Phương tu của anh
em bổn đạo mình, nếu tùy theo tôn chỉ của Tam giáo, thì phải làm thế nào cho
gồm trọn cả tinh thần của ba đạo: Nho, Đạo, Thích, mới phải; nhưng xét sự khó
khăn thì chẳng thế nào làm ba đạo một lượt cho đặng hoàn toàn.
Vậy thì chúng ta cứ lần lượt luyện tinh thần rồi
tập buộc mình
hằng ngày sửa tánh tu thân, từ từ lần bước đến cho tận nẻo đạo
của Thầy đã khai ra quảng đại, đẹp đẽ, quang minh, trước mắt chúng ta đó.
Tục ngữ nói: Tu hành.
Tu là trau giồi lấy tinh thần mình rồi.
Hành là luyện tập thân mình phải biết tùng phục tinh thần sai khiến mà làm
đạo.
Ấy vậy phép tu chẳng phải luyện nội tinh thần mình theo đạo hạnh mà thôi,
mà cái thân thể mình đây phải tùy tùng phù hạp với đạo tâm, thể đạo chơn chánh
bởi gương mình, hễ chúng sanh ngó đạo nói mình, xem mình cho là đạo mới phải.
Đạo chẳng phải nơi lời nói, mà lại nơi kết quả sự mình làm; chẳng phải nói câu kệ câu kinh mà tại cuộc hành vi người giữ đạo. Cái
khó khăn của đạo chẳng ở nơi sự giảng dạy mà ở tại sự thật hành. Cái hay của
đạo chẳng phải ở tại nơi yếu lý mà ở nơi cuộc kết quả sự giáo truyền.
Lạ chi, mình muốn nhủ người bắt rồng, cột phụng,
nghĩ có khó chi tiếng biểu, song cốt yếu là biết người có phương bắt hay là cột
đặng cùng chăng?
Hễ muôn điều chi nói ra mà thế gian làm không đặng
thì đành cho là mị mộng. Huống chi anh em đồng đạo của mình ngày nay chẳng khác
nào như người đi đường trên nẻo lạ; tốt hơn nên khuyên nhủ họ mỗi ngả khá ghi
vôi, để dấu bước lần hồi khi khỏi lạc.
Trừ ra các kinh điển Hớn-văn, hay là Pháp-văn cùng
của các nước khác, xưa để lại, rõ hữu ích cho đạo lược dịch ra, thì tôi chẳng
luận chi, chớ tôi thấy phần nhiều sách vở của nhiều người đạo hữu viết ra chẳng
dùng văn từ lý lẽ giản dị, lại dùng văn mắc mỏ, ý tứ rất cao kỳ, làm cho phần
đông coi không hiểu thấu nên không bổ ích chi cho đạo hết.
Rất đỗi là Thầy còn phải dùng tiếng nói dễ dàng rẻ
rúng mà làm thi dạy đạo thay. Nhờ vậy mà văn từ của Thầy ai coi cũng hiểu. Tôi
xin chư đạo hữu coi cách hành văn của Thầy, đọc lại mấy bài thi Thầy dạy đạo
thì sẽ thấy rõ, ý tứ dầu cao kỳ, mà câu văn ai cũng hiểu. Tôi dám chắc rằng tuy
vậy mặc dầu mà cái ngòi văn tuyệt bút rõ ràng, hễ càng thấu tứ lại càng thâm
thúy nơi lòng.
Tôi nhớ có một phen kẻ nghịch Đạo để lời dèm pha
biếm nhẽ rằng văn từ của Thầy xem rất thường tình. Tôi chấp bút phân phiền cùng
Thầy. Thầy dạy rằng: Con ôi, trong anh em của con phần dốt nhiều hơn phần hay
chữ, đứa ám muội đông hơn đứa thông minh; Thầy đến chăm nom dạy dỗ đứa ngu dốt
hơn là đứa hay giỏi; thà là đứa sáng khôn quá hiểu mà chê Thầy hơn đứa dốt nghe
đạo Thầy không rõ lý. Thầy cười rồi tiếp nữa rằng: Thầy muốn đạo của Thầy làm
thế nào cho trẻ con lên ba tuổi cũng hiểu đặng, con nghĩ sao con? Lại cười nữa.
Tôi hiểu lòng nhơn từ quá lẽ của Thầy cũng bắt tức
cười theo.
Tôi chủ ý tỏ Thánh tứ ra đây cho chư đạo hữu làng
văn hiểu, đặng từ đây tùy ý muốn của Thầy, dầu gặp phải vấn đề khó khăn, cũng
gắng chí luận bàn cho giản dị.
Ôi, phương tu cũng lại là một vấn đề khó giải lắm
chút, nhưng may tôi nhờ ơn Đại Từ-Phụ thương dạy dỗ nên mượn điệu văn thô kịch
mà viết ra đây. Ước giúp ích công tu chư đạo hữu đôi chút, là thỏa nguyện. Luận
lý dầu thô sơ, xin chư đạo hữu nam nữ nghĩ tình tha lời dị nghị.
Tôi chỉ luận hình thể trước đã, rồi sau sẽ luận đến
tinh thần.
Bổn phận người tu đối với Đời, đối với Đạo, đối với
Trời ra thế nào?
Ai ai, đã mang mảnh xác phàm nầy rồi thì cũng tùng
theo ba cái luật thiên nhiên là:
- Luật đời, luật đạo, và luật Trời.
Ba luật ấy tương tợ như phù hạp với luật điều của
Tam-Giáo.
LUẬT ĐỜI
Mới thọ sanh lòng mẹ thì đã mang lấy phụ mẫu ân
rồi. Tinh cha, huyết mẹ, tình thâm trọng là dường nào. Công chín tháng cưu mang
biết bao nghĩa nặng. Lọt lòng ra toàn vẹn, còn hoi hóp, thì cha mẹ đã mừng,
chăm nom, săn sóc, vú sữa, búng cơm; lo lo, sợ sợ trong cơn sốt mẩy, nóng mình.
Cha nuôi, mẹ dưỡng, ơn sông biển sánh tài. Trời trở khí đủ đau, đấp nghẹt hơi
đủ chết. Đêm ngày bồng ẫm, nghe tiếng khóc đã buông cơm, lóng hơi rên bỏ ngủ.
May đặng con bầy nuôi đủ, gọi rằng có phước nhà; rủi năm trẻ còn ba, thương con
cha mẹ khổ.
Dưới mắt thấy lắm điều đau đớn bởi vì con, thân thể
cha bị sầu thảm hao mòn, nhiều bà mẹ trắng đầu non cơn tuổi trẻ. Nâng niu con
từ bé, mắt ngó chẳng mỏi tròng; dầu con đã nên mụ nên ông, cũng còn nhớ bế bồng
khi bé túi. Vì vậy mà cha mẹ quên con trọng tuổi, cứ lầm lũi xem chừng. Mảng để
dạ thương cưng, quên nỗi mừng nỗi giận.
Thương đến đỗi, nhiều mẹ cha chẳng kể đến thân, con
rủi chết toan phần tự vận.
Ôi, cái ân đức ấy trả biết mấy cho vừa, một mối nợ
dưỡng sanh tưởng sống trả ngàn năm còn khó đủ. Mang mối nợ thân sanh, với kẻ có
đạo, dầu thịt nát xương mòn, đền đáp chưa thỏa dạ.
Sách Thánh nhơn có câu:
Dưỡng
tử phương tri phụ mẫu ân.
Người hiếu hạnh, hễ nhìn đến con, dầu tóc bạc da
mồi nhớ đến câu ấy, không khô nước mắt. Chịu khổ cực với con dục nhớ niềm sinh
dục.
Hại nỗi, đời thường chịu cái khổ tâm nặng nề nầy:
Buổi nhỏ dại ngơ ngơ ngáo ngáo.
Không thấu đáo nghĩa thâm ân; chừng lớn khôn thân
đã nên thân, toan báo hiếu thì mẹ mãn phần cha thoát tục.
"Cây
muốn lặng mà gió chẳng dừng, con muốn nuôi mà cha mẹ lại không còn".
Có kẻ thấy hai mươi bốn thảo xưa lại dám cho rằng
các đấng ấy là người hữu phước.
Có kẻ nhắm tình sau nhớ trước, sầu cha mẹ, thương
thương nhớ nhớ, ngày mưa gió thấy cảnh buồn, đến đỗi.
Nghe
rót nước lụy tuông.
Thấy
xoáy trầu đau dạ.
Cha chả, hữu hạnh, hữu phước thay cho kẻ còn cha
còn mẹ (song toàn).
Cái của quí hóa ấy đời khá hiểu sao rằng quí hóa.
Không cha mẹ như người đi cảnh lạ.
Thân
cô đơn lạc ngả bơ vơ,
Nỗi
đói cơm khát nước đứng chờ,
Chẳng
thấy kẻ cậy nhờ cơn túng ngặt.
Dầu
chẳng kẻ tay trao cơm vắt,
Trông
có người biết mặt hỏi han mình.
Bị
đẩy xô hiếp đáp chẳng ai binh,
Chưn
nương đất như hình không có đất.
Thì chẳng khác:
Mình
côi cút còn đời như mất,
Chẳng
có ai gang tấc đỡ nâng mình.
Nào
có ai thấu đặng tâm tình,
Như
cha mẹ để tin che chở.
Đời
lầm lỗi nào ai khỏi lỡ,
Nếu
không cha ai đỡ nâng lời.
Cuộc
nên hư nào tránh đặng vận thời,
Nếu
không mẹ ai hơi đâu lo cứu vớt.
Trong
võ trụ mình người sanh đứng đợt,
Ai
hiểu mình phòng sang bớt gánh đồ thơ.
Nỗi
khó đời nỗi phận u ơ,
Mưu
ai dạy đặng nhờ xây thế sự.
Mãn
kiếp những nỗi mình, mình xử,
Nào mong chi bạn lữ giúp nên.
Mẹ cha còn dầu giận cũng không quên,
Tình máu thịt tuổi tên tay nắn đúc.
Hèn chi lời tục ngữ
nói: Cha mẹ già là mọi ông bà để lại.
May sanh ra nơi cha mẹ
giàu thì chẳng nói chi, rủi gặp nơi nghèo thì cha ăn buổi mơi lo
buổi tối; mẹ lại nhọc sức mua Tần bán Sở đặng lo chạy nuôi con.
Thảm nỗi, nếu sanh sản
con bầy, cảnh tượng lại thêm nồng não.
Nhỏ chạy manh quần tấm áo,
Lớn khôn lo học lo hành.
Mẹ cả đời chịu phận cửi canh,
Cha mãn kiếp lao thân, thuê mướn.
Hễ
bần cùng thì vay mượn,
Phải
phận vướng nợ nần.
Đày
đọa cha phải chịu khổ thân,
Khổ
khắc mẹ chịu phần tôi tớ.
Chẳng
lẽ khó, đem con ra đợ,
Một
miệng ăn núi lở non mòn.
Dầu
cháo rau cũng nhịn miệng nuôi con,
Đẻ
một trẻ lại thon von thêm phận mẹ,
Đến
ăn uống cũng mua vật rẻ,
Cho
đặng nhiều lại nhẹ đồng tiền.
Nấu
trách canh đổ nước nổi thuyền,
Kho
trã mắm nát nghiền xương cá.
Chẳng
hiểu mùi ngon vật lạ,
Mãn
đời ăn chạ mặc thô.
Miễn
ấm cật vải bô,
Nào
biết sô với tố.
Khi khôn lớn phải lo đôi lo bạn. Cả cha mẹ phải
thức khuya dậy sớm làm lụng ra tiền đặng để đôi chút lại cho con.
Thân thể phải gầy mòn, tinh thần ngày hao kém.
Những mảng sợ suôi gia chê nghèo nàn mà khổ khắc
con mình.
Bởi
vậy mới sanh có tật bịnh.
Bịnh
thường tình của lão mụ.
Nhiều ông cha, khi gả gái về nhà chồng rồi, ngồi
rơi nước mắt mảng lo con còn dại; rồi ngại, biết suôi gia có thương đoái đến
con mình. Mẹ sợ con hạnh dở tài khinh, chẳng biết chị mẹ chồng thương dạy dỗ.
Sợ
đến gái hình thô dạng lỗ,
Thêm
cảnh lạ nhà người.
Dầu
rể thương còn bụng chị suôi,
Để
dạ ghét nặng lời hiếp đáp.
Thương thương, nhớ nhớ, sợ sợ, lo lo. Bịnh hoạn bởi
sợ lo, thương nhớ con mòn mỏi.
Lo sợ nhiều hơn vui mừng, tuổi già lại rấp đến,
bịnh hoạn nhiễm dập dồn, cũng vì lo sợ cho con mà phần nhiều cha mẹ phải chịu
ra mạng vắn.
Trai
thì lo nổi ăn nổi học,
Dầu
nghèo thế nào cũng mong mỏi cho con nên.
Chỉnh
cầu con gắng chí cho bền,
Lập
danh phận cho thê vinh tử ấm.
Nghèo
nhịn ăn nhịn sắm,
Để
cho con đặng tấm thân lành.
Chẳng
kể già áo bã quần manh,
Để
cho trẻ đẹp xinh cùng thế sự.
Nhiều
đứa dại muốn sang đủ thứ,
Chẳng
kể cha bạc cữ tiền ngày.
Lắm đứa ngu thịt rượu no say,
Chẳng nghĩ mẹ tiền may bạc vá.
Con nên thì còn khá, đứa hư vốn báo đời,
Nuôi cả đời nuôi đã mòn hơi,
Còn
thêm nỗi ăn chơi gây tội báo.
Mình
muốn tròn nhơn đạo làm con,
Với
cha mẹ phải làm sao?
Hễ
bé thơ tập vào bái ra chào,
Quyền
cha mẹ, Trời cao kia dám sánh.
Lời
sai khiến lòng đừng sanh nạnh,
Lịnh
mẹ cha Thần Thánh cũng không bì.
Khi
dạy răn đòn bọng chớ sân si,
Hình
vua chúa có khi còn phải kém.
Cơn
hỏi tội đừng mưu che ém,
Công
dưỡng sanh quyền chém vốn không vừa.
Sự
nên hư định liệu phải thừa,
Quyền
thầy dạy cũng chưa so bẳng.
Đừng
cải lẽ những điều phải chẳng,
Tấm
thân già hiểu đặng cuộc đời hơn.
Đừng
phiền lòng cơn giận lúc hờn,
Hễ
để dạ giận hờn già dạy trẻ.
Đừng
so sự bù chì nặng nhẹ,
Mẹ đã cân con để đứa nào hèn.
Đừng cà nanh những tiếng chê khen,
Chê khen vốn nhiều phen mưu chước khéo.
Đừng
tức mẹ vả xiên ngắt xéo,
Ấy
phép linh mẹ sửa méo ra tròn.
Đừng
hờn cha mạnh cú nặng đòn,
Ấy tài diệu cha trui con ra bén.
Đừng ghét già hay chọn kén,
Ấy là phương vun quén nên nhà.
Đừng
ghét già có tánh lo xa,
Ấy
là kế để pha đồng đều họa phước.
Đừng
thầm trách già hay mực thước,
Ấy
chước già nhiều lượt đã đo đời.
Đừng
trách già tiện tặn ít ăn chơi,
Ấy
nhắc thuở cùng thời già có đói.
Đừng
ghét tánh già hay lòn lỏi,
Ấy
nhớ cơn nghèo đói phải chìu người.
Đừng
giận già ít nói ít cười,
Ấy
rầu đẻ con mười nuôi đặng bảy.
Đừng
chê tánh già hay thờ lạy,
Bởi
nuôi con khấn vái biết bao phen.
Đừng
gớm già mặc tiện ăn hèn,
Vì
nhớ đã nhiều phen gần ở lỗ.
Đừng
nhạo già thờ cha cúng tổ,
Già
ngậm ngùi nhớ thuở giỗ rau dưa.
Lại
đừng giận cha hay rầy nói cù cưa,
Vì
sợ trẻ mắc lừa đời xảo quyệt.
Đừng
giận mẹ cằn nhằn mắng nhiếc,
Vì lo con chẳng biết thế gian hùng.
Gái lớn lên giữ chữ phụ tùng,
Trai chớ khá buông lung theo chúng bạn.
Muốn cách mặt xứ xa định bạn,
Đừng để già những mảng phập phồng lo.
Gái nồi cơm bát nước đói no,
Trai
thang thuốc ngày lo an vấn.
Thường
nhớ lúc mẹ cha lận đận,
Đủ
khôn ngoan gắng phận lo lường.
Thế
nhọc công giúp đỡ thung đường,
Để
cha mẹ dựa nương như con gậy.
Khi
tuyết trở đêm lo đấp đậy,
Thương
đôi thân vì đấy mới ra mình.
Hằng
ngày dâng miếng ngọt mùi lành,
Đền
bù thuở nhọc nhằn già lúc trước.
Phải
nhớ hiếu đúc mồi loài ô thước,
Đặng
đền bồi cho được nghĩa cù lao.
Dầu
lớn khôn tước cả quyền cao,
Cũng
nhớ thuở thai bào công chín tháng.
Dầu
mình có giàu sang ức vạn,
Nhớ
lúc cha bạc tháng tiền ngày.
Dầu
mình sang ngự điện ngồi ngai,
Cũng
nhớ thuở mẹ chầm gai cha kết lá.
Dầu
mình có thiếp hầu trăm ả,
Cũng
nhớ nơi chòi lá mẹ ru con.
Dầu
mình vinh kẻ cúi người lòn,
Cũng
nhớ thuở cha ẵm con ngồi đợi mẹ.
Mình
ra có quân hô tướng ré,
Nhớ
lúc cha ké né cửa nha môn.
Mình
dầu nên đáng mặt vương tôn,
Cũng
nhớ mẹ mủng trôn vai gánh.
Dầu
mình có giỏi hơn Tiên Thánh,
Cũng
nhớ cha có tánh thật thà.
Dầu
mình giàu rộng thế xa hoa,
Cũng
nhớ mẹ ở nhà bòn cắc nhỏ.
Mình
mua một trận cười, ngàn bạc đổ,
Nhớ
lúc cha đương rổ mẹ nong sàng.
Mình
dầu đồng bạn tác cùng quan,
Đừng
hổ phận bần hàn cha mẹ.
Đừng
thấy khó mà ra ké né,
Vì
hổ ngươi hai lẽ nhục vinh.
Đừng
thấy điều dốt nát mà khinh,
Xem
lại mảnh thân hình nhìn máu mủ.
Đừng
thấy lẫn rầy la mà phụ,
Phải
nhớ hồi còn bú tới thôi nôi.
Đừng
chê rằng thấp trí chẳng tuân lời,
Phải
nhớ lúc dạy chơi buổi nhỏ.
Đừng
thấy mắng mà đành chẳng ngó,
Nhớ
công cha buổi nhỏ dạy, răn trừng.
Đừng
phiền rằng: lỗi, phải, oan, ưng;
Nhớ
buổi nhỏ cha cưng không đánh đập.
Đừng
phiền cách trị gia cao thấp,
Nhớ
thơ ngây cha tập đến trường.
Đừng
phân tình cha ghét mẹ thương,
Nếu
cha mẹ ghét tiêu xương ra cát đất.
Đừng
tranh phát gia tài đặng thất,
Nếu
cha ngu của mất hồi mô.
Trai
lớn khôn tứ hải ngũ hồ,
Vai
gánh nặng cơ đồ công tổ phụ.
Phải
hiểu rõ hai điều vinh xú,
Hiển
tông môn qui củ nghiệp nhà.
Của
mẹ cha cực nhọc làm ra,
Giọt
nước mắt phải hòa cùng giọt máu.
Đôi
phen chịu cơm mơi chiều cháo,
Mới
còn dư để gạo lại cho con.
Biết
đạo nhà chẳng để hao mòn,
Lựa
đem ném đầu non quăng đáy biển.
Mình
dầu đặng ăn sang quí miếng,
Tưởng
mẹ cha chịu tiếng chết thèm.
Dầu
mình không có sức làm thêm,
Lại
bao nỡ đành đem giao kẻ khác.
Gia sản để cho ra đến mạt,
Ắt đem thân làm mọi nhà người.
Câu
tích kim lời đã đáng lời,
Cơ
nan thủ phép Trời đã định.
Phải
chi đặng để lòng khéo tính,
Noi
gương cha nhịn tánh bốc rời.
Giữ
của bền của đẻ ra lời,
Trọn
sự nghiệp truyền đời con tới cháu.
Ngặt
đời lại ưa điều hung bạo,
Mảng
tranh giành kiện cáo phải hư nhà.
Chia
gia tài bạc đấp nền tòa,
Giàu vạn hộ cha làm mà con hết của.
Có câu phương ngôn: Chẳng
cái sự vô phước nào hơn là đương giàu lớn mà sa cơ ra giàu nhỏ; lại chẳng có sự
đại phước nào hơn là đương nghèo khó đặng đủ ăn.
Nếu mình không giữ đặng gia tài của cha mẹ chia lại
mình, dầu cho một vật nhỏ mọn gọi là dấu tích đi nữa mình đã sang trọng thế
nào, cũng là người vô phước.
Nhiều người mượn tiếng môn đường ít đức, đặng che
mình bạc nhược để hư nhà. Nếu mình biết lo xa đừng ăn lớn xài to đâu đến mạt.
Nếu luận cho đích xác tại nơi mình phá của mới ra nghèo.
Phải
noi gương cha giữ lái giữ lèo,
Phương
tiện tặn làm theo đâu thốn thiếu.
Lẽ
hay dở phải lo định liệu,
Cả
anh em nương níu lấy nhau,
Nhớ
tấc đất ngọn rau, cũng công lao cha mẹ.
Đừng
để ý người giành kẻ xé,
Toàn
cả nhà lớn bé xúm đồng lòng.
Của
chia tư nhập lại làm công,
Gương
cột đũa, gương hay dùng phải dịp.
Đừng
kể nể kẻ hơn người hiếp,
Xúm
xích nhau chung hiệp làm bè.
Hễ
anh hòa anh nói em nghe,
Còn
em thuận ắt dặt dè anh phải thuận.
Cha mẹ làm ra của để lại cho con chỉ có mong cho cả
giòng giống nương sự giàu có đặng sang trọng lâu dài, hầu tránh cho khỏi nghèo
hèn chịu phận tôi đòi của thế sự. Nếu mình biết lo gìn giữ, đặng cư xử vuông
tròn, thì đạo làm con mới vẹn.
Người đạo hạnh:
Dầu
cây cỏ công cha vun quén,
Cũng
không lòng nhổ ném cho đành.
Huống
gia tài cha mẹ sẵn dành,
Công co cỏm tấm manh vành sắt.
Hễ thấy của mẹ cha trước mắt,
Xem
của như người, nhắc nghĩa thâm ân.
Hễ
thương cha nhớ mẹ ân cần,
Gìn
trọn vẹn gia phần người để lại.
Có
đâu lẽ cho trai cho gái,
Phải
nhớ câu nặng ngãi sanh thành.
Dầu
trong cơn cầu lợi mua danh,
Cũng
chớ khá đua tranh hao kém của.
Cha
mẹ giàu để con bồ lúa,
Cha
mẹ nghèo để đũa ăn cơm.
Sang
để của, khó để tình;
Tình
với của khá nhìn đồng giá quí.
Làm
trai ví gìn lòng chí khí,
Dầu
tay trơn mưu trí lập thân mình.
Phải
so đo tình trọng của khinh,
Đừng
vị của không nhìn tình cốt nhục.
Hễ
biết đạo làm con đôi chút,
Đời
mẹ cha sửa nhục ra vinh.
Ơn
mẹ cha dầu biết thâm tình,
Tội
cha mẹ nài xin thành kiếp phước.
Đừng
học thói của quân bạo ngược,
Xử
mẹ cha tội phước quá hơn tòa.
Đừng
theo phường xác quỉ thịt ma,
Cha
mẹ khoảng hình ra không mặt.
Đừng
quen tánh tôi loàn con giặc,
Cưu
hờn xưa mà khúc mắc mắng vong hồn.
Đừng
học đòi lũ dại học khôn,
Phân
thương ghét quên ơn cúc dục.
Có nhiều kẻ:
Cha
mẹ dạy sanh tiền chẳng phục,
Đến
lớn khôn ngồi khóc nhắc từ lời.
Chừng
biết thương cha mẹ hết đời,
Dầu
moi đất vạch Trời tìm chẳng đặng.
Có thơ rằng:
Công
lao sanh dưỡng nặng nề thay,
Ruộng
biển, cao non chẳng sánh tày.
Nhắc
hiếu vội nhìn hình khí phách,
Quên
ân liền nhắm bóng thi hài.
Búng
cơm nắm thịt tình nên thẩm,
Giọt
sữa gầy xương nghĩa quá dài.
Đền
đáp phận người dầu chẳng vẹn,
Nợ
đời đừng mộng rảnh rồi vay.
PHẬN
ANH
Làm
anh lớn dạy em nhỏ dại,
Đạo
thờ thân phải trái dắt dìu nhau.
Dầu
đắn đo cũng nghĩa đồng bào,
Dầu
ngọt dịu người sao hơn thủ túc.
Hạnh
đoan chánh thì em kính phục,
Tập
đoàn em mỗi chút cậy nương mình.
Nét
trang nghiêm giữ tánh công bình,
Mỗi
đều xử phân minh quấy phải.
Dầu
lầm lỡ phận anh ở sái,
Cứ
chơn thành đừng ngại thọ tội hình.
Cách ở ăn trong chốn gia đình,
Điều lễ nghĩa hết tình sắp đặt.
Gương hiếu hạnh giữ mình dè dặt,
Với mẹ cha phép tắc để nên gương.
Anh
em nhiều cha mẹ dầu thương,
Gia
nghiêm giữ thường thường đừng rẻ rúng.
Tập
em dại biết ham làm lụng,
Đừng
nêu gương phóng túng chơi bời.
Đối
cùng em êm tiếng thuận lời,
Đừng
ỷ lớn buông hơi tuồng lỗ mãng.
Trau
mình tới bộ hình tướng dạng,
Khá
biết rằng em thỏa mãn học gương.
Hễ
làm anh phải nhịn phải nhường,
Vì
em dại trăm đường còn khiếm khuyết.
Dầu
của báu với em chớ tiếc,
Để
cho em hưởng biết mùi đời.
Có
khôn ngoan dầu sự chơi bời,
Dẫn
em dại phải nơi phải chỗ.
Mình
dầu khéo đến điều dạy dỗ,
Cũng
chăm nom đặng độ từ người.
Buổi
bé thơ dầu buổi vui cười,
Đừng
quên miệng thốt lời tục tĩu.
Khi
khôn lớn cùng em định liệu,
Cuộc
nên hư đừng thiếu mặt mình.
Dạy
không nghe chẳng đặng làm thinh,
Can chẳng đặng nài xin em phải thuận.
Điều hay dở thường ngày nghị luận,
Khải trí em dễ hứng sự khôn ngoan.
Lẽ nhục vinh tính tính bàn bàn,
Em làm phải vội vàng khen hết tiếng.
Muốn sửa bịnh các em làm biếng,
Thì toan bề sai khiến lượng phương làm.
Hễ
ra tiền thì trẻ ắt ham,
Dầu
thế khéo đừng tham không chỉ vẽ.
Làm
cha mẹ thì cưng con đẻ,
Mình
đừng lòng khi rẻ hiếp không nên.
Nếu nhà may mà đặng con hiền,
Là yêu mến dưới trên con thuận thảo.
Làm
con hiếu dầu toan trọn đạo,
Của
mẹ cha quí báu phải trọng tôn.
Dầu
đến khi thân đã lớn khôn,
Nhớ
sản xuất đồng môn đồng huyết mạch.
Chia dưa muối trong cơn đói rách,
Khá nhớ gương xé vách ngó chừng nhau.
Nhượng vinh huê trong buổi sang giàu,
Khuyên học khách ăn rau chê bệ ngọc.
Hễ em khó phải lo đùm bọc,
Vì thương em ít học thiệt thòi thân.
Hễ em sang lo lắng ân cần,
Gìn cho vẹn sang phần em vững giữ.
Dầu kén chọn vào hàng bạn lữ,
Nên cho em hạng thứ trên người.
Bạn
anh em cho bởi tay Trời,
Chẳng
đặng phép trọng người hơn cốt nhục.
Lòng
toan giận lòng đừng vội dục,
Phải
nhớ khi lục cục ngủ chung giường.
Sự
hơn thua dầu muốn nhịn nhường,
Thì
nhớ nhỏ đồng nương theo bụng mẹ.
Rủi
gặp trẻ tranh lời lấn lẽ,
Phải
nhớ em bập bẹ nói từ lời.
Rủi
gặp em cậy thế ỷ thời,
Khá
nhớ bé tập chơi đi lững đững.
Hễ
nhỏ dại thì hay đầu cứng,
Nhớ
thương em chưa vững bước đường đời.
Lấy
khôn ngoan nào dụng nặng lời,
Hơn
trí hóa phải nơi hơn sỉ nhục.
Em
chị gái nặng tình hơn đôi chút,
Nhớ
lớn khôn côi cút lụy nhà người.
Việc
hư nên khuyên dỗ từ lời,
Giữ
khuôn phép đừng hơi khi dễ.
Hễ
tánh gái thì hơi e lệ,
Lời
ngọt ngon đẹp đẽ khá gìn lòng.
Rán
tập em nữ hạnh nữ công,
Tập
đủ phép ông chồng hay tập vợ.
Tập
cho biết tề gia nội trợ,
Mình
đờn ông hay dở hiểu đờn ông.
Tập
biết khôn chìu lụy nhà chồng,
Tập
cho hiểu đạo tùng là đạo cả.
Tập
cho hiểu trọng lề cưới gả,
Tập
cho ghê nết chạ lòng vơ.
Tập
cho tường cái nghĩa tóc tơ,
Tập
cho rõ kỉnh thờ chồng trọn đạo.
Chị
gái lại dễ bề dạy bảo.
PHẬN
CHỊ
Dạy
đến nghề nấu cháo luộc rau,
Dạy
kế hay đào lý ngăn rào,
Đừng
để trống bướm ong xao xuyến giỡn.
Dạy
cho biết những điều đau đớn,
Của
phụ nhân đặng tởn trăng hoa.
Dạy
tránh điều hổ tộc xấu nhà,
Muôn
sự để mẹ cha định liệu.
Mình
đủ trí gìn lòng thủ hiếu,
Đặng cho em thấy kiểu học đòi.
Giữ trang nghiêm nết hạnh hẳn hòi,
Đặng em gái thường coi bắt chước.
Dạy rõ nghĩa tam tùng tứ đức,
Trăm việc nhà sau trước nhắm xem.
Dầu
gặp cơn lạt mắm tèm hem,
Phải
biết chước biến quyền khi túng tiếu.
Chữ
trinh tiết dạy đừng để thiếu,
Phải
phận dâu phải điệu vợ chồng.
Dạy
những điều chồng vợ mặn nồng,
Ở
sao đặng vừa lòng trai quân tử.
Dạy
cho biết tánh tình cư xử,
Cùng
em chồng tránh sự ghét ghen.
Dầu
chẳng may gặp chỗ nghèo hèn,
Dạy
cho biết nhúm nhen ra sự nghiệp.
Dạy
cho chán thân hầu phận thiếp,
Kiếp
chia chồng là kiếp vô duyên.
Dạy
cho ghê bán dạng thuyền quyên,
Đừng
đem xác chở chuyên trai bất đức.
Dạy
cho hiểu nữ nam đồng bực,
Trí
khôn ngoan cân sức vốn như nhau.
Hễ
nam cao thì nữ sánh đồng cao,
Đừng
trao mảnh má đào làm vật giỡn.
Chỉ
cho rõ tiếng muông giọng lợn,
Đờn
nỉ non cợt bỡn đờn bà.
Chỉ
những phường bán nguyệt mua hoa,
Đưa
hơi quyển ngâm nga trêu sắc gái.
Phải
phân biện sao hư sao phải,
Gương
tích xưa để lại kiếm cho coi.
Mọi
việc nên dạy biết học đòi,
Sự
nhơ nhớp để lời xoi với bói.
Giữ
tính nết nói ăn một đọi,
Sự ở
đời gấm gói nhớ từ điều.
Lời
ngọt ngon trí để đừng xiêu,
Lòng
nhi nữ lắm điều tai hại đến.
Đừng
quá chắc miệng người yêu mến,
Mà
đem mình nạp đến bến nhơ.
Phải
trí mưu đừng tánh hững hờ,
Mà
bị xảo u ơ duyên phận.
Dạy
em phận yếm mang quần vận,
Phải
buộc mình núp lẩn dưới tay chồng.
Phải
dòm coi bóng mát cội tòng,
Biết
lựa mặt anh hùng trao tấm phận.
Đừng
nghe tiếng mối mang vơ vẩn,
Phải
trước rõ người cho tận mới ưng tình.
Cuộc
trăm năm phải gởi thân mình,
Đừng
nhẹ tánh coi khinh điều kén chọn.
Hòn
ngọc quí giá dầu giữ trọn,
Ai lại
đem làm món hàng bông.
Tác
nữ nhi chỉ đặng một tuần,
Cơn
tốt đẹp hoa xuân đương nở nhụy.
Hễ
mình chẳng trọng mình là quí,
Ai
lại không khi thị ra hèn.
Nếu
biết mình tránh tiếng chê khen,
Gìn
nữ tiết cho bền chờ phải mặt.
Lời
tục ví trai tài gái sắc,
Gái
thỏa nguyền trai đẹp mắt ấy thường tình.
Nếu
so đo điều trọng lẽ khinh,
Đừng
tưởng đẹp mảnh hình là gọi đủ.
Phải
dạy biết những điều nghĩa vụ,
Gìn tục phong qui củ nước nhà.
Dạy
em nên đáng mặt tài ba,
Đừng
cúm núm gọi là hạnh gái.
Gặp
việc nói lòng đừng ái ngại,
Giữa
công môn phải trái cứ phân lời.
Dầu
nữ nam người cũng là người,
Mình
bụng chứa cuộc đời quyền nắn đúc.
Phải
dạy biết điều trong lẽ đục,
Hầu
ngày sau em lúc thúc dạy con nhà.
Chị
em còn làm mẹ làm bà,
Gầy
gia tộc mới ra xã hội.
Dạy
cho biết những điều hàm hội,
Đặng
cho tường căn cội lợi danh.
Nơi
phòng khuê phận gái cam đành,
Dạy
cho biết cạnh tranh đường thế sự.
Dạy
cho thấu những điều lành dữ,
Hầu
ngày sau cư xử giữ phương nhà.
Xem
gương xưa các đấng đờn bà,
Nên
danh để nước nhà còn nép mặt.
Cũng
có kẻ gầy nên xã tắc,
Cũng
có người trước giặc xua binh.
Sự
dở hay cũng bởi nơi mình,
Điều
hay dở mặc tình lựa chọn.
Giữa
chợ thế khéo lo lựa món,
Mùi
đắng cay ngon ngọt tại nơi mình.
Thấy
lắm người vì nặng ân tình,
Chẳng
hiểu rõ khuôn linh đâu khác mực.
Hễ
người mạnh thì hay cậy sức,
Phận
liễu bồ lấy lực mưu mô.
Đời
hằng nghe cái mạnh mấy cô,
Biết
phép nhiệm năm thành xô cũng ngã.
Đâu đến đỗi loan chung phụng chạ,
Lại rời ra hai ngã phụ phàng nhau.
Tại nơi mình dưới
bộc trong dâu,
Ra
đến thế nài cầu sao đáng giá.
Phải
đợi lịnh mẹ cha cưới gả,
Đừng
học đòi mèo mả gà đồng.
Trai
nào khi trước muốn thỏa lòng,
Thì
sau ắt đừng mong gìn trọn nghĩa.
Nghèo
dầu lễ cưới nhau sơ sịa,
Miếng
trầu thô chung rượu lạc cũng nên tình.
Đừng
học chiều rước yến mời anh,
Kìa
nhục chốn lầu xanh xem những kẻ.
Em
trai vốn tánh ưa nhỏ nhẹ,
Lời
nhu mì chị gái lẽ thương hơn.
Giữ
cho thương đừng để giận hờn,
Đặng
dễ thế lừa cơ dạy biểu.
Dạy
với vợ ở sao trọn điệu,
Mình
đờn bà dễ hiểu tánh đờn bà.
Dạy
phương hay biết thuận biết hòa,
Làm
đẹp đẽ trong nhà ra tới xóm.
Dạy
đừng tụ nay chòm mai khóm,
Thấy
con người la lỏm chạy theo ve.
Cũng
đừng ham kết bạn kết bè,
Theo
cờ bạc bài me phá của.
Dạy
cho ghét hoa tàn liễu úa,
Quân
điếm đàng, con múa cô ca.
Dạy
đừng ham quán rượu tiệm trà,
Đừng
hút xách làm ma nha phiến.
Dụ
ăn học đừng cho làm biếng,
Lập
thân danh nên tiếng con nhà.
Dạy
em đừng chồng một vợ ba,
Dạy
cho hiểu nguyệt hoa là nghiệp báo.
Dạy
chừa thói dùng mưu kế xảo,
Dụ
gái lành lỗi đạo làm con.
Dạy
đừng dùng tiếng ngọt lời ngon,
Làm
nhục kẻ lòng son gìn tiết hạnh.
Dạy
cho biết kiên tâm nhẫn tánh,
Đoán
hư nên nết hạnh đờn bà.
Dạy
kỉnh người lòng dạ từ hòa,
Đừng
lựa lịch sắc hoa toan gắng bó.
Dạy
tránh nết ong tường bướm ngõ,
Gái
dầu lành nghèo khó cũng đành thương.
Đạo
vợ chồng dạy chớ xem thường,
Hễ
kén bạn độ lường nhà đạo đức.
Dầu
có của dạy đừng ỷ sức,
Đừng
cậy tiền ép bức kẻ cô thân.
Dạy
giúp nghèo trợ khó ân cần,
Dạy
xử thế cầm cân đo mực thước.
Dạy
gắng học sáu thao ba lược,
Hầu
có ngày rộng bước phong vân.
Dạy
trọn thờ hai chữ quân thần,
Rán
nên mặt đai cân cùng thế sự.
Trai
bốn biển năm hồ là xứ,
Rõ
dạy khôn cư xử cùng đời.
Chí
cao sâu đáy biển lòng Trời,
Trí
thức để đổi đời xây thế cuộc.
Dạy
gắng học sử kinh lảu thuộc,
Thấy
gương hay trau chuốt lấy thân mình.
Trai sao cho đáng mặt hùng anh,
Lấy tài đức đua tranh cùng chúng bạn.
Thơ rằng:
Thủ
túc tình thâm ấy bạn vàng,
Đừng phân anh tiện với em sang.
Tình chung nào trọng chung đôi vú,
Nghĩa hiệp chi hơn hiệp một sàng.
Máu mỡ anh em hòa cốt nhục,
Dạng hình cha mẹ giống dung nhan.
Nỗi thương trăm tuổi thương chưa
đủ,
Xin
hỏi, ai ơi nỡ phụ phàng.
LÀM
EM TRAI
Làm
em thì đừng tánh dọc ngang,
Anh chị vốn là quan của cha mẹ.
Phận anh chị thì thương em trẻ,
Đừng
dễ ngươi khi dễ không nên.
Đừng
buông lời lỗ mãng hài tên,
Nhà
gia pháp dưới trên cho phải mặt.
Đừng
quen tánh theo đồ lí lắc,
Việc
nên hư rắn mắt nói không nghe.
Trước
mặt thì làm bộ sụt sè,
Sau
lưng vốn cua ngoe đi ngược.
Coi
anh chị nét hay bắt chước,
Đừng
nhỏ mà lấn lướt muốn khôn qua.
Đừng
ỷ mình trứng mỏng mẹ cha,
Bị
đòn bọng thiết tha mét láo.
Chị
vừa vá manh quần tấm áo,
Ra
đá bò đánh đáo rách te.
Anh
vừa sang cho mực một ve,
Đi
học đánh đeo xe đổ ráo.
Chị
vắng mặt vô rờ ông táo,
Bốc
tay dơ trã cháo trách canh.
Anh
xây lưng làm mặt ông hoành,
Lên
bàn viết vẽ hình đầy sách vở.
Mình
thiệt dở thì chị anh chê dở,
Có
khôn ngoan mắc cỡ rán trau mình.
Học
cho thông đôi chút sử kinh,
Anh
chị kỉnh hết khinh rằng dại.
Tập
đầm thấm nết đi tướng chạy,
Đừng
cà khêu múa nhảy chúng chê.
Muốn
chị anh chẳng gọi chú hề,
Đừng
lem luốc làm ghê cả xóm.
Hễ
anh chị chê mình sâu rọm,
Là
mình hay lóm thóm chơi dơ.
Anh
chị chê mình đứa khật khờ,
Vì
mình thiệt bơ ngơ không trí thức.
Hễ
ngốc mình đừng vội tức,
Vì
mình chưa đúng bực thông minh.
Hễ
chê ngu vì học chẳng hành,
Không
cố học đầu canh lo chúi ngủ.
Chẳng
phải giỏi ra tài đánh lú,
Không
phải hay bong vụ đánh bài.
Gái
chuyên lo học tập vá may,
Trai
gắng sức dồi mài kinh sử.
Cuộc
đời gởi sau mình cư xử,
Phải
học thông đôi chữ với người.
Đừng
ưa me chịu dốt chúng cười,
Người
ghế giữa mình ngồi dựa cột.
Ba
mươi kiếp hay chi vai bột,
Dầu
ăn sang ở tốt cũng thằng hề.
Dầu
có tiền mướn thiếp mua thê,
Cũng
công tử be he mũi trắng.
Một
gánh nợ nam nhi rất nặng,
Ướm
tra vai căn dặn lại mình.
Phải
sao cho đáng mặt hùng anh,
Phải
sao đặng nên danh trang tuấn kiệt.
Đêm
thanh khá xét suy mọi việc,
Hỏi
coi mình có biết phận làm trai.
Đừng
cố lo hai chữ sắc tài,
Không
biết đạo dầu trai cũng hóa gái.
Đừng
chịu phận thây đi thịt chạy,
Uổng
hột cơm tấm vải của đời.
Hễ
là người phải biết làm người,
Dạy
em rán tạo thời hóa thế.
PHẬN
EM GÁI
Gái
thì chớ quen nghề nhề nhệ,
Lo
đua tranh tốt thể đẹp hình.
Đòi
quần hàng áo lụa cho xinh,
Đồ
trang sức đeo mình cho đáng giá.
Thấy
mọi vẻ của đời mới lạ,
Bán
mẹ cha rẻ giá sắm cho vừa.
Tập
quen thân ngủ sớm dậy trưa,
Chẳng
hiểu đến mơi mưa chiều nắng.
Hễ
bụng muốn muốn cho lấy đặng,
Lời
thiệt hơn căn dặn nói không nghe.
Lại
còn ưa cặp bạn kết bè,
Đến
hàng xóm ngồi lê đôi mách.
Nghe
một việc nói ra trăm cách,
Đặt
nên tuồng nhóc nhách nói thêm.
Hễ
chị răn để dạ thù hiềm,
Coi
nấu nướng nêm thêm cho mặn.
Nếu
anh dạy châu mày bẳng hẳng,
Tiếng
thấp cao cẳn nhẳn mắng trả thù.
Đứa
ở ăn kẻ sự cô hư,
Có
ghét đứa lừ nhừ lừa ngắt xéo.
Mình
thèo lẻo không ưa ai thèo lẻo,
Sợ
kẻ hay sửa méo nghề hay.
Cũng
như tài thường lại ố tài,
Tài
hay dở một tay thà thống nhứt.
Hễ
chị biểu xâm dùm miếng mức,
Ngồi
kéo chằng xé đứt làm hai.
Chị
đưa đồ cậy nhíp hay may,
Thì
xỏ chỉ hơi gài long mốt.
Chị
làm bánh cậy nhồi mớ bột,
Trộn
một hồi thành lấy cốt trùng.
Cậy
nấu cơm đổ nước đầy vung,
Sôi
tắt lửa gây cùng ông táo.
Hễ
nghề khéo nấu cơm ra cháo,
Như
thợ hay đương quảu ra sàng.
Dầu
cho nên thì dựa chồng quan,
Còn
hư cũng chồng làng chồng xã.
Mặc
ai giỏi công hay hạnh lạ,
Mình
dung ngôn quấy quá sướng thân.
Tứ
đức kia mình nắm hai phần,
Người
toàn vẹn trong trần nào mấy mặt.
Gẫm
thế sự nực cười muốn sặc,
Khéo
trớ trêu ai đặt nên điều.
Sách
vở xưa đặt đọc cho kêu,
Mình
lớn tiếng lời nhiều ai cũng sợ.
Có
người sợ có người bợ đỡ,
Ai
đoán phân hay dở lòng người.
Coi
lại phường bán dạng ăn chơi,
Nhờ
son phấn rước mời trang khách quí.
Đều
thêu dệt lắm lời hồ mị,
Rằng
nên hư khi thị ở nơi người.
Hỏi
những trang đạo đức mấy mươi,
Mà
dám nghịch cùng đời đều chịu vậy.
Rồi
lại cắt nghĩa ra tầm bậy,
Rằng
dung là gìn lấy đẹp riêng mình.
Còn
ngôn là biết gởi biết trình,
Đi cúm
núm như hình sợ té.
Hạnh
nhỏ nhẹ nói năng thủ thể,
Trái
mắt người e lệ chớ nên làm.
Công
là hay học chuyện bá xàm,
Trăm
bánh trái, bao hàm nhà cửa.
Nhiều
gái lại tánh ưa vụng lựa,
Hong
mặt hoa bếp lửa háp đen thui.
Nếu
chồng toan muốn hưởng đủ mùi,
Mình
ra chợ mua phui về cũng đủ.
Bần
Đạo viết tới đây buồn ngủ,
Để
mấy cô ví dụ xét lẽ nào.
Ăn
làm sao phải ở làm sao,
Để
mấy mặt má đào liệu lượng.
PHẬN
CHỒNG
Đạo
chồng vợ cũng là đạo trượng,
Cuộc
trăm năm cực sướng gởi thân nhau.
Ngoài
những người chẳng phải đồng bào,
Vợ
là bạn chia đau sớt thảm.
Chẳng
phải vợ là đồ quơ tạm,
Phòng
đi tìm trong đám trăng hoa.
Dầu
tuổi xanh cho đến lúc già,
Nhiều
tình ái coi ra hơn thủ túc.
Chia
vinh hiển cùng là sỉ nhục,
Cơn
khó khăn một phút chẳng rời nhau.
Mảnh
thân phàm khi ốm lúc đau,
Chẳng
chồng vợ ai vào săn sóc.
Cơn
nghèo khó chia lao sớt nhọc,
Cuộc
tử sanh kết tóc chẳng rời.
Rách
lành dầu chia mảnh áo tơi,
Đời
chỉ có một người lòng chẳng phụ.
Mình
dầu trọng nghiệp nhà cự phú,
Nhờ
vợ hiền chí thú mới nên.
Mình
dầu sang ăn trước ngồi trên,
Nhờ
vợ khéo mới bền thể thống.
Luận
cùng lý dầu cho mạng sống,
Nhờ
vợ hiền dạng bóng mới còn bền.
Cơn
trượng phu chí cả muốn nghiêng,
Nhờ
vợ nghĩa một bên nâng vững.
Khi
mệt bước đường đời muốn đứng,
Nhờ
vợ trinh mới cứng gót hài.
Buồn
có người buồn dựa kề vai,
Khóc
có kẻ lau mày chia giọt thảm.
Giận
có kẻ cười mơn cho giảm,
Lo
có người ra dám chung lo.
Ghét
có người làm bộ giả đò,
Ra
giễu cợt làm trò thương hết ghét.
Vui
có kẻ đùa vui đậm nét,
Mừng
có người miệng hét reo mừng.
Chí
nam nhi dầu đặng lẫy lừng,
Cũng
nhờ cậy dưới chân nâng bởi vợ.
Đại
quân tử tang bồng gánh nợ,
Nhờ
vợ hiền mới đỡ đôi vai.
Đứng
làm trai dầu toại chí trai,
Không
vợ ngỏ khó nở mày trang tuấn kiệt.
Đời
hằng nói nam trinh nữ tiết,
Cuộc
ái ân khí huyết cũng hòa nhau.
Dầu
gặp khi vợ khó chồng giàu,
Nhớ
thương phận má đào sanh xấu phước.
Đừng
cậy thế làm chồng lấn lướt,
Chẳng
đoái thương chất nhược liễu bồ.
Đừng
để vào hạng trẻ tỉ nô,
Đày
phận gái đơn cô không chỗ dựa.
Đến
lúc đã hoa tàn nhụy rữa,
Đừng
quên khi hương lửa mặn nồng.
Muốn
trăm năm giữ vẹn giải đồng,
Xin
chớ phụ tình chung nhau buổi nhỏ.
Đừng
để dạ tham giàu phụ khó,
Mà
ra lòng ham đó bỏ đăng.
Dầu
một đêm cũng nghĩa chiếu chăn,
Huống
chi bạn khó khăn bao nỡ phụ.
Thương
thuở nhỏ vợ thân lam lụ,
Chồng
nên cho hưởng đủ mùi đời.
Lựa
nên hư trong sự ăn chơi,
Tập
vợ đặng nên người lịch sự.
Việc
nhỏ lớn gia đình cư xử,
Cũng
để quyền đồng dự chung lo.
Phải
cho tường lúc đói hồi no,
Phải
cho hiểu mọi trò thế sự.
Đừng
thèm dụng cao ngôn xảo ngữ,
Với
vợ nhà cứ giữ thật tình.
Đừng
thấy hiền mà phụ mà khinh,
Đừng
thấy dữ làm thinh chẳng đoái.
Chồng
tuy chúa vợ là tôi đã phải,
Muốn
tôi hiền thì chúa dạy mới nên.
Vợ
dữ nên gắng chí cho bền,
Tìm
phương thế biến quyền dạy dỗ.
Không
nghiêm khắc cũng là làm bộ,
Lúc
giao ngôn phải chỗ nên lời.
Giữ
ôn nhu ít nói ít cười,
Phòng
ngừa sự dễ ngươi lờn mặt.
Hạnh
hiền đức mỗi ngày mỗi nhắc,
Thói
bạo tàn làm gắt chẳng nghe.
Nhằm
điều lành dầu lỗi cũng chở che,
Gây
sự dữ cứ chê đè cho bỏ ghét.
Tình
chồng vợ ra mòi lãng xẹt,
Muôn
sự chi hễ mét xử chìm xuồng.
Dầu đến điều chung chiếu chung buồng,
Hình sè sụt ra tuồng người nhác sợ.
Lỗ
tai bịt đừng nghe lời bợ,
Hễ
dữ hung sách vở vẫn nằm lòng.
Mua
bụng chồng hằng để dạ mong,
Khi
đêm tối khi trong cảnh vắng.
Mình
cứ giữ lấy mình mình dặn,
Muốn
răn trừng đừng nặng tình chung.
Biết bớt cơn chung chiếu chung mùng,
Cứ
giữ tánh thong dung chê nữ sắc.
Chẳng
phải mắc cũng ra nghề làm mắc,
Vợ
càng hung càng bặt cuộc ái ân.
Thấy
sửa hiền cải dữ lần lần,
Mình
càng mến càng gần cơn sớm tối.
Lần
lựa dạy điều oan lẽ tội,
Việc
ở ăn gia nội cố lòng khuyên.
Vợ
dầu mang nanh vút cũng ra hiền,
Rủi
gặp nợ đổi duyên âu chẳng khó.
Chẳng lẽ:
Áo
rủi rách cổi đi mà bỏ,
Muốn
cho lành chỉ xỏ trôn kim.
Hễ
muốn cho hòa tiếng tranh kìm,
Kìm
sửa phím tranh lên cho đúng bực.
Đừng
ỷ thế cậy tài dụng sức,
Rối
tơ duyên toan bứt cho rồi.
Người
phụ nhơn trí hóa hẹp hòi,
Mình
quân tử bao đành ngồi ngó dại.
Nhiều
người sái chưa hay chỗ sái,
Chừng
đủ khôn tai hại đến hồi nào.
Biết
xét mình mới biết mà đau,
Chồng
đã bỏ hồi nào ngồi nhớ tiếc.
Hễ
phận gái một phen thất tiết,
Còn mong chi trinh liệt giữ cho bền.
Dầu đem thân đổi nợ thay duyên,
Sầu những nhớ chồng hiền cơn buổi nhỏ.
Càng
chịu phận nhành chim lá gió,
Càng
thương chồng chẳng ngó rõ lòng trinh.
Điều
bạo tàn chẳng đủ tội hình,
Đày
mãn kiếp linh đinh phận gái.
Hằng
nhớ đến vợ nhà nhỏ dại,
Đừng
chấp nê quấy phải để lòng hờn.
Muốn
ngón hay đừng thẳng dây đờn,
Ngọt
với vợ còn hơn quờn thịnh nộ.
Trang
quân tử thì là đại độ,
Thương vợ nhà dạy dỗ cũng như em.
Dầu
cài trâm sửa trấp cũng nên xem,
Suy
từ việc dạy thêm từ tiếng.
Người
chồng khéo dầu toan biết chuyện,
Đặng
vợ giàu nhịn miệng đừng nhờ.
Hễ
có nhờ ắt có tiếng nhơ,
Dầu
đói khó hai tay quơ cũng đủ gạo.
Thà
cam phận mơi cơm chiều cháo,
Nhờ
vợ đời khi ngạo đã nhiều lời.
Vợ
hiền đâu kể nể sự đời,
Đến
cái đóa xuân thời còn để bẻ.
Lựa
đến của đã đành coi nhẹ,
Mình
là trai chẳng lẽ chẳng suy thầm.
Nạp
thân mình đã đáng bao lăm,
Còn
vàng lượng bạc trăm thêm phụ sức.
Tuy
đã hiểu chồng hèn vợ cực,
Mình là trai trí thức lập nên
nhà.
Hễ làm người phải biết lo xa,
Nếu
thiếu sức chẳng thà đừng có vợ.
Biết
thốn thiếu thôi đừng gây nên nợ,
Phận
yếu hèn mong đỡ nâng ai.
Gặp
vợ hiền đã đủ kiếp may,
Dầu
đương rớ chầm gai cũng đặng.
Lựa
là kiếm gia tài có sẵn,
Tính
cậy nhờ cho đặng lập thân danh.
Trai
ra phường mấy ả lầu xanh,
Ngặt
một nỗi không đành vong tiếng đực.
Hễ
của hết thì tình cũng dứt,
Hại
gái lành uất ức liều thân.
Khách
phòng tiêu phải đọa phong trần,
Còn
chi nữa phòng cần kiếp sống.
Dưới
mắt thấy lắm tay đánh bóng,
Theo
gái giàu như bóng theo chàng.
Từ
thứ dân cho đến viên quan,
Vơ
vẩn thấy cùng đàng lấp ngõ.
Người
quân tử thẹn không dám ngó,
Thấy
phấn son sợ lọ nhơ mình.
Thấy
đi ngang mắt chẳng dám nhìn,
Sợ
lầm tưởng bù nhìn ghê gớm mắt.
Vậy
trúng nghĩa trai tài gái sắc,
Trai
ưa tài (là tiền tài) gái ưa sắc (sắc là phấn son) cho xinh.
Còn
luận chi hai chữ ân tình,
Ân
tình giống như hình khí cụ.
Đã
từng thấy chồng non vợ mụ,
Hễ
có tiền thì đủ là duyên.
Tiền
cho nhiều phàm cũng nên Tiên,
Phép
thay đổi nhơ duyên già với trẻ.
Vừa
viết tới đây tay vọp bẻ,
Ngòi
viết rè khó vẽ nên điều.
Nhớ
vấn đề mình luận còn nhiều,
Bần
Đạo nói bao nhiêu là đủ.
Rán
viết nhắn cùng trai tuấn tú,
Thú
chi vui hơn thú trăng hoa.
Song
để lòng thương đến vợ nhà,
Ghen
tương vốn đờn bà ai cũng thế.
Ghen
sợ nổi nghiệp nhà vong phế,
Ghen
sợ mê chẳng kể vợ con.
Ghen
sợ chồng thân thể hao mòn,
Ghen
sợ bịnh không tròn đạo cả.
Ghen
sợ gặp phấn thô hương chạ,
Xui
giục chồng hại phá gia cang.
Ghen
sợ chồng nhẹ tấm mình vàng,
Nhiễm
sỉ nhục hổ hang tông tổ.
Phàm
trí gái thì là hẹp độ,
Ghen
điên cuồng ra khổ thân hình.
Gặp
kẻ đau chẳng nỡ ngồi nhìn,
Huống
vợ ruột bao đành xem chịu hại.
Ghen
ngây dại hết phân trái phải,
Tánh
ngổ ngang trở lại cũng như xưa.
Hễ
lẫy lừng làm dữ cho vừa,
Cha
mẹ giận không ưa ra để bỏ.
Sá
chi giống hoa tường liễu ngõ,
Hại
nghiệp nhà nghiêng đổ như chơi.
Muốn
mua vui trong một trận cười,
Nào
dè vợ một nơi chồng một ngả.
Bần
Đạo tưởng không chi rằng lạ,
Với
vợ nhà đủ chả đủ nem.
Nào
phải người nghèo ngặt chết thèm,
Phòng
hưởng chút hơi hèm cho đỡ đói.
Huống
chi những đờn bà có thói,
Dầu
xấu xa cũng gọi mình xinh.
Chẳng
chịu chồng thương kẻ hơn mình,
Giận
sao có dễ khinh bóng sắc.
Làm
thinh thì thiếu nói ra cũng ngặt,
Sợ
chê rằng bày đặt nên trò.
Mấy chỉ thường muốn một mình no,
Mặc ai đói nấy lo không chịu nhịn.
Chồng biết vợ muốn toan hót nịnh,
Cặp mắt nhìn tôn kính sắc vợ nhà.
Thì trăm năm giữ vẹn chữ hòa,
Dầu đói khó như ma cũng chịu.
Điều khôn dại thì mình đã hiểu,
Định chước mưu khéo liệu yên nhà.
Tránh gái thơ khi vợ tuổi già,
Gặp
vợ xấu lánh xa mỹ nữ.
Mình
muốn thiệt ra người lịch sự,
Đi
ra đường cứ trước mà dòm.
Hễ vợ ghen cặp mắt lom lom,
Công đi đứng chăm nom từ bước.
Hễ muốn trọn căn phần hữu phước,
Rán làm tề để được một chòm râu.
Gặp vợ ghen ông táo có rầu,
Bứt đem đổi cọng râu xâu bánh.
Bần Đạo vốn từ xưa quen tánh,
Trong luận bàn chẳng tránh điều vui.
Cũng như người cổ xạ tay cùi,
Đã hóa cọp thấy ruồi còn muốn chụp.
Đã muốn tiếp mà sao ngẩn bút,
Nhớ bạn hiền gần chục vợ nhà.
Toan kiếm con kiếm cũng không ra,
Báo vợ lớn, mẹ già, sầu thảm.
Xài muôn vạn bao nhiêu cũng dám,
Đem ra mua hơi hám mấy cô hầu.
Người người đều có phố có lầu,
Còn chị lớn ngậm sầu nuốt thảm.
Tánh hiền đức một lời chẳng phạm,
Thủ hiếu thân cai quản gia tề.
Đi luông tuồng chẳng định hồi về,
Niềm tình nghĩa phu thê chẳng đoái.
Lòng đạo đức đêm ngày khẩn vái,
Khiến cho chồng ngó lại nghiệp nhà.
Sợ mẹ buồn chẳng dám nói ra,
Ngoài mặt rán giữ hòa cho thuận.
Bần Đạo cữ không nên bàn luận,
E quá lời sanh giận lòng nhau.
Nhắn bạn hiền hễ sự chi đau,
Chịu không nổi đừng trao cho kẻ khác.
Đạo chồng vợ sống thì gởi nạt,
Nương nhờ nhau đến thác gởi
xương.
Thà
cháo rau trọn đạo tào khương,
Hơn
sang cả người thương đành phụ rãy.
Điệu
chồng vợ phân phân phải phải,
Nét
gia phong để lại cháu con bền.
Hễ
làm chồng chồng chớ ỷ quyền,
Còn
làm vợ vợ hiền đành phải nhịp.
Đừng
mượn tiếng trai năm thê bảy thiếp,
Mà
ép tình lấn hiếp thuyền quyên.
Dưới
bóng trăng ai đã thề nguyền,
Rằng
đặng phép thay duyên đổi nợ.
Ỷ
thế ép vợ nhà phải sợ,
Cũng
như hơn đứa dở có hay chi.
Phải
đoái thương chút phận nữ nhi,
Mà
gìn chữ xướng tùy cho phải đạo.
Từ
xanh tóc đến khi ra lão,
Phải
cùng nhau hòa hảo cho bền.
LÀM
RỂ
Hiếu
nhạc thân thìn dạ chớ quên,
Đền sinh dục thay phiền cho vợ.
Như nghèo khó toan phương giúp đỡ,
Sự
viếng thăm bụng chớ lơ là.
Trời
định người hai mẹ hai cha,
Cha
mẹ vợ cũng như cha mẹ ruột.
Khi
già yếu cần lo thang thuốc,
Trong
gia đình thông thuộc liệu dùm phương.
Nhỏ
lớn chị em vợ đều thương,
Thay
quyền vợ lo lường điều dạy dỗ.
Mỗi
gia tộc đều có tay cứng cổ,
Anh
ruột thường coi bộ ít hay ưa.
Anh
rể thường ít dối ít thừa,
Thương
kỉnh phục nên chừa không dễ mặt.
Nếu
khéo giữ trí mưu sắp đặt,
Dạy
muôn điều nhắm nhắc vâng theo.
Giữ
công bình xử đoán coi dèo,
Quyền
tòa án bì theo cũng không kịp.
Khi
răn dạy cũng là thừa dịp,
Dầu
ông Tiên tái kiếp cũng không bì.
Mình
phải người cách vật trí tri,
Nhớ
tình nghĩa trong khi lựa rể.
Dầu
đòi bọng ba heo sáu lễ,
Gái
chọn chồng như thể chọn cha.
Theo
nhà chồng bỏ mẹ cha già,
Tùng
phu cũng quá là tùng phụ.
Bên
chồng sợ lo từ giấc ngủ,
Cha
mẹ mình thiếu đủ cũng không tường.
Nhớ
thiệt thòi nghĩ phận mà thương,
Nếu
chồng nghĩa liệu lường thay thế.
Đời
nói rể ít ai tử tế,
Vì
tục phong hủ tệ mà ra.
Xưa
người ta nay cũng người ta,
Xưa
bao nả nay ta bao nả.
Sự
qua lại cũng không chi lạ,
Một
cái vay cái trả tính cho vừa.
Hễ
mình hơn ra bợm gạt lừa,
Để
mình thiệt cũng chưa đủ phải.
Ví
để dạ nặng tình trọng ngãi,
Thì
nhìn con phải trái tính cho đồng.
Đã
nhờ ai lớn họ dài dòng,
Sao chẳng ngó so công cho đúng giá.
Tục che miệng tiếng rằng cưới gả,
Chớ kỳ trung thiệt quá bán heo.
Coi lại coi lễ nạp tiền treo,
Giống chẳng khác hàng heo theo nhóng giá.
Bên trai nhắm coi từ cái mã,
Định hơn thua tính cả cái nòi.
Đến xem hàng gái phải cho coi,
Chừng ưng bụng mới đòi nạp lễ.
Ôi thói tệ, hỡi ôi thói tệ,
Mình là người há nỡ dễ khi người.
Ớ
ông rể ôi.
Bần
Đạo xin dám hỏi một lời,
Tỉ
mình gái nghĩ chơi coi bao nả.
Bần
Đạo muốn viết cho khá khá,
Ngặt
sách in dài quá nặng tiền.
Xin
đạo huynh đạo tỷ chịu phiền,
Muốn
coi tiếp liền liền xin nối.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét