhà đang ở
trong một tấn tuồng không thể tưởng tượng được, chủ quyền của nước thì không có, giặc giã chiến tranh tàn phá, lúc
đó nước ta ở trong tình trạng chánh thể quốc gia tiêu hủy, hai dân tộc Pháp
Việt đang gây hấn chiến tranh, nhân dân thống khổ trong vòng binh cách, hai lý
tưởng
chia rẽ thiên hạ là đôi đường chiến đấu đang giành giựt chủ quyền nước nhà vô
chủ để mặt cho ai đồ vương tranh bá.
Bần Ðạo nhận thấy muốn
giải quyết tình thế thì phải dùng tâm Ðạo và tinh thần cương quyết mới mong
định vận mạng cho nước nhà. Huống chi Ðạo Cao Ðài là bình Tịnh Thủy giục tắt
hết lòng phàm, xa vòng danh lợi quyền thế, tránh những điều ham chuộng thường
tình. Bần Ðạo nói thật, Bần Ðạo rất gớm ghê điều ấy, mà cả con cái Ðức Chí Tôn
cũng thế.
Muốn giải quyết cho được
dung hòa tất cả thì không phải một cá nhân đối với một cá nhân, mà lại cả một
quốc dân nầy đối với một quốc dân nọ, muốn hòa giải một chủng tộc đối với một
chủng tộc là việc chẳng phải dễ. Bần Ðạo nhận thấy cái năng lực ấy nếu không có
bàn tay Thiêng Liêng giúp sức không một ai làm được.
Bần Ðạo nói cho đúng thì
chỉ có Ðạo mới làm đặng và đã thực hiện đường lối ấy mà thôi. Có đủ bằng cớ
hiển nhiên, chúng ta có thể hãnh diện ở buổi tương lai tốt đẹp và một ngày kia
để lại được một trang lịch sử vẻ vang không thẹn với các tôn giáo khác đương
quyền giáo Ðạo.
Nhưng lạ gì cái tuồng đời, duy có những kẻ không làm nên gì hết thì không ai trích
điểm, vì có làm đâu mà có nên có hư, trắng trợn như vậy thôi thì có gì mà trích điểm, chúng ta có làm gì thì
lẽ cố nhiên chúng ta phải gặp việc nên hư, phải quấy, ấy là lẽ thường chúng ta có làm, nên
chúng ta bị trích điểm và ta biết cầu cho thiên hạ trích điểm.
Giờ phút nầy Bần Ðạo nói
về Ðạo Cao Ðài đối với tương lai vận mạng của nước Việt Nam chúng ta. Ðạo Cao
Ðài đã tròn phận sự của nó là đeo đuỗi theo cái nguồn gốc tinh thần đạo đức.
Bần Ðạo nói : 'Nó là quốc hồn nước Việt Nam vì nước Việt Nam vi chủ nó không
được, lại là tinh thần và tín ngưỡng của toàn nhơn loại tức là nó phải chịu
dưới chủ quyền quốc tế.'
Ấy vậy Thánh Thể của Ðức
Chí Tôn, hay nói là Hội Thánh thay thế hình ảnh của Ngài, tỷ như đứng về mặt
khách quan khi thấy điều bất chánh bất bình của nhơn quần xã hội, nên phải đảm
đương đem chơn lý và công bình nêu trên mặt thế mà thôi. Ðạo làm dùm phận sự
tạo thế cho Ðời, mà sự làm ấy rất nên đắc lực hay nói rõ Ðạo đảm nhiệm phận sự
của mình với cử chỉ vô thân vô vị.
Ðó là nói về chính trị
tổng quát của Ðạo.
Còn luận về việc đối nội
của Ðạo : Hơn năm năm qua, trải nhiều nỗi khó khăn nghèo khổ, toàn thể con cái
Ðức Chí Tôn phải đảm đương gánh vác nặng nề để tạo nghiệp mà Ðức Chí Tôn ban
chung cho toàn con cái của Ngài.
Xem qua các cơ quan ba vị
Thái Thượng Ngọc Chánh Phối Sư nắm chủ quyền giữ vững nền Chánh Trị Ðạo với 9
viện ( cửu viện ). Trong thời buổi khó khăn loạn lạc, Ðạo muốn thực hiện Bảo
Sanh Nhơn Nghĩa Ðại Ðồng nên mới xuất hiện ra quân đội. Cái thêm ấy chúng ta
cho vinh diệu chớ không phải là cái nhục.
Bây giờ Bần Ðạo thuyết về
tài chánh của Ðạo đang buổi loạn ly nầy. Trong buổi thống khổ nghèo nàn, tài
nguyên của con cái Ðức Chí Tôn gởi về để tạo dựng cái nhà hương hỏa chung của
họ. Thoạt nghĩ chúng ta gầy dựng được đây là vì giỏi tiện tặn lắm mới còn, bằng
không nuôi ăn cũng chưa đủ ; còn về quân đội thì chúng ta đi làm mướn hy sinh
tiện tặn sớt bớt ra để nuôi nấng mấy đứa con côi cút góa bụa, gánh vác học
đường đào tạo đám thơ sinh, phải chịu ăn không no, mặc không lành, mọi bề thiếu
thốn.
Nếu để cho Hội Thánh gánh
vác thì tài sản của Hội Thánh không còn tồn tại như bây giờ, tiêu hết mà chớ !
Ðiều ấy quyền Vạn Linh trọn quyền quan sát kiểm điểm tận tường thì rõ.
Toàn cả con cái Ðức Chí
Tôn về Tòa Thánh, hiển nhiên đều thấy hết, hỏi sao không thay đổi được, vì nhận
thấy cả thảy đều hy sinh, đều cố gắng nên bây giờ mới nên hình, nên tướng, sự
nghiệp vĩ đại Thiêng Liêng nầy do biết bao mồ hôi nước mắt.
Không phải là buổi giàu có
mà đem về đây rồi lãng phí bỏ rơi bỏ rớt, Hội Thánh tìm kiếm từ đồng làm nên
cho Ðạo. Bần Ðạo không khoe khoang, hiện nay châu thành Thánh Ðịa đã được mở
rộng, con cái Ðức Chí Tôn về có đất để dựng nghiệp nhà, có phương thế để nuôi
vợ con no đủ.
Bây giờ luận về việc tạo
dựng cơ quan xã hội giúp tay cho chánh phủ : Trong thời buổi loạn ly nầy, toàn
xứ Việt Nam đều sống trong vòng thống khổ, con cái Ðức Chí Tôn có về đây mới
nhận thấy không có chỗ nào hạnh phúc hơn là Tòa Thánh. Nếu Bần Ðạo nói không
đúng thì xin trích điểm lại, nói thật ra đây là chỗ nuôi sống thiên hạ và là
chỗ nuôi dưỡng của những kẻ thống khổ nghèo nàn.
Chúng ta thấy một gia đình
kéo cả bè về Tòa Thánh là sống được. Ấy là nhờ sự chăm nom nuôi dưỡng của Hội
Thánh vì khi mới về Tòa Thánh có người không có một cái chén ăm cơm, làm lụng
ít lâu rồi cũng sống được.
Hỏi vậy các cơ quan của
chánh phủ có tạo nghiệp cho họ được vậy chăng, chánh phủ bị lo lắng điều gay
trở khó khăn nên chỉ bố thí một số tiền vậy thôi, chớ nào có thì giờ rảnh đặng
để tâm lo lắng đến sự sống cho thiên hạ.
Về cái thắng lợi của Ðạo
chỉ có mặt tinh thần hơn cả.
Bần Ðạo luận về sự truyền
bá chơn lý của Ðạo :
a . Cả con cái Ðức Chí Tôn
nên hiểu rằng: Triết lý cao thượng của Ðạo Cao Ðài lấy tính chất nó ở buổi sơ
khởi khai thiên lập địa của Ðức Chí Tôn sanh hóa vạn loại nơi mặt địa cầu nầy.
Trong tạo đoan Ðạo Cao Ðài chỉ thờ kỉnh có hai quan niệm mà thôi. Trên là thờ
Thiên Thượng là Ðức Chí Tôn, dưới là thờ vạn vật, mà tối linh vạn vật là nhơn
loại, ấy là thờ thiên hạ.
Nó không biết trích điểm
ai, dầu các tôn giáo trích điểm hay đàm thuyết thế nào cũng mặc. Ðạo Cao Ðài
chỉ biết nắm lấy cái căn bản, cái nguyên lý của nó mà thôi.
Trong Nho Giáo có câu : "Thiên ngôn vạn ngữ, bất quá hồ
thiệt". Thì chúng ta chỉ thấy chơn lý chỉ có một, không phải ngôn ngữ
diệt tiêu chơn lý đặng.
Ðạo Cao Ðài nắm chặt cái căn bản của nó, nên
không trích điểm ai, từ từ nó đi theo con đường chơn chánh của nó. Ðạo Cao Ðài
để cho hàng trí thức họ tìm hiểu mà đến, chớ không dụ dỗ hay là cám dỗ cho người biết nó.
Ðể hết trí não tìm hiểu,
con người nhận thấy trí thức cao siêu và nhận định chơn lý của nó. Tiếng Pháp
nói: Ðức tin là sự nhận thức chơn lý (Foi ráisonnee). Do nơi đức tin ấy mà định
quyết cái tinh thần đạo đức của mình, chớ không phải do nơi sự cám dỗ nhồi sọ, tạo
thành mê tín.
Ðạo Cao Ðài truyền bá là
do ngôn ngữ chỉ hơn chỉ thiệt, vì cớ nên đối với các tôn giáo, Ðạo Cao Ðài
thường bị trích điểm là vậy. Cái đức tin của Ðạo Cao Ðài không cần cầu chứng
nơi ai, nó chỉ cầu chứng với trí thức tinh thần của nó, về việc truyền giáo Ðạo
Cao Ðài đi từ từ bước một, chức sắc trong hàng Thánh Thể Ðức Chí Tôn cầm quyền
mối Ðạo là phát ngôn viên của Ðức Chí Tôn từ từ tiến bước chớ không cần chi
phải giục tấn.
b . Về việc truyền bá ở ngoại quốc : Phối Sư Thượng
Vinh Thanh, đã mở ở Pháp nhiều cơ quan, do theo thời thế đoán ra, thấy được đắc
lực tiến triễn mãi mãi.
Trong kỳ Hội nầy có đem ra
hai người Pháp để cầu quyền Vạn Linh ân tứ, nhờ Hội Nhơn Sanh định vị.
Ðến đây Bần Ðạo nói đến
việc chỉnh đốn nội dung nền Chánh Trị Ðạo trong buổi hỗn tạp nầy, ta sẽ phân
tích ra Ðạo và Thế phân biệt, không thể để Thế và Ðạo lẫn lộn nhau được, cũng
như quyền năng Chí Tôn phân ra tả hữu vậy. Tả là Ðời, hữu là Ðạo, giữa là Pháp.
Ðời là Ðời, Ðạo là Ðạo, đôi ngã phân minh.
Từ đây toàn thể con cái
Ðức Chí Tôn sẽ chỉnh đốn lại hai đường ấy, dầu hiện nay hỗn tạp cũng không hại
gì.
Bây giờ nói về vấn đề đào
tạo Thiên phong chức sắc. Việc nầy không phải quyền của Hội Thánh mà không phải
quyền của Chí Tôn, quyền Chí Tôn chỉ giao phó phận sự cho toàn con cái của
Ngài.
Chí Tôn đến lập Ðạo, Ngài
để quyền Vạn Linh là quyền con cái của Ngài mạnh hơn quyền Ngài.
Quyền Chí Tôn là quyền một
ông Cha chỉ để dung hòa các con cái của Ngài chớ không phải để trị. Có trị
chăng là quyền Vạn Linh đó vậy.
Việc đào tạo chức sắc là
quyền sở hữu của Vạn Linh, nếu chức sắc trong Thánh Thể Ðức Chí Tôn thiếu thì
Bần Ðạo có thể đỗ cho quyền Vạn Linh bất lực.
Bần Ðạo đã nói do quyền
Vạn Linh thì việc đào tạo chức sắc do quyền Vạn Linh định quyết, chớ Học Ðường,
Hạnh Ðường lập ra trọng yếu là để tạo nhơn tài mà thôi, chỉ có con đường chơn
lý của Ðạo mới đào tạo tánh đức cho họ. Ngài muốn lập thân danh phải lập Ðức,
lập Công, lập Ngôn.
* Lập Ðức thì phải nhớ Ðạo
lý.
* Lập Công thì phụng sự
nhơn sanh.
* Lập Ngôn thì phải để hết
trí óc tìm hiểu về triết học, tinh thần, tìm tòi mọi lẽ cao sâu để thuyết minh
chánh giáo.
Học đường là nơi con người
học hỏi để lập Ngôn.
Lập Ðức là do đường Ðạo
lý.
Lập Công là do quyền Vạn
Linh định đoạt.
Người biết dùng ba điều
trên thì nên, còn không thì phải chịu mai một và do quyền Vạn Linh biết dùng họ
thì họ mới lập công với Ðạo được.
Gần đây Bần Ðạo sẽ định
phương châm truyền giáo ngoại quốc, Bần Ðạo sẽ mạo hiểm, cưỡng bách tuyển chọn
chức sắc xuất dương giáo Ðạo.
Bần Ðạo cho biết trước
trong kỳ xin ân phong nầy, có người được tuyển chọn xuất dương giáo Ðạo. Ấy
đừng nói đó là việc tình cờ.
Tiếp đây Bần Ðạo nói về
việc đối với các tôn giáo hiện hữu. Ðối với các tôn giáo, Bần Ðạo đã nói cho
nghe rồi.
Toàn thể con cái Chí Tôn
đều được nghe, Bần Ðạo đã bao phen len lỏi cầu thân với họ, biết đâu sự hạ mình
của Bần Ðạo sẽ là một dấu hỏi để trong lịch sử sau nầy. Tại sao Bần Ðạo phải
chìu lụy các tôn giáo, thiên hạ sẽ tìm hiểu, Bần Ðạo thiết nghĩ càng hạ mình
chừng nào thì Ðạo Cao Ðài càng cao thượng chừng ấy, chớ đừng tưởng là nhục,
trái lại cái kết quả tốt đẹp ngày kia toàn thể con cái Chí Tôn sẽ được nhìn
thấy.
Cái phương hướng tương lai
của Ðạo, trọng khinh, nên hư, vinh nhục, Bần Ðạo gởi trọn trong tinh thần đạo
đức rồi lại giao cho quyền Vạn Linh sử dụng.
Vậy Bần Ðạo xin nhường
quyền chủ tọa cho quyền Thượng Chánh Phối Sư, Bần Ðạo xin kiếu từ . (Thuyết Ðạo
QIV / tr 61)
* * *
8. - Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo Tại Cửu Viện Phước
Thiện .
Ngày 30 tháng 8 năm Tân Mão ( 1951 ).
Khai mạc đại hội nhơn sanh Phước Thiện
Bần Ðạo xin
khai mạc của Hội Thánh Phước Thiện
Trước khi mở Hội, Bần Ðạo
lược giải cái chánh tâm của Ðạo đã từ 5 năm nay, tức là kể từ Hội Nhơn Sanh kỳ
trước, mơ vọng của toàn thể Thánh Thể Ðức Chí Tôn, dầu cho Hành Chánh hay Phước
Thiện cũng thế, chúng ta trông mong gì hơn hết ? Ðương nhiên thiên hạ đang sống
khó khăn trong thời buổi loạn ly. Bần Ðạo tưởng cả toàn con cái Ðức Chí Tôn đều
có hai sở vọng, sở vọng đầu tiên hơn hết là làm sao bảo vệ sanh mạng và tài sản
thiên hạ cho khỏi bị tiêu diệt, sở vọng thứ hai nữa là tìm phương nào làm cho
thiên hạ bớt khổ. Hai cơ quan ấy chúng ta có sẵn trong cửa Ðạo. Hành Chánh thì
giữ mực thước cho nền chơn giáo của Ðức Chí Tôn, Bần Ðạo cho toàn thể con cái
Ðức Chí Tôn nam nữ đều biết rằng : Ðạo phải giữ nền văn hiến của nòi giống
chúng ta bốn ngàn năm sẵn có từ thử đến giờ ở trong khuôn khổ đạo đức tinh thần
của tổ phụ chủng tộc nước nhà cho còn tồn tại. Ấy là phận sự của Hành Chánh.
Còn muốn bảo sanh là quân đội đã thiệt hiện nhơn nghĩa để dìu dẫn thiên hạ đi
đến cảnh đại đồng.
Bây giờ cơ quan cứu khổ,
dầu không nói mấy người cũng đã biết, ấy là trách vụ của người Phước Thiện đó
vậy.
Ðức Chí Tôn đến, có điều
thiết yếu hơn hết, Ngài đến là vì con cái của Ngài quá khổ, Ngài đến với cái sở
định của Ngài là đến cứu khổ cho toàn thể con cái của Ngài. Cơ cứu khổ ấy trong
lúc ban sơ, Ðức Chí Tôn đã đưa trong tay Hiệp Thiên Ðài, Bần Ðạo không biết làm
sao thiệt hành ra được. Hồi đó Hội Thánh Phước Thiện chưa thành lập, giao cơ
cứu khổ, Bần Ðạo không biết phải làm thế nào, nhưng chẳng bao lâu Ngài lập
thành Hội Thánh Phước Thiện, chừng đó Bần Ðạo mới biết cơ cứu khổ là đây.
Ấy vậy, Hội Thánh Cửu
Trùng Ðài là Hội Thánh của Giáo Tông, còn Hội Thánh Phước Thiện là của Hộ Pháp.
Hội Thánh bên kia bảo vệ văn hiến tôn giáo. Hội Thánh bên nầy cứu khổ, còn có
chỗ nào hay hơn nữa. Nay thêm một cơ quan nữa do cơ đời ly loạn nên mới xuất
hiện ra quân đội đặng bảo sanh nhơn nghĩa đặng đến cảnh đại đồng, còn có nơi
nào hay hơn trong cửa Ðạo chăng ? Ðiều ấy chưa tôn giáo nào có, Bần Ðạo quả
quyết vậy.
Ấy vậy, phận sự Hội Thánh
Phước Thiện là phận sự tượng trưng hình ảnh Ðức Chí Tôn đặng cứu khổ cho con
cái của Ngài, xin nhớ. Thử nghĩ coi trách vụ đơn sơ mà nặng nề làm sao. Hiểu
nghĩa lý sâu xa của nó, chúng ta sợ không bao giờ thực hiện trách vụ nặng nề đó
được. Bao giờ cũng vậy, nền tôn giáo từ 2.000 năm nay là nền Thiên Chúa Giáo
hay là Ðạo Gia Tô mà về Phước Thiện họ còn sơ sót chưa mỹ mãn, huống chi mình,
Bần Ðạo không trách nhưng chỉ có một điều là trong Thánh Thể Ðức Chí Tôn gánh
vác cái khổ cho con cái của Ngài rất nên yếu ớt. Không đủ tâm lực, không đủ
phương chước. Chỉ ước mong Ðức Chí Tôn ban ân riêng đặc biệt vì trách vụ nặng
nề ấy, đặng cầm cơ cứu khổ của Ðức Chí Tôn mạnh mẽ và cương quyết, nhưng ta
cũng nên biết thêm rằng : An ủi cho được một người thống khổ không phải dễ, đem
cơ cứu khổ ấy thiệt hiện ra đặng cho cả thiên hạ được hưởng hồng ân của Ðức Chí
Tôn, chúng ta thấy lại càng thêm khó. Phải cố gắng đã đành, xong nên chăng là
do quyền năng Thiêng Liêng giúp sức.
Những yếu nhân đương quyền
về Phước Thiện, Bần Ðạo thấy giờ phút nầy tin là mấy em Kỳ Lão Phạm Môn, nhưng
họ lại có đặc quyền khác, họ còn ở Phước Thiện là bởi Phước Thiện thiếu người
cầm quyền chấp chánh, nên Bần Ðạo để họ qua cầm quyền, không phải là đặc phận
sự của họ. Ðức Chí Tôn định mở Phạm Môn là mở cửa tu chơn, thi hành Bí Pháp chớ
không phải Thể Pháp, Phước Thiện là phận sự của họ. Giờ phút nầy những phần tử
Phạm Môn còn cầm quyền Phước Thiện, do Hội Thánh Phước Thiện còn thiếu người.
Chủ quyền của họ là ở các nơi Tịnh Thất trong cửa tu chơn là đặc điểm của họ.
Ðã hai mươi sáu năm họ chịu khổ nhọc đã nhiều, hy sinh từ tóc xanh đến bạc đầu,
lao tâm lao lực. Bần Ðạo tưởng đến càng làm thêm ra nữa là càng thêm khổ cho
họ. Hai mươi mấy năm lập Phước Thiện đoàn tiền bối qui liễu lần hồi, chỉ đám
thanh niên lúc nọ còn lại năm bảy người, họ cũng đã da mồi tóc bạc.
Mấy người cũng biết sở yếu
của mình là thiếu chức sắc Thiên phong thì do nơi mấy người định vị cho họ, xúm
đưa họ lên cầu nguyện cùng Ðức Chí Tôn, cho có các chơn linh hiếu hạnh của Ngài
cùng Phật Mẫu, đem vô làm Thánh Thể của Ngài cho cường liệt mạnh mẽ. Bần Ðạo
nói gánh khổ của đời nặng nề lắm, đã nghe nói nặng nề lắm thì không tâm lực,
không đủ quyền hành gánh gồng chi nỗi. Ðặc phận ấy muốn làm cho trọn vẹn phải
cố gắng cho lắm làm mới được, xem đàn anh họ đã hy sinh thế nào rồi, đàn em bắt
chước theo. Họ dám hy sinh cả sanh mạng tài sản, cả kiếp sanh của họ, không
biết gì là gia đình, không biết gì là danh vọng, không biết gì tới thân mình.
Có nhiều người phải lao lực mà chết biết bao nhiêu kể, mấy em hiển nhiên ngó
thấy.
Về Phương pháp hành thiện
Bần Ðạo nói : Chơn Pháp bên Phước Thiện có điều nầy trọng yếu hơn hết, từ bực
Hành Thiện muốn lên Giáo Thiện phải tạo nghiệp cho đủ 12 gia đình theo chơn
pháp.
Giáo Nhi từ trước cho lên
Giáo Thiện là thể theo lòng từ bi bác ái của Ðức Chí Tôn mà ân tứ, nhưng Giáo
Nhi có thể lên Lễ Sanh chớ không được lên Giáo Thiện, vì thiếu luật tạo nghiệp
cho 12 gia đình. Nếu thiếu một người trong số 12 người ấy, thì phải dừng lại
bực Hành Thiện mà thôi, chớ không thăng lên Giáo Thiện. Tạo nghiệp cho 12 gia
đình không phải đem bà con vào đó mà được, tạo nghiệp cho mỗi gia đình phải có
bằng chứng là ngoại nhân chớ không phải đem bà con cật ruột thì truất bỏ chẳng
kể công nghe vậy chưa ? Bởi vì bậc Hành Thiện phải làm thiện, nhưng nếu làm cho
thân bằng mình, anh em của mình, làm cho gia đình mình thì không phải kể cho là
hành thiện.
Ấy vậy cơ quan cứu khổ Hội
Thánh phải chọn người tâm đức biết hy sinh mình đặng thực hiện cơ quan cứu khổ
ấy. Phải tuyển chọn người tâm đức hiền lương từ bi bác ái vị tha vô vị kỷ mới
đáng giá của phẩm vị mình.
Nên nhớ, Hội Thánh Phước
Thiện không có hàm chức như Hành Chánh, phải đi theo lên cho tới tột phẩm Phật
Tử. Những chức sắc hàm chức ngày nay Bần Ðạo sẽ kiếm thế đưa qua Ban Kỳ Lão
hết.
Tiếp tục đây rồi, Bần Ðạo
sẽ rút cả mấy vị chức sắc Thiên phong ở Phạm Môn đặng mở con đường tu chơn, nam
cũng vậy nữ cũng vậy.
Trí Huệ Cung bên Phạm Môn
tạo tác đây là nhà tu của nữ phái, giờ phút nầy Bần Ðạo mới nói thiệt tại sao
làm nhà tu cho phái nữ trước. Ðáng lẽ Bần Ðạo phải làm cho phái nam trước trên
Sơn Ðình mới phải chớ. Nhưng nếu Bần Ðạo làm cho phái nam trước rồi họ sẽ bỏ
phái nữ không làm. Bần Ðạo làm cho phái nữ trước đặng họ phân bì, dầu Bần Ðạo
có qui thì họ cũng cố tâm làm cho nên việc.
Phải cố gắng, Hội Thánh
Phước Thiện phải cố gắng, mấy vị Giáo Thiện, mấy bạn Kỳ Lão. Bần Ðạo cho hay
trước cả chức sắc bên Phạm Môn, Bần Ðạo sẽ rút hết và sẽ giao quyền Phước Thiện
cho mấy vị Tân Phong điều khiển.
Bây giờ bần Ðạo xin giao
quyền lại cho Ðạo Nhơn Cương và hai vị Chí Thiện trọn quyền chủ hội nam, còn
phái nữ thì bà Phối Sư Hương Nhiều làm chủ hội . (Thuyết Ðạo QIV / tr70)
* * *
9. - Đức
Hộ Pháp Thuyết Đạo Tại Báo Ân Từ, 4 giờ chiều - Ngày 17 tháng 4 năm Ất Mùi .
(Lời Phủ
Giáo của ÐHP sau khi kiểm soát phận sự của Hành Thiện lãnh ủng hộ đồng bào Bắc
Việt và Hành Thiện lãnh Thập Nhị Gia Liên Bảo).
Hành Thiện
lãnh trách nhiệm Thập Nhị Gia Liên Bảo.
Mấy em ngồi
im lặng để qua nhắc thêm trách nhiệm của mấy em, mấy em đã biết rằng Hội Thánh
Phước
Thiện tức nhiên là Hội Thánh của Hiệp Thiên Ðài. Trước chưa xuất hiện
Hội Thánh Phước Thiện mà Hiệp Thiên Ðài vẫn có ít người làm, sau lập thành Hội
Thánh được Chí Tôn định đâu sẵn rồi nên giao phó trách nhiệm ấy cho Qua, tức là
chính mình Hộ Pháp là người làm đầu trong Hiệp Thiên Ðài, trách nhiệm đó
nặng nề làm sao đâu. Khi ấy chỉ có 3 người Hiệp Thiên Ðài lãnh phận sự Thầy,
Chí Tôn nói:
- Thầy muốn
nơi
nào có dấu chơn của ba con đến thì nơi đó hết khổ.
Và Chí Tôn cho biết rằng:
- Cái khổ ách của nhơn
loại là cùng khắp thế gian, nên Thánh ý Thầy muốn giao cơ cứu khổ cho con, phải
làm thế nào nêu ngọn cờ cứu khổ để giải khổ cho nhơn sanh cùng khắp mặt địa cầu
nầy.
Qua không hiểu Qua là thế nào
mà khi Thầy biểu Qua phải lãnh làm, rồi Thầy sẽ dạy Pháp biến thân con ra vạn
ức. Buổi nọ Chí Tôn dạy phải vưng, chớ chưa hiểu Pháp biến thân của Chí Tôn đã
ban cho ra thể nào. Khi chưa có Hội Thánh Phước Thiện, Qua rất ngại, đến chừng
Chí Tôn dạy muốn lập Hội Thánh phải lập Thập Nhị Ðẳng Cấp Thiêng Liêng trước,
thật là quyền năng Chí Tôn vô đối, khi ban cho Qua không bao lâu mà lập thành
được Hội Thánh Phước Thiện, tức nhiên là Hội Thánh Hiệp Thiên Ðài, thì giờ đây
sẽ có mấy em nối gót phụng sự Hội Thánh Phước Thiện chung lo gánh vác cơ cứu
khổ để thay thế cho Qua gần gũi chúng sanh để phụng sự, gánh sự khổ não của con
người thì thấy rằng : Chí Tôn đã giúp cho Qua thêm được nhiều tay chơn để lo
cứu khổ cho mau ra chơn tướng.
Ở bên kia Hội Thánh Cửu Trùng Ðài đi từ phẩm Lễ
Sanh đến Giáo Tông, bên nầy Hội Thánh Phước Thiện đi từ Minh Ðức đến Phật Tử mà mấy em cố gắng với trách nhiệm của Qua đã định cho mấy
em rán làm xong thì là Ông Tiên tại thế, không riêng cho mấy em, dầu cho các
sắc dân ở trên địa cầu nầy mà biết chen vai gánh vác sự khổ của đời thì họ cũng
đoạt Tiên Tử được. Vậy mấy em thật hành được thì cơ quan cứu khổ sẽ lập
thành đó vậy. Cái trách nhiệm rất nặng nề mà mấy em rất hữu phước nên Chí Tôn
ban cho mấy em được đứng vào trong Thập Nhị Ðẳng Cấp Thiêng Liêng. Qua muốn sau
khi Qua về Thiêng Liêng mà được thấy mấy em nối nghiệp cho Qua thì Qua rất vui
mừng lắm vậy. Huyền bí Thiêng Liêng đã định, chỉ có một mình vị Phật Tử, nên sự
vui hứng của Qua là muốn thấy có một đứa em làm xong phận sự đoạt vị Tiên Tử
sống tại thế gian nầy.
Mấy em rán nhớ đừng bắt
chước làm quyền theo quan lại, mấy em phải yểm tình dục quyền tước lại, cũng
như Qua yểm trên Thất Ðầu Xà, chỉ mình tập tánh thương yêu mà thôi, đừng hờn
giận ai, cứ bình tĩnh, chịu những sự khó của ai đã làm mà mấy em phải gánh.
Trước kia Qua ôm lấy trách
vụ Ðức Lý Giáo Tông cho Qua phải làm mà Qua chưa hề đem ra thi hành, Qua muốn
mỗi việc khó của mấy em đều có Qua ngồi chung với mấy em, nếu có thể ngồi dưới
đất cùng mấy em, ăn muối cũng vui với mấy em được vậy, ngày nay mấy em đã đem
trọn thân thay thế cho Qua lo cơ cứu khổ, đã hạ mình nơi chỗ thấp mà mấy em
chung lại ngồi bốc cơm nguội ăn cũng cứ vui, nên nhớ đã nghe những cái cực khổ
gánh vác nặng nề nầy là chúng tôi chung sức gánh cho Thầy tôi, dầu cảnh khổ não
mấy em cứ đổ trút cho Qua đi cho nhẹ bớt, ấy là quyền Thiêng Liêng định vậy,
hiểu chưa ? Nếu mấy em tính có các Ðấng vô hình ám trợ dầu gặp việc khổ cũng
bớt khổ.
Mấy em hỏi lại mấy anh của
mấy em, coi sự khổ não của mấy anh rất đáo để từ hồi tạo Ðạo đến giờ, hỏi Hiền
Nhơn Cương coi tụi nó chỉ bắt gió nắn nên hình nhớ chưa ? Phận sự của mấy em
đang lo cơ cứu khổ cho Hội Thánh Phước Thiện thì mấy em phải làm, Hội Thánh
Phước Thiện cũng nên giúp đỡ, mấy em nghĩ coi, từ thử đến giờ mấy em có vợ
chồng lo cặm cụi sự làm lụng, cực nhọc lo một gia đình mà không rồi, nay lãnh
thêm 12 gia đình nầy sao đặng.
Qua thấy mấy em vượt qua
Giáo Thiện không nổi thì Qua tạo 12 gia nghiệp cho mấy em, tức là tạo thuyền từ
cho mấy em nương qua, bên nầy bực hành Thiện muốn thăng Giáo Thiện cũng như bên
Cửu Trùng Ðài phẩm Lễ Sanh lên Giáo Hữu rất khó. Vậy nên Qua không tạo thuyền
từ cho mấy em làm sao qua ải được.
Hội Thánh Phước Thiện
không có định số, hễ phẩm Giáo Thiện thì cứ đi mãi cho đến Phật Tử, bên Hội Thánh
Cửu Trùng Ðài đã có số định, hễ nhập môn rồi đoạt đến Lễ Sanh thì ở đó cứ ngồi
đó mãi, vì đã đủ 3.000 Giáo Hữu chờ có khuyết mới qua được, Giáo Sư 72 vị, Phối
Sư 36 vị, Ðầu Sư 3 vị, Chưởng Pháp 3 vị mà ngôi Giáo Tông chỉ có một mà thôi.
Phận sự mấy em không lạ,
mấy em chỉ có bổn phận làm cha tạo nghiệp cho 12 gia đình, bảo thủ tài sản, chỉ
dẫn công ăn việc làm cũng như lo cho gia đình mình đó vậy, dầu việc chưa từng
làm rán cố gắng thì nên việc. Qua căn dặn một điều nên nhớ, thoảng như có một
trong 12 gia đình mà thưa gởi mấy em là thiếu phận, thiếu tình thương đạo đức,
thì mấy em phải lỗi ước với Qua. Trong gia đình gặp cơn hoạn nạn, đau khổ, mấy
em không ngó đến, rồi đây họ kiện mấy em đến Pháp Chánh thì mấy em thất phận,
mấy em nhớ bổn phận làm cha, nên vẹn giữ cho trọn phận, chớ đừng biếng nhác thì
phải mang tiếng 'Tử bất giáo, Phụ chi hóa' cứ biết với bổn phận mình là người
lớn, phải lo cũng như lo nuôi dưỡng con cháu của nhà mình, đã chịu cực khổ đủ
điều với gia đình mình rồi.
Thôi mấy em nên thành tâm
cầu nguyện rồi bãi hội. (Thuyết Ðạo QVI / tr288)
* * *
10. - Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo Tại VP Hội Thánh Phước
Thiện.
Ngày 17 tháng 6 năm Nhâm Thìn ( 1952 )
Nên lập giá trị cho chức sắc Hàm Phong.
Trước khi mở hội,
Bần Ðạo xin để đôi lời tâm huyết nói cùng chư chức sắc Hàm Phong những
điều làm cho Chí Tôn vui lòng hơn hết.
Từ thử đến giờ Hội Thánh
vì công nghiệp nên cho những chức sắc niên kỷ quá lục tuần đặng vào hàng phẩm
Hàm Phong hầu an dưỡng lúc tuổi già, gọi là hồi hưu dưỡng lão, một điều Hội
Thánh thương tâm hơn hết, là thấy toàn Ðạo xem chức sắc nầy dường như vô giá
trị, có lẽ còn xem nhẹ thể hơn tín đồ, bởi cớ vì nét công bình của Chí Tôn,
thấy con cái Thầy chịu khó nhọc trong buổi ban sơ, nên đến lập giá trị cho chức
sắc Hàm Phong, cốt yếu là muốn cho Hội Thánh nhìn nhận các công nghiệp ấy đặng
để cho đoàn hậu tấn noi gương, kẻo chúng nó quên mấy anh mấy chị thành ra thất
lễ nghĩa, và Hội Thánh cũng vì công lý và quyền hành Chí Tôn ban cho mấy anh
mấy chị tức là quyền sở hữu của mỗi người nên mới lập được trong Hội Thánh Hàm
Phong, có ban Ủy Viên để bảo hộ cho chức sắc Hàm Phong vậy.
Vả chăng Chí Tôn đến lập
Ðạo Cao Ðài, chẳng cần nhắc đi nhắc lại mấy anh mấy chị cũng hiểu nghĩa là Ngài
đến lập Ðền Thờ cao trọng của Ngài tại mặt thế nầy, mấy anh mấy chị đã thấy tấn
tuồng bi kịch của đời nó đã biến thiên đảo ngược, cái sống của toàn cầu là sống
trong đường danh nẻo lợi, chẳng phải nhơn nghĩa là gì, chỉ có cái sống của con
người là cốt yếu nhứt mà thôi, nơi trường thảm khốc kia Chí Tôn đã thấy nhơn
loại đang tranh ăn giành sống, sắp giết hại lẫn nhau, thời tưởng nếu mình ngồi
một địa vị Ông Cha lành, ngồi thấy con tàn diệt như vậy, nghĩ có an lòng không
?
Lẽ tất nhiên Ngài phải tầm
phương giải kiết, chúng sanh đã thất Ðạo nhơn nghĩa, nhơn luân, sự tranh sống
trước mặt của nhơn loại đạt hết tánh chất loài người, cái tham tâm giục lợi
càng buông lung thêm mãi, nên nạn tự diệt hầu gần, cũng do tại đó ; ấy vậy muốn
có món thuốc giải kiết cứu sống nó lại, thời tức phải phục hưng cái Ðạo nhơn nghĩa,
đã có từ mới tạo Thiên lập Ðịa, đặng qui tựu thiên lương, hễ ngày nào loài
người biết lấy nhơn nghĩa làm trọng, thì chừng đó cơ quan sanh sống mới hết
quyền năng tàn hại, vì vậy Chí Tôn mới kiếm món thuốc ấy đặng cứu loài người mà
toàn cầu chỉ dùng viên thuốc của Chí Tôn đến đặng lựa chọn.
May thay, tổ phụ chúng ta
đã 4.000 năm lập nghiệp chịu yếu ớt bạc nhược đè ép, khổ khắc, nhưng vẫn ôm mãi
mối Ðạo nhơn luân, không giản không xa nhờ cầm vững món thuốc ấy, nên Chí Tôn
quyết chọn thuốc Nam, lấy Ðạo nhơn luân lập nền Quốc Ðạo cho chúng ta, thời
tưởng ra đâu phải điều mới mẻ, chẳng qua là lấy cái báu nhà trau giồi cho sạch
đem ra phô bày nơi mặt thế, chúng ta không cần học hỏi nơi ai, mà chính thật
hành y theo đó.
Chí Tôn lại chia phận sự,
nhứt là phận sự lập vị Thiêng Liêng thời về phần Ngài làm chủ cả vạn vật, mà
lập vị cho con cái của Ngài không đặng, hỏi còn ai nữa, hay là còn mê về Thánh
Thể tại thế, chúng ta không cần thuyết hay cần suy nghiệm tức nhiên cũng hiểu
rằng : Ngài giao Thánh Thể Ngài bảo tồn nhơn luân Ðạo, chẳng phải là Ngài biểu
chúng ta làm cho cả loài người phải hiển Thánh, hiển Thần, mà trái lại chỉ thay
thế cho Ngài giáo hóa nhơn luân, chỉ đạo cho họ là đủ, rồi do cái công nghiệp
ấy để tự Ngài định vị.
Hiện thời những sự mê tín
của đời, đã làm cho cả trí não đầu óc của người trở nên điên đảo rối loạn tinh
thần. Hồn cũng vì đó mà tiêu hủy, nhưng chúng ta đã may duyên sẵn có nền Ðạo
chơn chánh trong tay, thời chúng ta chỉ dụng cái báu nhà mà thôi, không còn ai
mong mõi nhồi nắn chúng ta đặng.
Ấy vậy, ngày nào quốc dân
Nam tỉnh giấc, tùng y theo Chơn Pháp của Ðạo Cao Ðài, thời ngày ấy không còn ai
đem mê tín dị đoan nhét vào cái óc ta đặng, không tiếc gì cái óc mê tín phần
đông vẫn còn nên bị cám dỗ, phân chia đảng phái, mà phá tan cả gia nghiệp Ðạo
của ta phải phản quốc mà thôi, lại còn bất hiếu với tổ phụ nữa mà chớ.
Trót 13 năm trường Chí Tôn
chọn mấy vị niên kỷ, hao biết bao giọt mồ hôi chan hòa giọt lụy khổ não với Ðạo
mà vào hàng phẩm Hàm Phong nói ngay ra nhiều chơn lý, thiệt tay tạo thành chơn
tướng ra của Ðạo, là do nơi công nghiệp của mấy anh, mấy chị chớ không phải đám
thanh niên sau nầy, ngày nào mấy anh mấy chị dựng lại đặng cả hồn phách quốc
dân Nam, để đền đáp ân sâu của tổ phụ rồi mới thỏa nguyện, mấy anh mấy chị, có trăm
tuổi rủi phần xuống tuyền đài nhìn mặt tổ phụ của chúng ta cũng không thẹn, vì
đã trả xong mảnh hiếu tâm với Ðạo, còn hiện giờ cái gia nghiệp của mấy anh mấy
chị tạo thành đây, biết đâu đến phiên đoàn hậu tấn, thay vì chúng nó bảo trọng
trở lại tàn hại tiêu tan, thời lý nào mấy anh mấy chị lại làm ngơ, ngồi xem kẻ
vô cố sau nầy mặc tình phá hủy.
Ðến đỗi Chí Tôn đến tạo
Ðạo, còn lo các Ðấng chơn linh tối cổ để giao mối chơn truyền, chẳng khác chi
một vị tân quan đến trấn nhậm xứ nào, cũng phải nhờ mấy ông kỳ lão, mới rõ
thông xứ ấy đặng, thời có đâu Hội Thánh chẳng coi hạng kỳ lão là trọng. Mấy anh
mấy chị nhớ ngó lại xem đoàn hậu tấn thời thấy trí nhãn nó đã đảo điên hết rồi,
hình xác An Nam mà đầu óc chẳng còn mảy mún chi An Nam nữa.
Vậy Ðạo mà nên hay chăng,
thiệt tướng hay chăng, chẳng phải nhờ nơi đám tân thời, mà do nơi mấy anh mấy
chị. Mấy anh mấy chị tưởng mình già rồi đã hết phận sự nên xin nghĩ về nhà an
dưỡng, rồi thử hỏi gia nghiệp nầy hư hủy mấy anh mấy chị có bằng lòng không ?
Cái gia nghiệp vĩ đại nầy gẫm lại toàn nòi giống chúng ta hưởng tận thế cũng
vẫn còn, thời lý đâu lại coi nó rẻ hơn cái gia đình cỏn con của mấy anh mấy
chị.
Bần Ðạo thay thế cho Hội
Thánh, xin gởi cái Ðạo nhà chúng ta nơi tay mấy anh mấy chị vì là người lịch
duyệt khôn ngoan đạo đức hơn, đặng nắm giềng mối Ðạo, nếu để hư thời tội tình
ấy mấy anh mấy chị phải gánh vác. Bây giờ Bần Ðạo mới chỉ rõ chẳng phải nói
ngồi nhà mà thành ra vô dụng, tỷ như trị thế cũng không đặng nữa sao ?
Vậy nơi nào có chức sắc
Hàm Phong ở đó chẳng cần nói là một vị tín đồ dầu Hộ Pháp hay là Giáo Tông đi
nữa mà thất Ðạo, thời phần trách cứ ấy về phần mấy anh mấy chị phải chịu, nếu
mình biết coi cái đại nghiệp nước nhà, mà người nào sẵn tay tàn phá làm rẻ rúng
nó, thời có lý đâu mình điềm nhiên tọa thị. Từ đây dầu cho Hộ Pháp hay là Giáo
Tông, chẳng lựa chi là tín đồ, mà thất Ðạo nghịch chơn truyền, thời tội tình ấy
mấy anh mấy chị lãnh phần gánh vác.
Lâu lâu, nửa tháng hoặc
một tháng, hễ nghe đứa nào thất Ðạo, thì mời nó đến để lấy lời giáo hóa, nếu nó
không nghe, mấy anh mấy chị dầu có trầu rượu lạy nó, đặng đền cái hiếu cái
nghĩa cho tổ phụ, chúng ta tưởng cũng không phải hổ, mà ngày nào dầu ngoài đời
hay là trong Ðạo, thất Ðạo nhơn luân mà Bần Ðạo không thấy một mảnh thơ của mấy
anh mấy chị thời Bần Ðạo trở nên người thù nghịch của mấy anh mấy chị, nếu hiển
nhiên trước mắt mình thấy một vị chức sắc dầu cơ quan nào làm điều chi sái, phi
pháp hại danh thể Ðạo thời mình không cần nói đến, chỉ lấy đủ bằng cớ cả hồ sơ
gởi về cho Hội Thánh, hoặc là xin trục xuất cất chức ngưng quyền hay đuổi đi
nơi khác, tùy theo tội nặng nhẹ, nhưng phải hứa với Hội Thánh rằng: Mình chấp
giữ quyền hành ấy cho đến ngày nào có vị chức sắc khác thay thế.
Nam cũng vậy, nữ cũng vậy, kể từ nay Bần Ðạo
xin giao quyền kiểm soát cả nền Ðạo nơi tay của Hội Thánh Hàm Phong, giao cả hành trình, giao cả tinh thần đạo đức đàn em quốc dân
Nam nầy cho mấy anh mấy chị giáo hóa chúng nó.
Vậy nơi nào có vị Hàm Phong thì đặng quyền cử ban Kiểm Viên Kỳ Lão, chọn một
vị chủ trưởng, một vị phó chủ trưởng, một vị Từ Hàng, một vị phó Từ Hàng, từ vị nghị
viên trở lên, 12 dĩ hạ, tùy số kỳ lão nhiều hay ít, để giáo hóa quan sát điều đình trong địa phận mình. (Thuyết
Ðạo QV / tr 55)
CHUNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét