Đức Hộ Pháp Phạm Công Tắc Âu Du - 2 /3 (Bảo - Đạo Hồ Tấn Khoa )


Lối 4g30 chuông điện-thoại reo, thì ra nhơn-viên phi-trường cho hay rằng có người bao một chiếc máy bay để rước ĐỨC HỘ-PHÁP và hỏi lại coi ĐỨC NGÀI có định đi không? Tôi trả lời rằng: "ĐỨC NGÀI đi không đặng và xin cáo lỗi". Theo lời ĐỨC HỘ-PHÁP thì Ông George Roux này cũng có sứ-mạng thiêng-liêng
lớn chớ chẵng phải không và sớm muộn gì ĐỨC NGÀI cũng đến gặp Ông một lần.

5g00 chiều. Ông Weil đến rước ĐỨC HỘ-PHÁP đi dự cuộc diễn-thuyết ở "Académie diplomatique". Xe đến thấy thính-giả đã tựu lại đông. Ông Weil giới-thiệu ĐỨC HỘ-PHÁP với nhiều nhơn-vật trọng yếu rồi vào phòng diễn-thuyết. Đúng giờ, Ông Hội-Trưởng khai mạc giới-thiệu các diễn-giả. Trước hết Đức Cha Marella Nonce Apostolique của Tòa-Thánh Vatican bên Pháp. Kế đến Ô. De la Chauvinière, Introducteur des Ambassadeurs, Chef des Services de Protocole, nói về vấn-đề 'Diplomatie, Protocole et Egalité des Etats. Sau chót là S.E. Le Comte Robert de Billy, Ministre Plénipotentiaire nói về vấn-đề "L'ordre de Malte, préfiguration de l' armée Européenne". Các diễn-giả đều nói rất hay, thính-giả hoan-nghinh nhiệt liệt.
*  *  *

Ngày 12 tháng 6 năm 1954:
10 giờ sáng. ĐỨC HỘ-PHÁP đi với Tôi và Trung-Tá Thái lại căn phòng Ông Weil ở tận Paris. Nơi đây Ông có hẹn với vị Lãnh-Sự Tàu đến, đặng Ông giới-thiệu cho hai đàng biết nhau. Ông Lãnh-Sự Tàu nói tiếng Pháp rất thạo. Ông Lãnh-Sự Tàu tỏ ý muốn ĐỨC HỘ-PHÁP gặp Tưởng-Tổng-Tài ở Đài-Loan, thì ĐỨC NGÀI trả lời rằng: "Nếu Tưởng-Tổng-Tài có thơ mời ĐỨC NGÀI thì ĐỨC NGÀI sẵn lòng đi sang Đài-Loan để gặp người". Câu chuyện chưa vãn thì chuông điện-thoại kêu cho ĐỨC NGÀI hay rằng Ông Max André đến viếng, ĐỨC NGÀI từ-giã Ông Lãnh-Sự để về tiếp khách, tuy thế mà hai nhơn-vật còn nói chuyện thêm 15 phút.

10g30 trưa. Về tới nhà là 11g30 làm Ông Max-André chờ hết nữa giờ. ĐỨC NGÀI lật-đật chào hỏi và xin lỗi về việc chờ lâu. Hai Ông tiếp chuyện trên một giờ mới ra về. Khi đưa, Tôi hỏi Ông về câu chuyện khi nãy, Ông tỏ vẻ hài lòng và rất tán-đồng ý-kiến của ĐỨC NGÀI về vấn-đề VIỆT/PHÁP.

4g00 chiều Ông Henri Trần-văn-Ba (Đạo-Hữu) có viết thơ thăm, hôm trước ĐỨC-NGÀI mới qua, nay Ông đến thăm và Ông là con của Ông Phan-Minh ở Saigon. Năm 1928, Ông còn nhỏ có về ở Tòa-Thánh làm đồng nhi và sau làm Thơ-Ký cho Ông Từ-Hàn của ĐỨC QUYỀN GIÁO-TÔNG buổi nọ. Ông ra khỏi xứ gần 20 năm nay và sang Pháp đến nay là 16 năm rồi.

Ông không có gia-đình, làm Chirurgien/Dentiste nhà số: 66 đường Garvès (Montouge). ĐỨC HỘ-PHÁP tiếp, Ông hết sức vui mừng và nhắc lại những ngày xa Tòa-Thánh. Ông hầu chuyện với ĐỨC HỘ-PHÁP gần 6 giờ mới ra về, và còn hứa kiếm nhà và đất để lập Thánh-Thất và chỗ cư-ngụ cho học-sinh.
*  *  *
Ngày 13 tháng 6 năm 1954:
05g00 chiều. Ông Pièrre Max, người được ĐỨC HỘ-PHÁP giao phó mở một cơ-quan Ngôn-Luận tại Paris, để truyền-bá mối Đạo Cao-Đài, hôm nay Ông giới-thiệu cho ĐỨC HỘ-PHÁP một vị Giáo-Sư Professeur, tên là Saint Bonnet. Ông này lối 50 tuổi, trầm tĩnh, có đưa cho ĐỨC HỘ-PHÁP nhiều ý-kiến về tổ-chức cơ-quan này có thể tự sống. ĐỨC HỘ-PHÁP dặn Ông Pièrre Max liên lạc với Ông Saint Bonnet để làm việc. Đến 6 giờ Ông kiếu về.

*  *  *

Ngày 14 tháng 5 Giáp-Ngọ (14-Juin-1954):
08g00 sáng. Dự-bị đi Nancy với chiếc xe nhà và xe của Cao-Ủy Phủ Việt-Nam, xe nhà do Ông Quang cầm tay bánh. Vì xe Công-An không đặng ra khỏi Paris, nên Viên Công-An qua xe mình để hộ vệ ĐỨC HỘ-PHÁP.
Đi theo ĐỨC HỘ-PHÁP có Cô Ba, Ông Tuy, hai Ông Tá, em Cao, Ông Công-An, Ông Quang với Tôi, tất cả là 9 người. Xe nhà bữa nay còn chạy rodage lối 60-70km. Khi chạy qua phần đường đủ cây-số ngừng lại một garage cho thay nhớt, ai nấy xuống đi tới lui cho rãng chơn. Trời bữa nay lạnh hơn mọi bữa, Ông Tuy dỡ chịu lạnh nhứt, mười lăm phút sau lên đường, từ Paris qua Nancy xa 307 Km. Đường xa mà lúc nào xe chạy cũng êm như thường, như Châu-Thành Sai-Gon. ĐỨC HỘ-PHÁP ngồi xe lâu chắc mõi, liền than: "Người ta ở xa như vầy nên chi hồi đó bảo Regnault và Minh đi liên lạc với Hương-Mai, họ không đi đặng là phải" (mình tưởng đâu họ ở gần nhau lắm).

Nancy ở về phía đông Paris, càng đi xa trời càng lạnh thêm. Phong cảnh lần lần thay đổi. Khi mới ra khỏi Paris đồng ruộng còn bằng phẳng, lần đến chỗ đất gò-nỗng cao-thắp không chừng. Ở vùng Paris ít thấy cây thông và bách (Pins và Sapins) mà ở đây cây thông và bách mọc lưa thưa xem đẹp mắt. Rồi tới Nancy thứ cây này lại càng đông-đặc hơn. Phong-cảnh xem giống Đà-lạt lắm, xinh đẹp vô cùng. Nơi đây người ta thích cất nhà lầu. Nhiều làng nhỏ độ vài trăm cái nhà cũng có nhà lầu hai, ba, hoặc bốn từng. Phong cảnh tốt tươi nhà ở sạch-sẽ có đủ nhu cầu đèn nước và có lẽ sung-túc lắm. Dân sự hiền lành không có một ai ham giặc, thế mà nhà cầm quyền vì chịu mạng lịnh của một nhóm tư-bản đưa những con yêu-quý của đất nước họ ra làm mồi cho súng đạn, nghĩ cũng tội-nghiệp. Có một điều mâu thuẩn trong tâm-lý họ là khi hỏi họ chịu chế-độ quân-chủ không thì họ không chịu, nhưng lúc nói chuyện với mình thì họ rất hãnh-diện mà nhắc-nhở đến các trào Vua Chúa của họ luôn. Có nhiều khi họ còn thốt ra rằng "những di-tích quí-báu trong xứ là đều của các Vua họ, chớ từ khi lập Chánh-Phủ đến giờ không có làm cái chi đặng xứng đáng hết, như thế là họ chịu ảnh-hưởng của phong-trào dân-chủ, tra cho họ một lớp võ mõng bên ngoài. Kỳ thật họ vẫn còn hoài cổ luôn luôn. Nếu một ngày kia phong-trào thay-đổi thì họ trở về quân-chủ rất dễ."

Vì cảm-xúc cảnh-vật bên ngoài mà Tôi quên nói chuyện đi Nancy. Lão Lucien, tài-xế chiếc xe của Cao-Ủy-Phủ Việt-Nam người rất thông-thạo đường sá. ĐỨC HỘ-PHÁP dặn y ghé dùng cơm chỗ nào có phương-tiện rồi sẽ đi. Lối gần 12 giờ trưa đến một đô-thị nhỏ nếu so sánh với các Đô-thị lớn bên này thì nó bé-bõng nhưng thật ra thì nó đồ-sộ không thua gì Mỹ-Tho, hay Vỉnh-Long, Sađéc bên mình. Lão Lucien đưa lại 'Auberge de L'Étoile' để dùng cơm. Tuy là Auberge ở chợ nhà quê chớ làm dĩa, bàn, muổng, nỉa, ly, tách gì họ đặt riêng chỗ lo sẵn, có nhãn hiệu tiệm đàng-hoàng chớ không phải thứ bán ngoài chợ đem về xài đâu. Chỗ này là Vitry le Francois. Hồi kỳ giặc rồi (1939-1945), ĐỨC chiếm nước Pháp thì chỗ này bị tàn phá nhiều nhứt. Nhà cửa phố-thành khác vì nhà cửa phố-thành hiện giờ đều xây dựng theo lối kim-thời, còn mấy chỗ kia thì còn theo lối xưa. Ngày nay có lẽ là ngày rước lễ Bao-đồng (1ère Communion) nên dọc đường gặp nhiều đám đồ Lễ trắng đi nhà thờ. Chúng tôi gặp một gia-quyến xúm nhau đến nhà hàng làm tiệc ăn mừng. Chúng tôi thấy vui vui cũng qua chúc mừng. Họ lấy làm sung-sướng chào hỏi lại chúng tôi coi tình thân mật, chúng tôi cũng có quây phim bữa lễ của họ để kỷ-niệm, còn phần họ cũng chụp hình đứng chung với chúng tôi. Tuy là gặp gở giữa đường trong chốc lát nhưng khi ra đi có tình quyến-luyến lắm. Thật rõ ra Người Pháp ở Chánh-quốc có khác hơn ở Đông-Dương.

01g30 Từ đây đi Nancy tuy không có núi non chớn-chở song nhiêu gò nổng cao thấp gộp thành những núi con con tạo ra một phong cảnh thiệt là xinh-đẹp, đường quanh-co uốn lượn, tài-xế phải dè dặt mới tránh đặng rủi ro. Có một chỗ giây chằn-chịt trên không trung băng ngang đường, mà trên giây những thùng vuông vuông, lớn bằng ba bốn thùng đựng hồ chạy qua chạy lại. Hỏi ra mới biết nơi đây là nhà máy làm thạch-cao (Plâtre), những chỗ lấy đá vôi để hầm ra thạch-cao thì ở xa nên họ đặt máy điện chở chuyên những thùng đá vôi đưa từ hầm đá tới lò. Hai đầu có hai tốp cu-li làm, hễ lấy đá đầy thùng rồi thì cứ để lên máy, giây điện rút thùng ấy chạy ra đầu kia trút ra. Vì vậy mà ta thấy lủ-khủ thùng treo lẳng-lơ trên giây sắt, cái thì chạy qua, cái thì chạy lại rất ngộ-nghĩnh. Gần tới Nancy hai bên vệ đường phía ven rừng những nhà trại cất lúp-xúp có treo cờ Mỹ, đây là trại quân-đội Mỹ còn đóng để phòng-ngừa sự bất-trắc có thể gây ra chiến-tranh miền này, vì Nancy ở gần biên-giới Pháp/Đức. Đường từ Vitry le Francois tới Nancy lối 130 km ngàn, đến là 3g30 chiều, nhà Bà có đủ salon, phòng ăn, phòng ngủ, nhà bếp, nhà tắm. Bà Lễ-Sanh Gobron ở một gian nhà như vầy trên từng lầu thứ tư mà người ta thường gọi là (appartement). Bà Gobron ở chung với người em gái Mademoiselle Schmit và hai cháu Hiển và Kiển. Bà Schmit năm nay đã 56 tuổi, không chồng từ nhỏ. Bà Gobron năm nay 57 tuổi, đến thình-lình không có đánh dây thép trước, nên khi kêu cửa nội nhà gặp mừng đến đổi hai chưn phát run. Bà Gobron bảo em Hiển đánh điện-thoại lại sở vệ-sanh mời Bà Schmit vì Bà làm việc nơi sở này; còn vài năm nữa sẽ được hưu-trí. Bà Gobron thì ở nhà lãnh đồ may. Căn nhà Bà có một cái phòng vừa làm salon vừa làm phòng ăn luôn, một cái phòng nhỏ để làm phòng học cho hai cháu, tính ở chơi tới khoảng 6, 7 giờ sẽ trở về Paris, nhưng khi tính cáo-từ thì hai chị em Bà Gobron cầm lại dùng cơm với hai Bà. Thấy tấm lòng hai Bà quá ân-cần nên chúng tôi nể lời ở lại sơi cơm.

Châu-thành Nancy cũng là đồ-sộ lắm, nhưng nhà cửa nguy-nga lớn đẹp, cất năm bảy từng. "Place Stanislas" là đài kỷ-niệm. Ông Stanislas ngày xưa cách nay lối 600 năm, Ông đã xây dựng thành Nancy này. Đài kiến-trúc hoa-my,õ bốn phía đều có cửa sắt thếp vàng thiệt đẹp, ban đêm đốt đèn xem còn đẹp hơn thập-bội. Xe chạy vòng nội-thành, nghĩa là thành cũ, mà thời xưa mỗi thành đều có đào hào chung quanh, xây cách bốn phía, có bốn cửa vào thành, ngày bỏ điếu-kiều xuống để đi, đêm thì rút điếu-kiều lên để ngừa quân giặc xâm-chiếm. Ngày nay vách thành phá đổ và hào đã lấp hết, nhưng bốn cửa thành vẫn còn nguyên-vẹn và đồ-sộ lắm, có một cái cửa còn khắc hiệu năm xây thành, tính ra đến năm nay có lối 600 năm rồi. Nơi đây mua bán sung-túc có những chi-ngánh của mấy magasins lớn ở Paris, như những hiệu Printemps, Samaritaine chẵng hạn. Tuy lànơi chi-ngánh chớ thật ra thì nó cũng xấp xỉ với hiệu Courtinet và em em Magasins Charner bên mình. Nơi đây cũng có trường Đại-Học (Cité Universitaire) và nhiều trường lớn. Có một salon de Coiffure (phòng hớt tóc) của người Việt gốc Bạc-Liêu. Tuy nói phòng hớt tóc chớ bên này phải vốn liếng lớn lắm mới dựng nổi. Ra ngoài thành lên trên một cái đồi cao dòm xuống thấy Châu-thành Nancy ở giữa một cái trủng, bốn phía đều là đồi cao. Đứng trên dòm xuống trông ngoạn mục lắm. Rão dài theo mé đồi xem hoa rừng xinh-đẹp mọc đầy. Về đến nhà là lối 7 giờ rưởi, dùng cơm xong là gần 9 giờ. Chúng tôi từ giã ra về, hai Bà và hai cháu xem bộ quyến-luyến đưa xuống tận xe.

Trời đã sậm tối, xe ĐỨC HỘ-PHÁP chạy trước xe ông Quang. Theo ý chúng tôi thì tính cho ĐỨC HỘ-PHÁP ngủ một giấc về tới Paris không ngờ ĐỨC NGÀI sợ lão chauffeur ngủ gục nên thức nói chuyện chọc cười nôn ruột, dặn chừng lão Lucien đừng ngủ gục. Vì lão Công-An ngồi kế bên sẽ làm giấy phạt. Ai dè xe chạy một lúc thì lão Công-An ngủ trước. Ai đời thiên-hạ ngủ gục thì thường gục tới phía trước còn lão Công-An này lại bật ngữa ra đàng sau? ĐỨC NGÀI cười lớn viên Công-An giựt mình thức dậy. Tôi liền hỏi Ông bây giờ ai làm biên-bản phạt ai? Nãy giờ lão Lucien làm biên-bản Ông mấy lần rồi. Gần 12 giờ khuya xe tới Vitry le Francois, hiệu cơm Auberge de L'Éùtoile vì khuya quá nên họ đóng cửa, Lão Lucien cho xe chạy vòng Châu-Thành kiếm đặng tiệm còn mở cửa ghé vào uống café rồi mới ra đi. Trời khuya quá, Tôi mòm ngủ tự hồi nào, nhưng vì trong bụng cũng hơi sợ sợ nên lúc ngủ lúc thức. Xe về đến phòng là 4 giờ.
*  *  *

Ngày 15 tháng 5 Giáp-Ngọ (15 Juin 1954):
11g00 trưa. Cậu Minh không có đi Nancy nên 9 giờ sáng đã đến.
11g00  Có Ông Trần-Văn-Tùng xin ra mắt ĐỨC HỘ-PHÁP, nhưng vì ĐỨC NGÀI còn mệt nên tôi tiếp thế. Ông Tùng là một nhơn vật có biệt-tài, viết sách rất hay, phần nhiều sách của Ông viết đều được Hàn-Lâm-Viện Pháp chấm thưởng. Ông mới xuất bản sau nầy hai quyển Nhan-đề: "Le Việt-Nam et sa Civilisation" (Xứ VN và nền Văn-Minh của nó) và cuốn: "Le Việt Nam immortel" (Xứ VN bất-diệt). Cuốn thứ nhứt đặng Hàn-Lâm-Viện chấm thưởng (Couronné par L'Académie Francaise) Ông đến trình mấy cuốn sách mới của Ông và xin mua giúp. Tôi có lấy mỗi thứ 5 cuốn và giúp số tiền ủng-hộ. Ông nói chuyện đến gần 12 giờ mới ra về.

3g00 chiều. Ông Mécheri (Tổng-Thơ-Ký Liên-Hiệp-Pháp) Sécrétaire Général de L'Union Francaise đến viếng ĐỨC HỘ-PHÁP. Ông Minh và Tôi đón tiếp. Ông là tay kiện-tướng binh-vực cho nền Độc-Lập VN và rất có cảm tình với ĐỨC HỘ-PHÁP. Hai nhân-vật gặp nhau chuyện vãn thân-mật và câu chuyện kéo dài hơn 4 giờ Ông Mécheri mới ra về.

5g00. Ông Hà-Minh-Tự (làm ở Việt Nam Presse) đến. Tôi tiếp chuyện với Ông đến 5g30.

5g30. Vừa đưa Ông Hà-Minh-Tự thì Ông Gustave Meillon (người đang soạn viết một cuốn sách về Đạo Cao-Đài) đến. Tôi tiếp Ông và trả lời cho Ông những chỗ Ông còn thắc mắc hoặc còn chưa rõ. Mỗi mỗi Ông lấy viết biên rành mạch. Hơn một giờ Ông ra về và tỏ lời cám ơn.

*  *  *
Ngày 16 tháng 5 Giáp-Ngọ (16 Juin 1954):
10g00 sáng. Ông Ngoại-Trưởng NGUYỄN-QUỐC-ĐỊNH ở Génève và đến viếng ĐỨC HỘ-PHÁP. Chúng tôi đón đưa lên salon. Ông có báo-cáo tình-hình Génève cho ĐỨC NGÀI hay. ĐỨC HỘ-PHÁP tán-tụng công-trận của Ngoại-Trưởng rất nhiều, không biết Hoàng-Thượng có ban thưởng gì cho Ngài không. Chớ đây Tôi xin ban cho Ngài một ly 'Ngự-Tửu'. Ông vui-vẻø tiếp nhận và tiếp chuyện đến 11 giờ mới ra về.

03g00  Cậu Nguyễn-An-Mỹ (Con của Nguyễn-An-Ninh) đến báo-cáo công-việc cho ĐỨC HỘ-PHÁP rõ ...

04g00 chiều. Ông Bảo-Thế bữa nay mạnh, nhưng còn ốm nhiều đến viếng ĐỨC HỘ-PHÁP báo-cáo cho ĐỨC HỘ-PHÁP nhiều việc quan-hệ mà Ông đã thâu thập được trong những cuộc tiếp xúc của Ô. với nhiều nhơn-vật.

05g00  Ông Phạm-Lê-Bông đi Cannes mới về, đến viếng ĐỨC HỘ-PHÁP và báo-cáo công-việc của Ông mới tiếp-xúc với ĐỨC-QUỐC-TRƯỞNG. Tình-hình bên nầy lúc nầy rối-rắm lắm, bên Chánh-Phủ Pháp thì (trang 42 hàng 4 XXX bị mất chữ) Nội-Các Laniel đổ, Thủ-Tướng Mandès France lên, còn đang lập Nội-Các. Bên Việt Nam Thủ-Tướng Bửu-Lộc từ-chức và ĐỨC-QUỐC-TRƯỞNG định đưa Ngô-Đình-Diệm lên thay thế. Nói chuyện đến gần 7g 00 Phạm-Lê-Bông ra về.

09g00 tối. Theo lời hẹn kỳ-trước hôm nay Anh Giáo-Sư Tuy và Tôi trở lại nhà Ông Henri-Renault để gặp các bạn Đạo mới quen. Gặp nhau mừng rỡ, chuyện-vãn thân-mật như tình ruột thịt. Ông bạn Raoul Chabrol có đem cho mấy số báo 'Les amis spirituel', mới hay Ông ta là Hội-Trưởng của Hội 'Les amis Spirituel' và Mme Baus (spelling) là Tổng-Thơ-Ký của Hội. Mỗi tuần-lễ họ có tổ-chức cuộc diễn-thuyết chiều chúa-nhựt từ 3 đến 6 giờ, họ có mời Tôi chiều chúa-nhựt đến dự đặng họ giới-thiệu cho tất-cả mọi người. Tôi nhận lời. Chuyện-vãn một hồi lâu rồi mới khởi cúng và lập Đàn như kỳ trước. Lần này chúng tôi cũng nhận đặng một bài Thánh-Giáo rất hay mà hôm Anh Tuy và em Cao về 11g30. Sáng mới báo-cáo lại cho ĐỨC NGÀI hay.
*  *  *

Ngày 17 tháng 5 năm Giáp-Ngọ ( 17-Juin-1954):
Sáng, trời bữa nay cũng nóng như bên nhà, nhưng không tới nỗi đỗ mồ-hôi.
11g trưa. Ông Đoàn-Bửu-Giám, Hội-Đồng Liên-Hiệp-Pháp hầu chuyện với ĐỨC NGÀI đến gần 12 giờ. Ông tỏ vẻ rất hài-lòng và thán-phục ý-kiến ĐỨC HỘ-PHÁP. Trời bữa nay nắng tốt, thiên-hạ đua nhau ra đường phơi nắng vì quanh năm lạnh nên họ thấy nắng là mừng.

04g30 chiều. Vị Đại-diện của Đại-Sứ Mỹ (Ambassadeur) ở Paris đến viếng ĐỨC NGÀI, chúng tôi tiếp và giới-thiệu với ĐỨC NGÀI. Câu chuyện kéo dài đến gần 6 giờ mới mãn. Chưa hiểu nói chuyện gì, song hai Chánh-khách có vẻ lạc-quan. Chiều bữa nay Thủ-Tướng Mandès France trình-diện với QUỐC-HỘI để bỏ thăm tín-nhiệm (vote de confiance). ĐỨC NGÀI nghe vô-tuyến truyền-thanh, rõ ra hội bỏ thăm tín-nhiệm với 419 thăm thuận chỉ có 27 thăm nghịch. Chánh-Phủ Pháp ngày nay đã quyết-định con đường đi của mình và đặt trọn tín-nhiệm nơi Tân Thủ-Tướng và Ông này lại quả-quyết vấn-đề ở Đông-Dương trong một tháng phải cho xong bằng không sẽ từ-chức.
*  *  *

Ngày 18 tháng 5 Giáp-Ngọ (18-juin-1954):
03g00 chiều. Ông Đỗ-Đức-Hổ đưa Ông Vũ-Đỗ-Thìn ra mắt ĐỨC HỘ-PHÁP và tặng ĐỨC NGÀI quyển sách Ông viết nhan đề Evolution économique du Việt Nam tome I monnaie et salaires (Sự biến-chuyển của nền Kinh-tế Việt Nam quyển I về tiền-tệ và giá nhân-công). Ông Vũ-Đỗ-Thìn có thể giúp tờ báo của ĐỨC HỘ-PHÁP mở tại Paris, làm cơ-quan của Đạo.
3 giờ 30 chiều  Ông Đỗ-Bá-Thế đến gặp hai Ông Hổ và Thìn. Mấy Ông quen biết nhau từ lâu. Ông Thìn lại có dịp cứu Ông Thế khỏi chết lúc thời-kỳ hổn-độn 1945.

4g chiều Trong lúc 3 Ông này đang bàn luận về Ông Ngô-Đình-Diệm thì có Ông Trần-Tấn-Thành là đại-diện của Ông Ngô-Đình-Diệm. ĐỨC HỘ-PHÁP tiếp Ông Trần-Tấn-Thành tại phòng khách. Đại-ý Ông Thành đến để thay mặt cho Ông Ngô-Đình-Diệm chào ĐỨC HỘ-PHÁP và thỉnh ĐỨC NGÀI đến tại Hotel Royal Nalesberbe gặp cụ Tân Thủ-Tướng vào 9 giờ sáng ngày mai. Đồng thời Cụ NGUYỄN-ĐỆ (Đổng-Lý Văn-Phòng ĐỨC QUỐC-TRƯỞNG) lại cho hay rằng ĐỨC QUỐC-TRƯỞNG ở Cannes vừa về Paris, sẽ tiếp ĐỨC NGÀI vào khoảng 10 giờ tại Plaza Hotel.

5 giờ chiều. Ông Trần-Tấn-Thành vừa ra ve,à thì có hai nhà báo Đức, do Ông Hồ-Bá-Thế giới-thiệu, đến phỏng-vấn ĐỨC NGÀI về ĐẠO. NGÀI giải-thích cho họ nghe rất chú-ý biên từ đoạn. Ông Đỗ-Bá-Thế còn dè-dặt sợ e mấy Ông hiểu không rõ viết sai với ý-nghĩa của ĐỨC NGÀI, nên dặn hai Ông phóng-viên ấy sau khi viết bài phải đưa cho Ông xem lại rồi mới đặng phép đăng, họ rất bằng lòng. Họ xin chụp ảnh ĐỨC NGÀI để làm bìa báo rồi kiếu từ ra về và tỏ lòng cám ơn ĐỨC HỘ-PHÁP về lời chỉ-giáo.

9giờ tối. Chúng tôi đi xem hát Nhựt-Bổn, gánh hát mới vừa sang Paris bằng máy bay. Họ diễn-kịch ngắn về phong-tục ở Nhựt trong bốn mùa. Mùa Xuân hoa-đào đua nở, cô gái quê có điệu múa uyển-chuyển vô cùng. Mùa Hạ đi cấy, một tốp Đào giả đi cấy với những điệu múa ăn rập nhau, coi thật ngoạn-mục. Mỗi cô cầm một cặp sanh và giả bộ đi cấy, mỗi bước tới là cúi xuống cấy lại nhịp sanh và hát như điệu đi cấy bên Nhựt. Mùa Thu lại là mùa trồng, múa đèn và múa lân, nhứt là múa lân làm cho ĐỨC NGÀI cười ngất nhớ lúc mấy em múa Long-Mã ở Tòa-Thánh. Ngoạn mục nhứt là điệu múa lụa, nhắc tích bên Nhựt mùa nhuộm lụa, nhuộm xong đem nhúng xuống dưới một cái suối linh cho màu sắc đừng phai. Kịch này có 6 cô Đào tha thướt, họ giủ lụa như sóng gợn mà không lúc nào đụng chạm nhau hay là rối lại, đến 11 giờ là vãn hát.
*  *  *

Ngày 19 tháng 5 năm Giáp-Ngọ (19-6-1954):
9 giờ sáng. Viếng tân Thủ-Tướng. Đúng giờ, xe đến tại chỗ hẹn có Ông Nguyễn-Đệ đón rước. ĐỨC HỘ-PHÁP và cụ Thủ-Tướng nói chuyện nơi phòng riêng, còn Ông Nguyễn-Đệ và chúng tôi chuyện vãn nơi phòng bên cạnh, trong phòng này Tôi lại gặp Ông Bazé là một trong ba Ông nhà báo ở Sai-Gon có tên khởi đầu là: 'Tam B' (Bazé, Béziat, Boncivini) không biết khi xưa kia Ông thế nào chớ bây giờ Ông nói chuyện theo Việt Nam triệt-để và quả-quyết rằng Nước Pháp phải giao trả trọn chủ-quyền Độc-Lập cho Việt Nam. Ông còn nói rằng chính vì Chính-Phủ Việt Nam lãnh-đạm, chớ nếu đằng Ông, thì Ông dám mạnh bạo nói thẵng với chánh-Phủ Pháp những điều mà một người Việt Nam không thể nói. Nghe ra lời nói cũng hay hay, phải chi có Chánh-Phủ nào thử thời vận một lần đem Ông ra hát một vỡ tuồng coi ra sao.

10 giờ sáng. Sau khi nói chuyện với Thủ-Tướng, ĐỨC NGÀI đi viếng ĐỨC QUỐC- TRƯỞNG. Có ông Đổng-Lý-Văn-Phòng là NGUYỄN-ĐỆ đưa đi. QUỐC-TRƯỞNG tiếp ĐỨC HỘ-PHÁP nơi phòng riêng còn Ông Đệ và chúng tôi chuyện vãn tại phòng bên cạnh. Câu chuyện kéo dài đến 11 giờ, ĐỨC NGÀI vừa ra đến ngưỡng cửa thì lại gặp Ông Thượng-Sứ Dejean ở Việt Nam mới về và cũng đến chào ĐỨC QUỐC-TRƯỞNG. Gặp ĐỨC HỘ-PHÁP thình lình hai nhân-vật mừng rỡ chào từ giã và hẹn ngày tái-ngộ. Dự-bị chúa nhựt đi Normandie, ra bờ biển Dauville và Trouville xem chỗ Quân-Đội Pháp đổ-bộ trở về nước, đánh đuổi quân Đức. Nơi đây có đài kỷ-niệm và mỗi năm đến ngày ấy thì có làm lễ long-trọng.

3g00 chiều. Mấy bạn tụ-họp đi dạo chơi. Anh Tuy vì không đặng khỏe nên vắng mặt còn tôi vì có hẹn với các bạn Đạo dự cuộc diễn-thuyết hằng tuần mỗi chiều chúa nhựt của nhóm "Les amis Spirituel" từ 3 giờ đến 6 giờ, vì ở Pháp ít người biết Đạo Cao-Đài lắm. Đi Normandie kỳ này, Anh Bảo-Thế có tham-gia đi hứng gió biển. Đêm thứ ba nghỉ tại bãi biển và sáng chúa nhựt đi xem phong-cảnh.
*  *  *

Ngày 20 tháng 5 năm Giáp-Ngọ (20 Juin 1954):
Vì qua đây có mình tôi bên cạnh ĐỨC HỘ-PHÁP, lớp khách, lớp điện-thoại liền liền không phút nào rãnh. Lúc đi, dự-định rằng tôi theo phái-đoàn truyền giáo không mà thôi, khi qua đây nhân-viên phái-đoàn ở riêng từng chỗ, tôi bận lo việc Đạo lẫn Đời, đi đâu thì tôi cũng theo ĐỨC HỘ-PHÁP luôn luôn, không lúc nào hở. Sáng 6 giờ ai nấy còn ngon giấc, thì trái lại tôi phải lo thức đánh máy nhựt-ký, em Cao thì ở xa, đến 9 giờ thì khách đến liền liền, cho đến 9, 10 giờ tối mới dùng cơm chiều, thậm-chí đến buổi trưa cũng không nghỉ được, vì thế mà từ khi qua Paris đến nay đã giáp tháng chẵng biết Paris ra sao, ngoài ra những cuộc đi chánh-thức (déplacements officiel) với ĐỨC HỘ-PHÁP, vì cớ mà những nhựt-ký tôi hóa ra bê tre.ã
3 g chiều. Theo lời ước hẹn với Raoul Chabrol, tôi kêu xe Taxi đi dự hội. Theo ý bạn Chabrol thì không muốn cho tôi tới sớm. Để chờ khởi hội lối nửa giờ, các thính-giả yên-lặng thì sẽ đến, đặng họ rước vô (đánh mạnh về tâm-lý quần-chúng, créer un choc pshychologique). Còn riêng phần tôi thì lại muốn đến sớm để cùng Anh-Em thân-mật chuyện vãn. Vì vậy mà chưa 3 giờ tôi kêu xe đi rồi, té ra rỉ khiến tôi bất ý không xem cái giấy mời cho kỹ, nên lại nhà của bạn Chabrol (hội quán của nhóm "Les amis spirituel" thấy vắng tanh, nhận chuông chẵng thấy một ai trả lời. Tôi ngờ là họ đi trễ, không dè chờ hoài chẵng thấy dạng người nào. Người ta gạt mình chăng, hoặc mình xem lộn địa-chỉ? mò túi kiếm cái giấy mời, thì ra bỏ quên ở nhà. Tôi đành trở về phòng xem cái giấy lại, thì té ra người ta mời tại nhà hội Musée Social ở đường Lascase, số 5. Lật đật đến nơi là hơn 3g rưởi. Cuộc hội đã khởi hồi 3 giờ, Tôi vừa đến thì đã có Bà Baus đón sẵn rước vào và bạn Chabrol, khi mới nhập hội, đã báo cáo cho toàn thính-giả hay rằng một lát nữa sẽ có một chức-sắc Đạo Cao-Đài đến, vì vậy mà người ta trông-ngóng, Khi tôi đến thì bạn Chabrol (là Chủ hội) mời tôi lên trên diễn-đài, ngồi chung với các diễn-giả khác. Lúc ấy thì có Ông René Emmanuel đang diễn-giải về vấn-đề: một thế giới huyền-bí ghê sợ và hiển-hiện là hiện-tượng của tư-tưởng (Un monde mystérieux redoutable et vivant clui des Formes-Pensées) Diễn-giả tả một xác thật những tư-tưởng chúng ta đều biến hình rõ-rệt, có thể chụp-hình được và có thể ảnh-hưởng tốt hoặc xấu đối với cả vũ-trụ và tư-tưởng người khác. Ông đưa những hình tư-tưỡng đã chụp được cho thính-giả xem coi và kết-luận khuyên tất cả mọi người phải giữ tư-tưởng mình cho thanh-cao, trong-sạch và tốt-đẹp, vì lằn tư-tưởng chúng ta phóng ra là một luồng điện đi ra gây những làn sóng điện bay dội khắp vũ-trụ. Nếu phần đông nhân-loại phóng ra những tư-tưởng xấu-xa, ác-nghiệt thì sẽ có một làn ác-khí xông lên không-trung và khi nó dội xuống nó sẽ gây ra không biết bao nhiêu tai-hại, còn nếu phần đông nhân-loại có những tư-tưởng lành thì sẽ gây ra một khối điển lành đem lại hạnh-phúc cho nhân-loại. Thiệt là một bài diễn-văn có thể gọi là bài thuyết-đạo rất khoa-học vô cùng. Thính-giả hoan-nghinh vỗ tay khen ngợi. Sau khi diễn-giả dứt lời bạn Raoul Chabrol đứng lên giới-thiệu Tôi cho các diễn-giả và cho toàn thính-giả. Tôi vừa đứng dậy thì thiên-hạ vỗ tay hoan-nghinh nhiệt-liệt làm cho tôi phải định Thần hết một phút. Tiếng vỗ tay dứt rồi tôi mới để vài lời chào và cảùm ơn toàn cả thính-giả và giải-thích sơ chủ-nghĩa của Đạo là đem tình thương-yêu vô-tận của ĐỨC CHÍ-TÔN gieo rải khắp nơi để đem Hòa-Bình và hạnh-phúc cho nhân-loại. Tôi vừa dứt lời thì công-chúng lại vỗ tay. Một lần nữa tôi thú-thật vì bữa nay quá cảm-xúc nên tôi nói không có gì hay lắm. Nhưng không hiểu Các ĐẤNG làm thế nào mà Tôi nhận thấy rằng khi tôi vô là họ đã cảm mến rồi. Về sau Bà Baus là vị Tốc-ký-viên cho tôi biết rằng có nhiều Bà già cảm-động đến ra nước mắt. Sau đó là tới phiên Cô Nữ Trạng-Sư tên Monique Marseille nói về vấn-đề 'Phụ-Nữ và Văn-Chương' và sau rốt là Bạn Chabrol nói về 'sự tương-phản trong con người', giải-thích sự tranh-đấu giữa lương-tâm và tà-tâm được công-chúng hoan-nghinh lắm. Nhơn-dịp nghỉ xả-hơi 10 phút sau lúc cô Monique Marseille diễn-thuyết, Tôi bước xuống diễn-đài đi chào nói chuyện với nhiều người họ tỏ vẻ cung kính và cảm-động. Giải-thích Đạo Cao-Đài cho họ nghe họ rất chú-ý và vui mừng.

Nơi diễn-đài này có thể làm nơi truyền-bá Đạo rất tốt, bên này có trọn quyền tự-do hội-họp và ngôn-luận màBạn Chabrol của chúng ta lại là Hội-Trưởng, lại thêm có Bà Bạn Baus là Tổng-Thư-Ký trong hội. Cuộc gặp gỡ bữa nay đem lại một kết-quả bất-ngờ, sau khi bế mạc Bạn Chabrol ngỏ ý rằng chiều thứ bảy tới nhằm 26 Juin là buổi họp chót của Hội, Ông sẽ đi nghỉ hè, nên ước ao sao Tôi trở lại, nếu có thể đặng, thì xin thỉnh ĐỨC HỘ-PHÁP đến chủ-tọa buổi hội ấy cho thêm phần long-trọng. Tôi trả lời, phần Tôi thì xin hứa chắc còn phần ĐỨC HỘ-PHÁP, thì xin để ngày thứ hai 21 Juin ĐỨC HỘ-PHÁP tiếp Bạn Chabrol, thì dịp ấy sẽ thỉnh ĐỨC NGÀI, coi ĐỨC NGÀI định lẽ nào. Tôi bắt tay thân-mật kiếu-từ ra về đến phòng là 6 giờ rưởi chiều.

7 giờ chiều. Ông Colonel Grimaldi (trước ở Tây-Ninh) mới từ Việt Nam về đến chào ĐỨC HỘ-PHÁP đặng sáng ngày sang Maroc. Ông báo-cáo công-việc bên nhà cho ĐỨC NGÀI hay và hầu chuyện đến gần 8 giờ mới ra về. Thấy tình-cảnh nước nhà rối-rắm, ĐỨC NGÀI rất bực-trí về vụ thay đổi bất-ngờ, vì cớ nên trước khi ĐỨC NGÀI đi Dauville thì đã đọc cho tôi viết bức thư gởi về cho Hội-Thánh dạy hành-động theo sở-kiến của ĐỨC NGÀI, sau khi ĐỨC NGÀI ký tên thì liền Ông TUY, TẤT, và em CAO được lịnh sắm sửa ngày mai (21) trở về xứ gấp để lo việc tiếp rước Cụ NGÔ-ĐÌNH-DIỆM. Mấy Ông được lịnh thình-lình coi bộ bở-ngỡ tất cả, nhưng rồi không chần-chờ mỗi người sắp soạn valise cho kịp ngày lên đường.

*  *  *

Ngày 21 tháng 5 năm Giáp-Ngọ (21-Juin-1954):
9 giờ sáng. Sáng sớm, ĐỨC HỘ-PHÁP hối gọi điện-thoại lại Cao-Ủy Phủ Việt Nam xin làm giấy-tờ và xin giấy máy bay lấy chỗ cho ba Ông TUY, TẤT và CAO về Sai-Gon. Ông Thái còn ở lại hầu ĐỨC NGÀI. Ông Trần-Vinh hay tin lật đật đi lấy mấy cái giấy máy bay và giấy thông-hành (Pass port) đến trưa, Ông kêu điện-thoại lại cho hay rằng giấy tờ làm xong hết và sẽ đi chuyến máy bay ngày mai 22 Juin đúng 9 giờ rưởi tối.
3 giờ chiều. Ông Đỗ-Đức-Hổ đến rước ĐỨC HỘ-PHÁP đi xem đất và nhà để làm trú- quán-sinh (Foyer des Étudiants Caodaistes) Ông dẫn coi một ngôi nhà rộng lớn đến 100 phòng, có đất rộng làm sân-banh và chỗ tập thể-dục mà giá có 11 triệu quan tây tức là 1.100.000 bạc Đông-Dương . Đất và nhà gần Phi-trường Orly mà giá rất rẻ, sợ e chỗ bị đuổi, về sau hỏi thật lại thì quả là chỗ bị đuổi nên phải bỏ luôn. Ông cũng dẫn đi xem một chỗ khác, ngang dinh Quốc-Hội nhưng lại rủi là chỗ này vừa bán xong trước đây chừng một tháng.

6 giờ chiều. Theo lịnh ĐỨC HỘ-PHÁP phái chúng tôi đến Thủ-Tướng Phủ bàn về vụ tiếp đón tại SaiGon, ba Ông TUY, TẤT và MINH đi viếng Thủ-Tướng NGÔ-ĐÌNH-DIỆM và được tiếp trong 10 phút.

7 giờ chiều. Bạn Raoul Chabrol và hai mẹ con Bà Baus đến chào ĐỨC HỘ-PHÁP và được ĐỨC NGÀI tiếp chuyện một cách thân-mật làm cho mấy bạn cảm-động quá đến đổi rưng-rưng nước mắt. Bạn Raoul Chabrol ngỏ ý thỉnh ĐỨC HỘ-PHÁP chiều thứ bảy 26 Juin đến chủ-tọa cuộc hội mãn năm, trước khi đi nghỉ hè, tại Musée Social. ĐỨC HỘ-PHÁP nhận lời họ mừng hết sức và kiếu từ vào khoảng 8 giờ.

8 giờ chiều. Bạn Chabrol vừa ra, có cha Hoàng-Quỳnh đến chào ĐỨC HỘ-PHÁP và bày-tỏ tình-hình bên xứ vì Ông mới qua tới. Ông tỏ ý lo ngại cho Bùi-Chu, Phát-Diệm, số phận rất mỏng-manh không biết phương nào bảo-vệ và sang Pháp có ý gần Quốc-Trưởng để bày-tỏ tình-cảnh đau-thương của tín-đồ Công-Giáo ở Bùi-Chu và Phát-Diệm Ông. Ở nói chuyện đến hơn 9 giờ mới ra về.
*  *  *

Ngày 22 tháng 5 Giáp-Ngọ (22-Juin-1954):
10 giờ sáng. Ông Đỗ-Hửu-Tấn đến bàn về vấn-đề ra một tờ báo và tìm chỗ lập Thánh-Thất. Nội bữa sáng nầy ba Ông vì phải lên đường, kẻ chạy tới người chạy lui lo mua đồ-đạc chút ít và sửa-soạn valise cho kịp.
3 giờ chiều. Chúng tôi đưa ba Ông lên đường về Việt Nam.

9 giờ 10 phút tối Máy radio kêu bộ-hành đi chuyến máy bay nầy vô sân và lên máy bay. Ai nấy kéo đi hết, còn một mình Ông Bảo-Thế tới sau vì dùng cơm chưa xong. Theo phép ở đây người đi đưa không đặng vô sân bay. Họ có làm một cái hàng rào ngang, mình đứng ngoài dòm vô thấy ba Ông xách valise từ từ trong cửa bước ra, lại cầu thang dòm trở lại và ngoắt chúng tôi, mấy anh em cũng ngoắt lại, lòng thấy nao-nao. Bộ-hành vào trong cửa đóng lại, máy bay từ từ chạy mút đầu đường xa rồi đậu chờ đúng giờ lấy trớn bay đi.

*  *  *

Ngày 23 tháng 5 Giáp-Ngọ (23 Juin-1954):
11 giờ trưa. Ông Tòa Weil và Ông Colonel Sorin đến viếng ĐỨC HỘ-PHÁP bàn về vấn-đề thành-lập một liên-đoàn để ủng-hộ Cơ-quan Liên-Hiệp-Pháp (Ligue pour le soutien de l'Union Francaise)
12 giờ trưa. Hai vợ chồng Ông Pech (Người chụp hình cho ĐỨC HỘ-PHÁP) đem phim chiếu thử cho ĐỨC HỘ-PHÁP xem và xin chụp một bức ảnh mặc Tiểu-Phục vàng có áo choàng để đăng báo.

X giờ chiều. Ông Minh ra phi-trường đưa Thủ-Tướng Ngô-Đình-Diệm lên phi-cơ về nước. Tôi bữa nay cũng còn phải đi hầu đàn tại nhà Ông Henri Renault. Nghe ra cuộc tiễn đưa Thủ-Tướng với số người lưa-thưa lắm.

X giờ tối. Tôi đến nhà Ông Henri Regnault như thường lệ và tới trước Bạn Chabrol và Bà Baus lối 5 phút. Chúng tôi mừng nhau và nhắc chuyện hôm chúa nhựt. Bà Baus và Bạn Chabrol muốn rằng thứ bảy tới có ĐỨC HỘ-PHÁP sẽ đặng thành-công to. Vì thời-cuộc đang gay cấn, Thủ-Tướng Pháp Mandès France muốn cầu hòa với Việt-Minh nên định chia đôi nước Việt. Tôi cũng hơi lo nghĩ và mấy bạn Pháp cũng mong chấm dứt chiến-tranh vì họ chán ngán lắm rồi. Khi nhập đàn thì cũng Père PIERRE về. Bạn Chabrol nói 'Thấy Cha Pierre đi với một vị Chức-Sắc Cao-Đài và có tiên-tri rằng bữa thứ bảy tới đây chúng tôi sẽ lấy làm lạ mà nhận thấy rằng những bạn Đời bạn Đạo cùng luôn cả thính-giả sẽ cảm-động vô cùng, sẽ hiểu chúng ta và thương chúng ta. Ông còn dặn gạch đít hai chữ 'Vous aimeront'. Lời tiên-tri này bữa thứ bảy thiệt-hiện y như vậy, để đến ngày ấy Tôi tường-thuật rõ hơn, về việc chiến-tranh Ông bảo chớ nên lo sợ và cũng gạch đít chữ 'soyer sans inquiétude'. Đến 11 giờ bãi đàn ai nấy vui-vẻ ra về, nghỉ ngơi và trông đến ngày kết-quả.

*  *  *

Ngày 24 tháng 5 Giáp-Ngọ (24 Juin 1954):
9 giờ sáng. Ông Phạm-Lê-Bông đến bàn-luận tình-hình với ĐỨC HỘ-PHÁP tới 10 giờ mới ra về. Lúc này tình-hình thế-giới rất nguy-kịch, ai nấy đều rối trí cả, thậm chí đến mình cũng sốt ruột, nhưng vì chuyện mình thấy hình như trái ngược, nhưng nó có hữu-dụng của nó để đem lại hòa-bình, nên mình cũng hơi bình-tĩnh hơn một chút. Trong khi tiếp xúc với Ông Phạm-Lê-Bông thế nào mà ĐỨC NGÀI kêu tôi bảo gọi điện-thoại lại Cao-Ủy Phủ Việt Nam xin lấy giấy máy bay cho ĐỨC NGÀI kịp chiều nay đi Génève. Tôi rất lo-ngại cho cuộc hội-họp chiều thứ bảy tới đây lở-dở vì nó sẽ đem lại những kết-quả tốt-đẹp cho sự truyền-giáo ở Pháp vì ngoài mặt Đời ra, mặt Đạo thắng lợi cũng là một chuyện đáng mừng. Tôi chờ Cao-Ủy Phủ trả lời 5 cái giấy làm cho ĐỨC HỘ-PHÁP, Ông Bảo-Thế, Ông Thái và Tôi, cháu Ông My.õ Chiều nay, 3 giờ rưởi, máy bay cất cánh đi Génève, trong một giờ sẽ tới nơi. Tôi đánh điện qua Génève cho Anh em hay đón rước, còn cuộc hội-họp ngày thứ bảy chắc là thất bại, Tôi cũng đánh điện cho bạn Chabrol hay. Anh rất buồn vì bữa nay thứ năm rồi, nếu qua Génève ngày thứ sáu, kế thứ bảy làm sao về kịp để đi dự hội, nhưng ĐỨC NGÀI quả-quyết thế nào ĐỨC NGÀI cũng trở về kịp. ĐỨC NGÀI cho rằng hội-nghị Génève không còn ý-vị gì nữa nhưng trót đã nói đi Génève thời cũng nên qua đó quan-sát cho tận-tường rồi về mà thôi.
11 giờ trưa. Cụ DƯƠNG-HỒNG-CHƯƠNG, Cao-Ủy Việt Nam ở Pháp, đến chào ĐỨC NGÀI và chúc ĐỨC NGÀI đi Génève gặp nhiều may mắn. Ông nói chuyện đến 12 giờ mới ra về, đằng này chúng tôi dùng cơm và sửa-soạn valise đồng thời đổi tiền Suisse.

2 giờ trưa. Chúng tôi sắp-sửa khởi-hành ra phi-trường, nhưng ĐỨC NGÀI nghe nói máy bay 3g30 mới cất cánh, nên nán lại đợi 2 giờ rưởi sẽ đi. Đúng giờ, bị kẹt xe thành thử khi tới phi-trường Orly là 3 giờ 10 phút. Vừa đến, là nghe radio kêu hành-khách đi Génève ra sân, Tôi và Ông Millot (viên công-an) lật dật chạy vô ghi giấy thì người làm nói trễ giờ rồi, để tôi làm mau cho, nhưng khi đem giấy vô cho Ông chủ thì Ông không chịu ký. Ông Millot và Tôi vô tận Văn-Phòng yêu-cầu, mà Ông một mực chối-từ. Nói riếc, Ông bỏ đi chỗ khác. ĐỨC HỘ-PHÁP chờ mãi tới chừng còn 5 phút nữa máy bay lấy trớn, cùng-cực chúng tôi bạch cho ĐỨC NGÀI hay, ĐỨC NGÀI ra lịnh đi về, ai nấy đều phàn-nàn Ông chủ phi-trường sao quá gắt-gao. Về đến nhà chưa kịp thay đồ thì chúng tôi nghe điện-thoại bên Génève kêu hỏi sao máy bay đã tới mà không thấy ĐỨC HỘ-PHÁP, Tôi liền trả lời vì bị nhiều trắc trở nên qua không đặng và xin anh em cảm phiền. Đường hàng không Paris-Génève trên 600 km, máy bay đi chỉ có một giờ đồng hồ. Chúng tôi vừa về tới nhà thì máy bay cũng tới Génève.

*  *  *

Ngày 25 tháng 5 Giáp-Ngọ (25-Juin-1954):
9 giờ sáng. ĐỨC HỘ-PHÁP và chúng tôi đi Damière. Nơi đây phong-cảnh thiệt đẹp, có một ngọn suối, hai bên triền trồng đồ tốt lắm. Lại có 'Auberge des sonnettes', cất trên một cái triền xinh-đẹp. Nhà vừa rộng lớn, tốt-đẹp trước mặt là đường lộ, gần đấy có xây một cái Piscine (hồ tắm) và sân Tennis. Nơi đây cách xa Paris lối 30 km ngàn lận. Xem phong-cảnh xong, chúng tôi vào nhà uống trà. Bên ngoài lạnh lắm, cửa kiếng ở trong nhà đều đóng, trông ra vườn hoa có đủ màu sắc xinh-đẹp, tôi đi giáp vòng trở lại gặp Bà Chủ Nhà hàng đang nói chuyện với một người khách, tôi ghé lại và sau câu chuyện, Tôi mới biết cô Đầm này là giòng quí-phái còn tinh-thần bảo-hoàng, đặc-biệt tánh đức thuyên về Đạo-Giáo. Bà hỏi tôi là ai, Tôi trả-lời: "người Đạo Cao-Đài", tôi giải-thích cho Cô nghe Cô rất chú-ý. Cô ước được giới-thiệu cho ĐỨC NGÀI vì cô chỉ thấy nhựt-trình chớ chưa gặp. Tôi nhận lời và cũng vừa lúc ấy ĐỨC HỘ-PHÁP trong nhà bước ra, Tôi giới-thiệu ngay. Cô rất mừng-rỡ nói chuyện hồi lâu rồi chúng tôi từ-giả ra về và không quên mời Cô đến Musée Social dự cuộc diễn-thuyết có ĐỨC HỘ-PHÁP chủ-tọa. Dùng cơm trưa tại hàng cơm kêu là Moulin d'orgeval, ở giữa một khung-cảnh thiên-nhiên rất là xinh đẹp. Chỗ này có một ngọn suối chảy ngang khi xưa người ta làm lò xay bột nên còn giữ tiếng là Moulin. Ngày nay sửa lại làm nhà hàng xa nơi thành-thị như Xuân-Trường thuở nọ bên mình. Chung-quanh là một khu rừng bao-la, huyền-bí, bên cạnh là ngọn suối chảy quanh thêm vẻ đẹp thích-hợp cho khách chơi thuyền. Giữa suối có một cù-lao nhỏ, người ta đặt bàn ngoài Trời lúc nào khô-ráo, nắng tốt, khách ra uống rượu cho mát-mẻ. Trước sân hoa hường xinh-đẹp, cạnh bên có hồ nuôi cá, những khách háo-kỳ có thể câu đặng con cá nào đưa cho nhà hàng làm thịt, còn ngoài kia là cầu tuột và đu cho trẻ con chơi giỡn. Dùng cơm xong, chủ nhà hàng có đem cuốn sổ kỷ-niệm ra xin chữ ký tên của ĐỨC NGÀI.

*  *  *

Ngày 26 tháng 5 Giáp-Ngọ (26 Juin 1954):
11g00 trưa. Bà Louise Woiss đến viếng ĐỨC NGÀI, Bà đã trọng tuổi, một phụ-nữ tân-tiến của nước Pháp, người đầu tiên đòi quyền tự-do bầu-cử cho Phụ-nữ Pháp. Bà đến bàn với ĐỨC HỘ-PHÁP về vụ liên-đoàn ủng-hộ Liên-Hiệp-Pháp (Ligue pour le soutien L'Union Francaise). Bà rất tán-thành ý-kiến của ĐỨC HỘ-PHÁP và hứa khi nào thành-lập liên-đoàn ấy thì Bà sẽ giúp một tay. Nói chuyện đến 12 giờ, Bà ra về (theo tôi thì Bà bàn đến vấn-đề này quá muộn và đã lỗi thời.
3 g00 chiều      Ông Mancio người Ý ra mắt ĐỨC HỘ-PHÁP và đề-cập đến vấn-đề sang Rome viếng ĐỨC GIÁO-HOÀNG. Ông chưa bao giờ đến xứ Việt Nam mà học tiếng Việt Nam rất giỏi. Ông hỏi Tôi làm gì trong Đạo, tôi nói là Bảo-Đạo thì Ông hỏi liền là Protecteur de la Religion. Chuyện nghe cũng lý-thú, vì từ trước đến giờ người ta học tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Tàu chớ ít nghe người ngoại-quốc không cần du-lịch mà cũng sành tiếng Việt Nam.

4 g 00 chiều. Ông Trung-Tướng Nguyễn Văn Xuân đến thăm ĐỨC HỘ-PHÁP được đàm luận riêng đến 5 giờ Ông mới ra về.

9 g 00 tối. ĐỨC HỘ-PHÁP và chúng tôi sẽ đi dự hội chung niên của nhóm 'Les Amis Spirituel' của bạn Chabrol. Ông Bảo-Thế và Ô. Thái cùng đi với ĐỨC HỘ-PHÁP và tôi. Theo sự sắp-đặt của bạn Chabrol thì khởi mở hội đúng 9 giờ. Nhưng chúng tôi đợi tới 9 giờ15 phút mới khởi-hành và đến 9 g 25 tới Musée Social. Vừa đến, có Madame Pech đón chụp hình và Mme Baus đón tiếp. Họ rước ĐỨC HỘ-PHÁP và Tôi lên diễn-đài (vì chúng tôi mặc Đạo-phục) còn Ông Bảo-Thế và Ông Thái mặc thường phục, dự theo hàng thính-giả. Việc này đã tiên-liệu như vậy để nghe lời phê-bình của thính-giả. Cũng như lần trước, bạn Chabrol khi mở hội đã báo-cáo trước, cho nên công-chúng biết rằng bữa nay có ĐỨC HỘ-PHÁP đến, mọi người để ý chờ đợi, nên chúng tôi vừa bước vô khỏi cửa thì thiên-hạ vỗ tay hoan-nghinh nhiệt-liệt, cho đến lên tới diễn-đan rồi mà họ cũng vẫn còn vỗ tay, làm cho mình cũng hơi nao-nao. Hai vợ chồng của Henri Regnault cũng đón tiếp. Ông Regnault thì được mời lên ngồi trên diễn-đàn còn Bà thì cũng ngồi theo hàng thính-giả.

Mlle Gillot đang diễn-giải về Magic Egyptienne, nhưng bị chúng tôi vào nên phải ngưng lại một chút. Khi chúng tôi an-vị xong Bà mới tiếp-tục. Tuy gọi là Mademoiselle chớ Bà năm nay cũng lớn tuổi, tóc bạc nhiều. Bà giải nghĩa chữ Magic là do tiếng Grèce có nghĩa là sáng-suốt thông hiểu theo luật thiên-nhiên, chớ không phải như người ta lầm, thường cho Magic là ảo-thuật hay là quỉ-thuật. Bà nói rằng người xưa được biết nhiều điều huyền-vi bí ẩn mà người đời nay không biết đặng. Có thể với những phương-cách đặc-biệt tầm thấu những điển-lực thiên-nhiên rồi cho vào cái tượng đá hay tượng cây rồi tượng ấy sẽ có đủ điển-lực mạnh và có thể giữ những điển-lực ấy lâu đời lắm. Bằng cớ là nhiều nơi còn những tượng mà người ta gọi là Linh-Thiêng, nếu ai đến trước mặt mà vô lễ hay là uế-trượt sẽ bị bịnh hay là chết có khi. Việc đó Bà chứng rằng có thật và chính mình Bà đi tận nơi tận chỗ, nhứt là ở xứ Ai-Cập thì còn rất nhiều chỗ huyền-bí và những việc phát-minh tối-tân bây giờ không nghĩa lý gì đối việc hiểu biết thời xưa, và đời nay tự-hào văn-minh chớ thật ra còn dốt lắm.

Khi Bà diễn-giải xong công-chúng rất hoan-nghinh, kế Bạn Chabrol đứng lên giới-thiệu ĐỨC HỘ-PHÁP, ĐỨC NGÀI vừa đứng dậy là người ta vỗ tay hoan-nghinh nhiệt-liệt ĐỨC NGÀI bắt đầu giảng Đạo cho họ nghe và kết-luận lại là con người (không phân-biệt màu da sắc tóc) đều là con cái của ĐỨC CHÍ-TÔN hết thảy, nên phải thương-yêu nhau như con một cha vậy và chính mình ĐỨC NGÀI đây cũng chẳng phải lãnh sứ-mạng đến đây để làm Chúa Thiên-Hạ mà là một người ANH CẢ đến để lamø Tôi cho Nhơn-loại và dìu dắt đoàn em mà thôi. ĐỨC NGÀI nói tiếng Pháp chẩm-rải và hay lắm, khi dứt lời người ta hoan-nghinh vỗ tay vang dội cả phòng. Sau đó tới phiên Bạn Henri Regnault đứng lên nhắc lại Lịch-Sử của Đạo Cao-Đài, thính-giả rất vui mừng được biết Đạo Cao-Đài đã mở từ hồi nào đến giờ và hoan-nghinh diễn-giả. Khi ấy thì có nhà khiêu-vũ trứ-danh trên hoàn-cầu là Serge Lifar đến, được giới-thiệu. Ông giảng-giải rằng: những điệu khiêu-vũ chẳng phải mới bày ra đời nay mà trái lại từ đời tối cổ đã có rồi. Nghiên-cứu cho kỷ thì thấy rằng những điệu khiêu-vũ sản-xuất từ trong Đạo-Giáo mà ra và chỉ rõ rằng trong Thánh-Kinh, trong những tượng hay hình vẽ thời xưa nay tìm lại đặng và một bằng cớ hiển-nhiên là những dân-tộc tối cổ còn sống riêng biệt với xã-hội kim-thời còn giữ được những điệu múa rất hay mỗi khi có Lễ cúng. Ông là người Nga Trắng (Russe blanc) nói tiếng Pháp giọng còn hơi cứng, nên công-chúng so-sánh còn khen ĐỨC HỘ-PHÁP thêm nữa, nói rằng ĐỨC NGÀI nói tiếng Pháp rất sành hơn là Serge Lifar.

Sau đó Cô Blanche Ariel, một nữ thi-sĩ Pháp ra ngâm những bài thi của Cô viết, với tinh-thần cao cả. Khi ngâm dứt mấy bài thi, bạn Chabrol báo cáo xả hơi 10 phút, rồi sẽ chiếu cuốn Film ĐỨC HỘ-PHÁP âu-du, bắt đầu từ khi đi. Trong lúc nghỉ xả hơi ĐỨC HỘ-PHÁP và Tôi xuống diễn-đài chào anh em và chị em, họ mừng lắm áp nhau lại bu vây ĐỨC HỘ-PHÁP và Tôi, người nào người nấy đều dành bắt tay cho đặng. Họ vây chặt cứng, thiếu điều họ muốn ôm hun cho đả mới vừa. Cô Seylyne Bonchamp (chúng tôi gặp bữa trước tại nhà hàng Damière) cũng có đến và chạy lại chào mừng ĐỨC HỘ-PHÁP và tôi, coi bộ cô cảm-động rưng-rưng nước mắt lận. Tôi dẫn cô lại giới-thiệu cho Bạn Chabrol và Bà Baus để cho họ tới lui dìu-dẫn nhau trên con đường Đạo. Họ rất mừng và trao đổi địa-chỉ. Ông Bảo-Thế và Ô. Thái ngồi ngoài nghe họ bàn với nhau một cánh mừng rỡ lắm, người thì nói bữa nay tôi bắt tay được Ông Giáo-Chủ Đạo Cao-Đài, người khác nói Ông dễ thương quá, xả hơi xong bắt đầu chớp bóng, mỗi khi họ thấy hình ĐỨC HỘ-PHÁP là họ vỗ tay. Nhiều người đến nói với tôi làm sao quí Ông được thường đến gần gũi chúng tôi. Họ hỏi thêm Đạo Cao-Đài có gì trái với Đạo Thiên-Chúa không và khi họ nghe nói rằng: Không, họ vẫn được thờ ĐỨC CHÚA JÉSUS CHRIST đi nhà thờ của họ và họ cũng có thể đến nhà thờ Đạo Cao-Đài không có tội họ rất thích lý-tưởng Đại-Đồng của Đạo Cao-Đài lắm và cho rằng đây là một bữa hội lịch-sử vậy.

Khi ra về người ta vẫn còn bu theo đưa cho đến khi xe chạy khuất dạng. Thiệt là từ ngày sang Pháp đến nay cực nhọc lao tâm khổ trí bao nhiêu, ngày nay tôi lãnh phần-thưởng này còn dư, có lẽ ai cũng được hã dạ cả. Sau đây tôi xin gởi bài kỷ-thuật trong báo 'Les Amis Spirituel'. Hôm kỳ-đàn rồi ở nhà của Henri Regnault, tôi có khuyên mấy bạn nên thừa dịp ĐỨC HỘ-PHÁP còn ở Paris xin nhập-môn đặng ĐỨC NGÀI làm phép cho. Tôi còn nói ngừa rằng: đó là lời nhắc nhở để cho anh chị em suy-nghĩ và tự định lấy. Tuy không ai trả lời ra sao chớ tôi có cảm giác rằng Henri Regnault là người Ông Trần đã độ từ lâu lại không chịu nhập-môn mà trái lại Bạn Chabrol và Mẹ con Bà Baus sẽ nhập-môn và hành-đạo một cách đắc-lực lắm thật quả y như vậy. Tôi nhận thấy Henri Regnault không có đức-tin về Đạo-Giáo mà chỉ muốn lợi-dụng Đạo Cao-Đài đặng tuyên-truyền cho nhóm Thần-Linh-học (Groupement Spirite) của Ông. Ông thường nói: đó mấy Ông thấy không khoa Spiritisme một khoa cao-cả là dường nào vì một đạo giáo lớn lao gồm mấy triệu tín-đồ mà cũng do nơi khoa Spiritisme mà sản xuất. ĐỨC HỘ-PHÁP cũng nhận thấy như vậy, và nhiều khi tỏ ý không bằng lòng, nhưng cũng công của Ông đã nhiều phen đem Đạo Cao-Đài ra trước Hội-Nghị Quốc-Tế về Đạo-Giáo. Riêng phần tôi thì mỗi khi cúng đều cầu nguyện ƠN TRÊN dìu-dẫn Ông.

*  *  *

Ngày 27 tháng 5 Giáp-Ngọ (27-Juin-1954):
11g00. Ông Nguyễn-Thế-Phương (báo Thần-Chung) từ Génève về xin ra mắt ĐỨC NGÀI. Ông báo-cáo tình-hình cho ĐỨC NGÀI nghe. Câu chuyện chấm-dứt 12 giờ. Theo sự dự-định thì ngày thứ ba tới đây 29-5-Giáp-Ngọ sẽ có dịp đi Génève nên Ông Trần-Vinh còn giữ giấy máy bay hôm nọ để đi phận-sự.
*  *  *

Ngày 28 tháng 5 Giáp-Ngọ (28-Juin-1954):
10g30. ĐỨC HỘ-PHÁP gọi tôi và bảo kêu Điện-thoại lại Cao-Ủy-Phủ cho hay rằng ĐỨC NGÀI định trưa nay (2g) sẽ đi Génève bằng công-xa, đồng-thời tôi cũng kêu điện-thoại cho Ô. Bảo-Thế và Thái hay sửa-soạn đi với ĐỨC NGÀI.

CUỘC DU-HÀNH SANG GENÈVE

Ngày 28 tháng 5 năm Giáp-Ngọ (28-Juin-1954):
10g sáng. Nhưng Ông Bảo-Thế vì lý-do sức-khỏe, nên xin đi bằng phi-cơ sang Génève và cũng sẽ tới một lượt với ĐỨC NGÀI. Tôi kêu điện-thoại cho Bà Pech, nhiếp-ảnh thường trực sửa-soạn máy theo xe ĐỨC HỘ-PHÁP sang Génève, cùng đi với ĐỨC NGÀI có Ô. Thái, Bà Pech và Tôi mà thôi. Ông Millot là viên công-an được theo hộ-vệ ĐỨC HỘ-PHÁP có ý muốn xin theo, nhưng Cao-Ủy Phủ Việt Nam cho hay rằng nếu Ông theo sang qua Suisse sợ e có điều đụng chạm về mặt Quốc-Tế, nên để Ông ở lại nhà. Ô. Trần-Vinh (Cao-Ủy Phủ VN) được hay tin ĐỨC NGÀI đi Génève nên lật-đật lo việc tiễn đưa. Viên Tài-Xế Lucien cũng lật-đật sửa-soạn valise và trở lại liền ứng-trực đi.
2 g chiều. Chúng tôi tề-tựu đủ mặt và bắt đầu khởi-hành đưa đến phi-trường Orly mới trở lại. Từ đây chiếc xe dung-ruổi trên con đường thiên-lý, đường đi êm tốt, hai bên đồng ruộng bằng-phẳng xem đẹp mắt.

4 g chiều Xe đến Avallon, chỗ này khi xưa Hoàng-Đế Napoléon, lúc vượt ngục trở về Paris cướp chính quyền 100 ngày. Khi qua ngang đây thì trời tối, nên ghé lại nhà hàng nhỏ: Hotel de la Poste ngủ trọ một đêm. Cái phòng của Ngài ngủ khi xưa đến nay cũng vẫn còn, khách du-lịch có thể ghé lại xem. Ngoài cửa có tấm bảng đồng, biên rõ ngày 16 tháng 8 năm 1818 là ngày Hoàng-Đế trọ tại đây. Đây là lối quảng-cáo khéo của nhà hàng, khêu gợi tánh hiếu-kỳ của du-khách. Đã vậy có lắm người 'rắn mắt' cò trả giá một đêm ngủ trên cái giường của Hoàng-Đế Napoléon cho hã dạ.

Tuy đường còn xa, chúng tôi ngừng xem tấm bảng đồng rồi tiếp-tục đi, tôi có bịnh dại-sóng, hôm nay đi đường xa không nhớ đem thuốc theo, bây giờ bắt buồn mữa không thể chịu nỗi, nên xin ghé lại nhà thuốc tây mua Dramanine nhưng rủi thứ thuốc ấy không có, đành lấy thứ khác là Nautamine, nhưng công-hiệu cũng giống nhau, nhờ thuốc này tôi mới được khỏe.

Xe chạy đến 6 giờ chiều tới thành Dijon, đến đây cũng lối nửa đường. ĐỨC HỘ-PHÁP ghé nhà hàng Hotel de la Cloche mướn phòng nghỉ ngơi. ĐỨC NGÀI một phòng lớn, Ông Thái và Tôi phòng khít vách hai giường, còn Bà Pech phòng nhỏ một giường, cách đó vài căn. Riêng phần anh Lucien, anh mướn một phòng rẻ tiền hơn ở từng chót. Sắp đặt xong xuôi, Tôi kêu điện-thoại hỏi thăm Ô. Trung-Tá Permain, cựu Trưởng-Ban Liên-Lạc ở Tây-Ninh nay đổi về hành-sự tại Dijon cho Ông hay để đến chào ĐỨC NGÀI, nhưng hôm nay Ông vắng mặt và người cũng không biết tư-gia. Tôi đành cậy chủ nhà hỏi thăm dùm. Châu-Thành Dijon rộng-lớn lắm nhà cửa đồ-sộ, cất toàn bằng đá miếng, xây-dựng năm bảy từng, nhưng cuộc mua bán chỉ có ở nơi con đường cái, ngang cửa Hotel de la Cloche mà thôi.

8 giờ rưởi tối    Dùng cơm xong lên phòng nghỉ đồng-thời lúc ấy Ông chủ nhà hàng cho hay rằng Ô. Permain ở một nhà hàng gần đó, nhưng rủi hôm nay Ông đi vắng ba ngày Ông mới về. Khi lên phòng tôi thảo liền một bức thơ gởi cho Ông Permain bảo rằng chúng tôi có đến thăm.
*  *  *

Ngày 29 tháng 5 Giáp-Ngọ (29 Juin 1954):
7 g sáng. Có lịnh ĐỨC NGÀI dạy chúng tôi sửa-soạn lên đường cho sớm. Bà Pech và tài-xế Lucien đã có mặt trước nhà hàng đặng chờ ĐỨC NGÀI lên xe.
8 g rưởi sáng    Khởi-hành từ Dijon đi qua Lons le Saunier theo lẽ đi Génève không có đi qua Lons le Saunier, nhưng vì ĐỨC HỘ-PHÁP có một người bạn thân, nạn-nhân hồi ở Madagascar nay về dạy học tại đây, chỉ cách 20 km mà thôi. Xe chạy thẳng lại trường gặp lúc giờ chơi, học sinh lạ mắt về Đạo-Phục của chúng tôi chạy quanh lại xem. Chúng tôi nhờ một Giáo-Viên báo-cáo với Ông Vagne. Trong giây lát Ông Vagne chạy ra gặp ĐỨC HỘ-PHÁP mừng rỡ vô cùng, thấy cảm-động lắm. Ông xin phép trở vô mượn người bạn đồng-nghiệp dạy thế cho Ông, rồi mời ĐỨC HỘ-PHÁP về nhà. Tới nhà Bà Vagne chạy ra đón tiếp niềm-nỡ. Bà ôm tay ĐỨC HỘ-PHÁP chặc cứng, vừa hun vừa nói líu-lo tiếng Việt lẫn tiếng Pháp, rồi Bà cũng quay qua chúng tôi ôm khóc tức-tửi và nói: ' Không ngờ ngày nay Trời cho Bà đặng gặp những bà con Việt-Nam đến thăm Bà nơi xứ xa-xăm này (vì Bà lai Việt-Nam). Bà mời ĐỨC HỘ-PHÁP và chúng tôi ở lại dùng cơm trưa. Không thể chối-từ nên ĐỨC HỘ-PHÁP nhận lời. Ông Vagne hầu-chuyện với ĐỨC HỘ-PHÁP, Ông tỏ ý bất bình Chánh-Phủ Pháp kiếm chuyện làm khó Ông, vì Ông chủ-trương việc trao-trả Chủ-Quyền Độc-Lập cho Việt-Nam, ngày đổi Ông về dạy học ở đây thì mỗi việc gì sở Công-an cũng rình mò dòm ngó Ông luôn.

Mãn giờ học mấy đứa con Ông về, Ông kêu ra giới-thiệu chào ĐỨC HỘ-PHÁP, mấy đứa nhỏ rất ngoan lễ-phép theo Việt Nam, vì chúng nó chịu ảnh-hưởng của người Mẹ rất nhiều. Trong khi sửa-soạn dùng cơm thì Ông Thái và Bà Vagne đi kêu giây-nói qua Génève cho phái-đoàn Việt Nam và nhứt là Ông Trần-Vinh hay rằng lối 4 giờ rưởi chiều xe ĐỨC HỘ-PHÁP đến biên-giới Suisse (Thụy-Sĩ).

2 g chiều. Cơm nước xong, ra đi là 2g chiều, con đường bắt đầu lên cao xuống thấp, đầy gò nổng ngổn-ngang, chúng tôi lên núi, càng lên càng thấy dốc đứng, cảnh vật cũng thay đổi, không còn thấy cây thường nữa mà toàn là cây thông và cây ngo. Tài xế Lucien lái xe thật giỏi, đường dốc quanh co mà lúc nào cũng thấy anh tươi cười vui-vẻ lái chiếc xe chạy một cách nhẹ-nhàng lanh-lẹ, có nhiều chỗ xe chạy sát mé hồ quanh sườn núi, ngó lên là núi cao chớn-chở còn ngó xuống là vực thẩm mù mù, 4 giờ rưởi chiều xe lên đến Col de Faucille (đèo lưỡi hái). Đến giữa đèo chúng tôi ngừng xe ngắm cảnh, chỗ này cao đến 1.400 thước (1.400 mètres d'altitude) nên lạnh khá lắm, ngó xuống thấy hồ Léman và thành Génève trong sương phủ mờ-mờ, giữa một khung cảnh núi non bao bọc xem rất là ngoạn-mục. Bắt đầu từ đây xe xuống dốc lần lần. Chúng tôi đi ngang qua một đô-thị vùng núi là GEX mà châu-thành cũng vừa lớn vừa đẹp. Xe xuống dốc đến Ferney Voltaire là một tiểu đô-thị ở tại biên-giới. Khỏi đây chừng vài trăm thước, lính Douane đón xe lại xét, xe vừa ngừng có Ô. Trần-Vinh và hai vị đại-diện cho phái-đoàn Việt Nam tại Génève đón sẵn. Ông Trần-Vinh lại nói chuyện với lính Douane rồi đi liền. Phần chúng tôi thì có đưa cho họ coi cái máy chụp hình của ĐỨC HỘ-PHÁP mới mua và xin họ ghi vào cho nhớ để tránh sự ngộ-nhận là máy của bên Suisse, chưa đóng thuế. Song, đây là Douane của Pháp.

Xe chạy được vài chục thước gặp một tốp Douane khác, đó là Douane Suisse. Họ nói rặt tiếng Pháp và người cũng giống người Pháp. Ông Trần-Vinh lại một phen nữa giới-thiệu ĐỨC HỘ-PHÁP và chúng tôi với họ và đem giấy thông-hành (Passeport) của mỗi người cho họ ghi ngày vào nước Suisse. Nơi đây có cậu Nguyễn-An-Mỹ là con của Ô. Nguyễn-An-Ninh rước ĐỨC HỘ-PHÁP và xin lên xe chúng tôi quá giang về Génève.

Từ biên-giới tới Génève xe chạy độ 10 km ngàn. Khi đến nơi, Ông Trần-Vinh đưa chúng tôi đến một nhà hàng gọi là Hotel Régina, sắp-đặt đâu đó xong xuôi là 5 giờ rưởi chiều, vừa khi ấy Ông Bảo-Thế đi máy bay cũng vừa tới nhập theo đoàn. Nội đoàn đều ở từng lầu thứ tư.

5 g 30. Cậu Nguyễn-An-Mỹ đi một lúc rồi trở lại cho hay rằng phái-đoàn Việt-Minh xin mời ĐỨC HỘ-PHÁP và nội phái-đoàn tối 8g30 dùng cơm tại trụ-sở của họ tại Versoix, Hotel le Cèdre. Nếu ĐỨC HỘ-PHÁP bằng lòng thì họ sẽ cho xe đến rước tận nơi. Ông Bảo-Thế nghe nói thì hơi dụ-dự, còn tôi thì cương-quyết giục đi để biết ý họ muốn gì, vì mục-đích mình đến Génève là để quan-sát, nay thời-cơ đưa đến cho mình gặp-gỡ phái-đoàn Việt-Minh, thì có lý-do gì mà từ chối. Hội nhau thảo-luận thì đều đồng ý đi hội, nhưng ĐỨC HỘ-PHÁP để cho phái-đoàn đi thăm dò trước rồi ĐỨC HỘ-PHÁP sẽ gặp một kỳ khác. Về cách đi thì định lấy xe nhà, song bất tiện, cậu Mỹ lại một phen nữa đi bắt liên-lạc để tìm phương-tiện. Một lúc sau cậu về cho hay rằng mình đi xe riêng đến một công-viên La Perle du Lac cách Hotel Régina một cây số rưởi và sẽ dùng cơm nơi đó. Đàng kia anh em Việt-Minh cũng đến tại Công-Viên ấy rước mình.

9 giờ tối. Bữa nay mưa lâm-râm, mây mù bao phủ nền trời mau. Anh em Việt-Minh rước chúng tôi đến trụ-sở của họ thì Trời đã sẫm tối rồi. Chỗ họ ở là một cái Villa rộng lớn có vườn hoa chung quanh và cất dựa mé hồ Léman, cách châu-thành Génève 10 km. Nơi đây thanh-tịnh lắm. Ngoài cửa ngõ có lính Suisse gát cũng như tất cả phái-đoàn khác vì họ có bổn-phận phải giữ trật-tự trong xứ của họ.

Tại Hotel Régina, khi ĐỨC HỘ-PHÁP đến ở thì có lính gát ngay trước cửa và có hai ba người mật-thám mặc thường phục quanh-quẩn đó luôn.

Đi rước chúng tôi là Ông Trần-Thanh-Hà, khi đến nhà, Ô. đưa chúng tôi vào nghỉ ở một phòng. Vài phút sau đó Ô. Phan-Anh, Tổng-Trưởng Bộ Công-Thương, Trần-Công-Tường Tổng-Trưởng Bộ Tư-Pháp, Ông Trần-Thanh-Ha,ø Tổng-Thư-Ký phòng liên-lạc, Ông Bác-sĩ Lê-Văn-Chánh đều chào hỏi niềm-nỡ. Mới bắt đầu câu-chuyện thì có Ông Đại-Tướng Thanh-Sơn, Ủy-Viên Quân-Sự đến. Ông bước vô cửa bắt tay tôi. Ông Thanh Sơn và Tôi có biết nhau từ 10 năm nay, nhưng mấy lúc sau này không có dịp gặp nhau, nay lại mặc Đạo-Phục và để râu, thoạt đầu Ông không nhìn ra tôi đặng, còn tôi thì vẫn nhớ Ông, tuy rằng Ông ngày nay có mập và trắng hơn khi xưa. Lúc bắt tay, tôi giữ tay Ô. lại và hỏi Ông như vầy: Anh Thanh Sơn, Anh còn nhớ Tôi hay không? Tôi là Khoa đây. Ông nghe nhắc, nhớ lại liền nên buông tay tôi ra và nhảy Ôm tôi chặc cứng, rồi hun tôi lia-lịa và khóc đỏ mặt hết. Tôi cảm-động quá khóc theo. Trước sự-trạng ấy, ai nấy đều lẵng-lặng, hai tôi ôm nhau một hồi lâu mới buông ra. Chừng ấy Ông Thanh-Sơn mới nói 'từ bao lâu năm xa cách, tôi chẵng có tin Anh, nay gặp đây tôi thấy anh tiên-phong đạo-cốt tôi mừng lắm'. Lâu ngày gặp-gỡ mặc tình chuyện-vãn với nhau. Tôi nói chuyện với anh Thanh-Sơn, còn anh Bảo-Thế và Cậu Mỹ thì nói chuyện với Ô. Phan Anh và Trần-Công-Tường. Câu chuyện kéo dài gần tới 10 giờ mới qua phòng ăn dự tiệc. Vì ĐỨC HỘ-PHÁP không có đi, nên Ông Phạm-Văn-Đồng không có ra mặt. Chỉ có nội phái-đoàn của họ tiếp-chuyện mà thôi. Bữa cơm nấu theo lối Việt lai Tàu, đồ chay có, đồ mặn có. Chỉ có một mình tôi ăn chay mà thôi. Bữa tiệc rất là thân mật, chuyện vãn vui-vẻ và gây một cảm-tình nồng-hậu giữa hai phái-đoàn. Đến 11 giờ hơn mới mãn tiệc, đưa trở qua phòng khách khi nãy dùng bánh ngọt, trái cây tới hơn 12 giờ mới từ-giã ra về.

Cuộc gặp-gỡ đầu-tiên này gây một cảm-tình thân-mật và hứa hẹn tối đêm sau sẽ gặp nhau lại để thảo-luận nhiều vấn-đề khác.
*  *  *

Ngày 01 tháng 6 năm Giáp-Ngọ (30-Juin 1954):
Sáng ngày chúng tôi hội nhau báo-cáo công-việc cho ĐỨC NGÀI hay. Bữa nay trời mưa, lạnh hơn mọi bữa, hàn thử-biểu xuống 14 độ nên buổi sáng chẳng có đi đâu.

2 g chiều. Ông Trần-Vinh đến mời ĐỨC HỘ-PHÁP đi Laussue và đi Berne chơi. Có Ông Bảo-Thế, Ông Trần-Tuyên và Ông Thái theo, nhưng vì ba Ông đi ăn cơm chưa về nên ĐỨC NGÀI đi trước với Ông Vinh, còn ba Ông kia sẽ đi sau. Riêng phần tôi bữa ấy trong mình không khỏe nên xin ở lại.

7 g rưởi chiều. Tôi ở nhà chờ đến tối mà không thấy Ông nào về mà trước giờ nay có cậu Nguyễn-An-Mỹ đến chờ đi hội kiến. Ai nấy lo dùng cơm rồi vô La Perle du Lac đợi xe Versoix như hôm qua.

9 g tối, đến tại Versoix thì cũng có đủ mấy vị hôm qua đón tiếp chúng tôi. Bữa nay có lịnh ĐỨC HỘ-PHÁP, nên có Ông Trần-Tuyên và Ông Thái cùng đi với Ông Bảo-Thế, cậu Nguyễn-An-Mỹ và Tôi. Khi giới-thiệu nhau xong bắt đầu đàm luận. Tôi có ngỏ ý than với phái-đoàn Việt-Minh rằng "Hội-Nghị Génève lập thành cốt-yếu để giải quyết vấn-đề Việt-Nam hiện nay. Tại Hội-Nghị Génève có hai phái-đoàn của Dân-Chủ Cộng-Hòa và Phái-Đoàn của Chánh-Phủ Quốc-Gia cũng là Việt-Nam, thay vì hai phái-đoàn ấy tương-thân tương-ái với nhau để bàn-tính để tìm phương đem lại hòa-bình hạnh-phúc cho dân-tộc thì trái-lại hai bên phái-đoàn chẳng bên nào chịu nhìn-nhận nhau và coi nhau như thù-địch. Công-việc là công-việc của Việt-Nam mà đem cho chú ba-tàu là Chu-Ân-Lai và một chú Tây là Mandès France phân-định, hỏi vậy có thương-tưởng gì mình hay không và công-việc của họ sắp đặt có vừa lòng mình không?" Phái-đoàn Việt-Minh trả lời rằng: "Phái-đoàn của Chánh-Phủ Quốc-Gia chẳng có tượng-trưng hay đại-diện cho một thực-lực nào tất cả nên dầu có thảo-luận với họ cũng như không. Chớ như phái-đoàn Cao-Đài đây, tuy không phải một Chánh-Phủ, nhưng đại-diện cho một đoàn thể có thực-lực hơn mấy triệu tín-đồ và mấy chục ngàn binh-sĩ nên Chánh-phủ Cộng-Hòa Dân-Chủ luôn sẵn-sàng tiếp-đoán và thảo-luận các vấn-đề cần-yếu". Chất-vấn về vấn-đề chia xẻ nước Việt Nam làm đôi thì phái-đoàn Việt-Minh giải-thích rằng: Cuộc chiến-tranh trong nước Việt Nam càng ngày càng ác-liệt. Muốn tránh cái nạn tương-sát tương-tàn thì chẳng có chi hay hơn là gạt hai đạo binh ra hai bên, không cho họ xáp lại gần nữa, tức là phân ranh-giới cho họ ở, có nơi có chỗ khỏi đụng chạm nhau rồi sẽ tổ-chức cuộc tổng tuyển-cử để thành lập Chánh-Phủ Thống-Nhứt cầm quyền trong nước. Vì cớ nên (theo phái-đoàn Việt-Minh) thì việc đình-chiến và phân-ranh cho Quân-Đội đôi bên đóng binh không phải là chia nước Việt Nam làm đôi mà chỉ để cho yên giặc, để tổ-chức cuộc tổng tuyển-cử mà thôi. Phái-đoàn Việt-Minh có trao cho chúng tôi bản kiến-nghị sau đây về vấn-đề khôi-phục hòa-bình ở Đông-Dương:
1 . Nước Pháp công-nhận chủ-quyền và nền độc-lập của nước Việt-Nam trên toàn thể lãnh-thổ Việt Nam, cũng như chủ-quyền và nền độc-lập của Khmer và nước Pathet Lào.
2 . Ký-kết một hiệp-định về việc quân-đội ngoại-quốc rút khỏi lãnh-thổ Việt Nam, Khmer và Pathet Lào trong những kỳ-hạn do hai bên đối-phương thỏa-thuận với nhau. Trước khi quân-đội rút đi, cần phải thỏa-thuận về quân-đội Pháp đóng tại Việt Nam, đặc-biệt chú trọng để cho số cứ-điểm đóng quân hết sức hạn-chế. Quân-đội Pháp không được can-thiệp vào nội-chiến các vùng đóng quân.
3 . Tổ-chức Tổng tuyển-cử tự-do ở Việt Nam, Khmer và Pathet Lào để thành-lập một chánh-phủ thống-nhứt trong mỗi nước. Triệu-tập hội-nghị hiệp-thương gồm đại-biểu Chánh-Phủ hai bên ở Việt Nam, Khmer và Pathet Lào để chuẩn-bị và tổ-chức cuộc tổng tuyển-cử tự-do. Hội-nghị hiệp-thương sẽ thi-hành mọi biện-pháp để bảo-đảm sự tự-do hoạt-động của các đảng-phái và tổ-chức yêu nước. Không được có sự can-thiệp bên ngoài. Thành-lập các ủy-ban địa-phương để kiểm-soát việc thành-lập và tổ-chức tuyển-cử. Trong khi chờ đợi thành-lập Chánh-Phủ duy-nhứt trong mỗi nước ở Đông-Dương và sau khi hai bên đã cùng nhau căn-cứ hiệp-định đình-chiến để thương-lượng, thỏa-thuận, thì Chánh-Phủ mỗi bên sẽ quản-lý vùng mình kiểm-soát.
4 . Đoàn đại-biểu nước Việt Nam Dân-Chủ Cộng-Hòa tuyên-bố: Chánh-Phủ Việt-Nam Dân-Chủ Cộng-Hòa bằng lòng xét vấn-đề nước Việt Nam Dân-Chủ Cộng-Hòa tham-gia Liên-Hiệp Pháp trên cơ-sở tự-nguyện và những điều-kiện của sự tham-gia đó. Chánh-Phủ kháng-chiến Khmer và Pathet Lào sẽ phát-biểu những tuyên-bố tương-tự.
5 . Chánh-Phủ Nước Việt Nam Dân-Chủ Cộng-Hòa cũng như Chánh-Phủ kháng-chiến Khmer và Pathet Lào nhận rằng nước Pháp có những quyền-lợi kinh-tế và văn-hóa ở Việt Nam, Khmer và Pathet Lào. Sau khi thành-lập những chánh-phủ duy nhứt ở Việt Nam, ở Khmer, ở Pathet Lào, các nước ấy sẽ cùng nước Pháp quy-định quan-hệ vềø văn-hóa của mỗi nước với Pháp theo nguyên-tắc bình-đẵng và tôn-trọng lẫn nhau. Trong khi chờ đợi thành-lập chánh-phủ duy-nhứt ở ba nước, quan-hệ kinh-tế và văn-hóa ở Đông-Dương và nước Pháp tạm thời giữ nguyên-vẹn như hiện nay không thay đổi. Tuy vậy, ở những vùng mà giao-thông và mậu-dịch bị cắt đứt thì hai bên sẽ thương-lượng thỏa-thuận để khôi-phục lại. Kiều-dân mỗi bên sẽ được hưỡng một chế-độ tối-huệ sẽ định sau về việc cư-trú, đi lại và làm ăn sinh-sống trên lãnh-thổ của bên kia.
6 . Hai bên cam-kết sẽ không khủng-bố những người đã hợp-tác với đối-phương trong thời-gian chiến-tranh.
7 . Trao đổi tù binh.
8 . Trước khi thực-hiện những biện-pháp nói trong 7 điểm trên, cần phải thực-hiện đình-chiến và ký kết những hiệp-định nhằm mục-đích ấy giữa nước Pháp và mỗi nước trong ba nước: Việt Nam, Khmer, Pathet Lào, mỗi hiệp-định ấy quy-định:

* Tất-cả các lực-lượng quân-sự của các đối-phương: lục-quân, hải-quân, không-quân ngưng bắn hoàn-toàn và đồng-thời trên toàn cỏi Đông-Dương, hai bên sẽ thực-hiện việc điều-chỉnh các vùng. Để bảo-đảm việc điều-chỉnh ấy hai bên sẽ không cản-trở quân-đội bên kia đi qua vùng mình để đến vùng họ đóng.
* Hoàn-toàn đình chỉ việc từ ngoài chuyển vào Đông-Dương mọi bộ-đội mới, nhân-viên lục-quân, hải-quân và không-quân, các loại vũ-khí đạn-dược.
* Đặt sự kiểm-tra để bảo-đảm sự thực-hiện các điều-khoản của Hiệp-Định đình-chiến và nhắm những mục-đích ấy thành-lập những ủy-ban tách đôi gồm đại-biểu hai bên đối-phương trong mỗi nước Việt Nam, Khmer và Pathet Lào.

Chúng tôi xin bản kiến-nghị này về đọc kỷ và xem xét lại rồi bữa khác sẽ thảo-luận. Anh em đồng-ý. Chúng tôi cáo-từ và được đưa về gần chỗ trọ (hotel Régina). Đến đây là 1 giờ sáng.

*  *  *

Ngày 2 tháng 6 năm Giáp-Ngọ (01-Juillet 1954):
Trời mưa sáng và bên ngoài vẫn lạnh lối 14 độ, chúng tôi (Ông Phước (Bảo-Thế) và Thái) lấy bản kiến-nghị ra xem lại, không thấy đoạn nào quá-khích, nhưng Ô. Thái vẫn hoài-nghi. Trong lúc chúng tôi đang bàn-tán thì Ông Trần-Tuyên cũng vừa đến nên hiệp với chúng tôi để thảo-luận và sau khi bàn-cãi xong mới đưa qua phòng ĐỨC HỘ-PHÁP để trình-bày cho ĐỨC NGÀI nghe. ĐỨC NGÀI chỉ nghe sơ qua vì bận phải đi viếng phái-đoàn Quốc-Gia Việt Nam tại Hotel Bellevue nên hứa chiều sẽ xem kỷ lại.

11 g trưa. ĐỨC HỘ-PHÁP và chúng tôi đi viếng phái-đoàn Việt Nam do Ông Trần- Vinh hướng-dẫn. Đến nơi, toàn Ban đang làm việc chung quanh một bàn hột xoài lớn, đồng chào hỏi niềm-nỡ. Phái-đoàn gồm có Ông Trần-Văn-Đỗ (tân Trưởng Phái-đoàn, chưa lãnh việc), cùng quí Ông Nguyễn-Hoàng-Kính, Nguyễn-Văn-Kiều, Bửu-Kính, Trần-Tuyên, Đoàn-Thuận, Trần-Vinh và một nhân-viên Quân-sự là Ông Minh. ĐỨC HỘ-PHÁP ngỏ ý khuyến-khích Ông Nguyễn-Quốc-Định ráng cương-quyết trong giai-đoạn này. Ông trả lời Ông chỉ xử lý thường-vụ mà thôi. ĐỨC NGÀI còn khuyến-khích Ông tiếp-xúc với phái-đoàn Việt-Minh... ông trả lời không quyết-đoán và lập lại câu nói khi nãy. Có điều đáng trách là Ông Đỗ, tân Trưởng Phái-đoàn vẫn có mặt mà chẳng có một ai giới-thiệu với ĐỨC NGÀI, để ĐỨC NGÀI nói với một người vô trách-nhiệm là Ô. Định. Còn Ông Đỗ thì ngồi nghe như người vô sự. Tuy vậy lời nói của ĐỨC NGÀI có ảnh hưởng đối với Ông Đỗ, vì sau khi ĐỨC HỘ-PHÁP trở về Paris rồi chợt thấy tờ Việt Nam Press đăng tin Ông tiếp-xúc với Ông Phạm-Văn-Đồng. . . Ngày 2 tháng 6 năm Giáp-Ngọ (01-Juillet-1954) Câu chuyện giữa ĐỨC NGÀI và Phái-Đoàn Việt Nam kéo dài đến 12 giờ.

3 g chiều. Ông Ngô-Khai-Minh gọi điện-thoại báo-cáo cho ĐỨC NGÀI hay rằng có Thiếu tướng Lê-Văn-Viễn sắp qua tới. Ông Tất chưa đi kịp và Ông Trần-Quang-Vinh đã tới Ba-Lê. Ông Trần-Vinh nghe tin liền trở về Paris tiếp đón. Ông khởi hành từ Génève khoảng 5 giờ rưởi chiều.

3g30 chiều. Cha Hoàng-Quỳnh gặp ĐỨC HỘ-PHÁP hôm nọ tại Paris, nay lại qua Génève đến thăm ĐỨC NGÀI. Ông than-thở về số phận Bùi-Chu và Phát-Diệm và trách ĐỨC QUỐC-TRƯỞNG rằng Tín-đồ Công-Giáo bên nhà đang sống trong cảnh hồi-hộp hằng ngày. Ông sang Pháp đã 20 ngày rồi mà không thế nào gặp đặng Quốc-Trưởng. Câu-chuyện kéo dài đến 4 giờ rưởi Cha Hoàng-Quỳnh mới cáo-từ.

4 g 30 chiều. Ông Trần-Vinh giới-thiệu với ĐỨC NGÀI hai nhà báo một người Anh và một người Pakistan xin phỏng-vấn Đạo. ĐỨC NGÀI giải-thích đến 5 giờ 15, đồng thời trong giờ này Ông Trần-Vinh ra phi-trường về Paris.

6 giờ. Chúng tôi đem các khoản trong bản kiến-nghị, của phái-đoàn Việt-Minh đã đưa ra Hội-Nghị Génève, để trình lên ĐỨC HỘ-PHÁP. ĐỨC NGÀI tu-chỉnh các khoản như sau:

Khoản thứ nhứt: Hai bên, tức là Chánh-Phủ Quốc-Gia Việt Nam và Chánh-Phủ Việt Nam Dân-Chủ Cộng-Hòa phải thừa nhận lẫn nhau, không được gọi nhau là phản-nghịch hay là bù-nhìn nữa. Về chủ-quyền Quốc-Gia, phải xét lại hai hiệp-định mà Chánh-Phủ Quốc-Gia đã thâu-hoạch được.
Khoản thứ hai: Quân-đội Pháp phải rút hết ra khỏi xứ Việt-Nam. Hai Chánh-Phủ phải thỏa-hiệp nhau và định chỗ cho quân-đội Pháp đình-trú trước khi rút ra khỏi xứ Việt Nam. Ngày giờ rút binh Pháp cũng do hai Chánh-Phủ Việt Nam thỏa-hiệp quyết-định.

Khoản thứ ba:  Trong cuộc tổng tuyển-cử dân chúng phải được tự-do đầu-phiếu, và cuộc tổng tuyển-cử phải đặt dưới quyền kiểm-soát của Liên-Hiệp-Quốc, các ủy-ban Địa-phương có phân-sự coi sóc tổ-chức Tổng Tuyển-Cử, phải là những ủy-ban hổn-hợp gồm có đại-diện của Chánh-Phủ mỗi vùng.

Khoản thứ tư:  Về vấn-đề Liên Hiệp-Pháp thì hai Chánh-Phủ hai vùng phải hiệp nhau để xem xét lại, bản hiệp-ước của Pháp đã ký-kết với chánh-phủ Việt-Nam.

Khoản thứ năm: Xin sửa câu: "Tuy vậy, ở những vùng mà sự giao-thông và mậu-dịch cắt đứt thì hai bên sẽ thương-lượng thỏa-thuận để khôi-phục lại" như sau: "Thì hai Chánh-Phủ Quốc-Gia với Chánh-Phủ Dân-Chủ Cộng-Hòa sẽ thương-lượng thỏa-thuận để khôi-phục lại, không cần có người Pháp nhúng tay vào việc nội-bộ của nước Việt Nam."

Khoản thứ sáu: Về việc không trừng-phạt và khủng-bố những người đã hợp-tác với đối-phương thì hai Chánh-Phủ hai vùng phải long-trọng tuyên-bố, chịu hết trách-nhiệm.

Khoản thứ bảy: Đồng ý việc trao-đổi tù-binh.
Khoản thứ tám: Về việc ngưng bắn xin chia ra ba khu:
* Bắc giao cho Chánh-Phủ Dân-Chủ Cộng-Hòa. Nam giao cho Chánh-Phủ Quốc-Gia Việt Nam.
* Một khu ở giữa trung-lập dưới quyền kiểm-soát của Quốc-tế.
* Về việc nhập-cảng quân-đội ngoại-quốc, quân-nhu, võ-khí v.v... việc này sẽ đặt dưới quyền kiểm-soát của Ủy-ban hổn-hợp gồm có đại-biểu của Chánh-Phủ Dân-Chủ Cộng-Hòa, Chánh-Phủ Quốc-Gia Việt Nam và đại biểu của Liên-Hiệp-Quốc.
* Về việc cấm Pháp và Mỹ can-thiệp vào việc của Việt Nam, thì lẽ tất-nhiên Trung-Cộng và Liên-Sô cùng tất cả, bất cứ nước (Ngoại-quốc) nào cũng không được nhúng tay vào nội-bộ Việt Nam.

Các khoản xem-xét và chấp-thuận xong, ĐỨC HỘ-PHÁP lại còn dặn thêm: Vào ngày mai, gặp phái-đoàn Việt-Minh, thì phải nhấn mạnh hai Chánh-Phủ phải thừa-nhận nhau mới mong đem lại Hòa-Bình.
*  *  *

Ngày 3 tháng 6 năm Giáp-Ngọ (2 Juillet 1954):
Sáng ngày báo-chí Suisse đăng tin thất-thủ Bùi-Chu, Phát-Diệm. Quân-đội Pháp rút chạy xuống tàu độ-binh không kịp, phải lấy thêm ghe thuyền chở đi, còn quân Việt-Minh thì xả súng bắn theo. Binh Pháp-Việt chống cự yếu-ớt, chỉ có một vài đồn tự-vệ của Công-Giáo là chống cự mãnh-liệt, quyết tử-chiến, đến khi hết đạn phải đánh bằng dao găm cho đến tên lính cuối cùng mà chẳng có một viện-trợ võ khí nào do Phi-Cơ Hà-Nội đưa đến.
ĐỨC HỘ-PHÁP và chúng tôi đọc hết tin ấy rất bùi-ngùi vì cảnh người giết người.

10 giờ. Có vị phóng-viên báo Agence France Press (A.F.P.) đến phỏng-vấn ĐỨC NGÀI về thời cuộc trong lúc ĐỨC NGÀI đang xúc-động. ĐỨC NGÀI có mấy lời tuyên-bố mà báo Journal d'Extrême Orient ở Sai-Gon đã đăng ngày 3 Juillet, mà các báo ở Paris vẫn yên-lặng cũng là chuyện buồn cười. Số là vị phóng-viên AFP sau khi nói chuyện với ĐỨC HỘ-PHÁP xong liền đánh về cho Văn-Phòng Trung-Ương ở Paris.
Ở đây có 3 phòng:
1. - Phòng Thông-Tin,
2. - Phòng Tòa-Soạn,
3. - Phòng Chủ-Nhiệm và Quản-lý. Khi bức điện ở Génève đánh về thì phòng Thông-tin tiếp đặng thay vì đưa phòng Tòa-soạn hay phòng Chủ-nhiệm xem trước, lại sao lục gởi tuốt qua Sai-Gòn một bản, còn một bản mới đưa qua phòng Tòa-soạn. Chừng phòng Tòa-soạn xem thấy lời tuyên-bố của ĐỨC NGÀI, thì cho là quá khích nên ngăn lại không cho đăng báo, nhưng không ngăn kịp bên Sai-Gon, vì vậy mà lời tuyên-bố của ĐỨC NGÀI tại Génève làm chấn-động ở Sai-Gon, còn ở Paris chẵng có một ai hay biết. Theo lời tuyên-bố này, ĐỨC NGÀI phản-đối sự chia xẻ nước Việt Nam.

8 g chiều. Chiều nay sẽ hội-kiến với phái-đoàn Việt-Minh đã thảo-luận về 8 khoản trong bản kiến-nghị. Trong phái-đoàn của Đạo có Ông Trần-Tuyên, song Ông Tuyên đã về Paris hồi 4 giờ chiều và đã trả phòng rồi. Chúng tôi lấy làm lạ sự vắng mặt đột-ngột này, nhưng sáng hôm sau, Ông Thái tiếp đặng bức thư của Ông.

Đúng giờ ước hẹn, chúng tôi đến một nơi được xe phái-đoàn Việt-Minh đến rước, mấy anh em đã gặp nhau bữa trước đón tiếp, anh Thanh-Sơn vì bận việc nên không đến dự buổi hội này. Bắt đầu, Ông Bảo-Thế khởi chuyện (bàn về chánh-trị) hai chánh-phủ Quốc-Gia Việt Nam và Chánh-Phủ Việt Nam Dân-Chủ Cộng-Hòa, Ông Phan-Anh (Trưởng phái-đoàn Việt-Minh) không chánh-thức nhìn nhận rõ rệt Chánh-Phủ Quốc-Gia, chỉ cười và đánh trống lãng mãi. Đêm càng khuya cuộc thảo-luận không tiến-hành được, nóng ruột vì tự biết rằng chúng tôi không thể ở đây tháng này qua tháng kia như hội-nghị Génève cho được, nên xen vào xin hỏi Ông Phan-Anh ý-nghĩa của điều thứ ba bản kiến-nghị do phái-đoàn Việt-Minh đưa ra về hai câu "... Triệu-tập một hội-nghị hiệp-thương gồm đại-biểu chánh-phủ hai bên ở Việt Nam" và về câu 'sau khi hai bên đã cùng chung nhau căn-cứ hiệp-định đình-chiến để thương-lượng thỏa-thuận, thì chánh-phủ mỗi bên sẽ quản-lý vùng mình kiểm-soát'. Tôi nhấn mạnh chánh-phủ hai bên và Chánh-Phủ mỗi bên đây có phải là ám-chỉ Chánh-Phủ Quốc-Gia và Chánh-Phủ Dân-Chủ Cộng-Hòa hay không? Ông Phan-Anh cũng lờ đi không muốn trả lời. Ông Bảo-Thế nhấn mạnh rằng " Ông Phan-Anh hiểu rõ lắm nhưng tại Ông không muốn nói mà thôi ". Thấy rằng việc chưa rõ rệt lắm nên xin thông-qua vấn-đề này để bàn về chuyện khác. Sau chúng tôi yêu-cầu lập một chánh-phủ thống-nhứt lâm-thời do người cầm đầu của hai chánh-phủ hiện tại hiệp nhau lo cuộc tổng tuyển-cử thì may ra mới có chỗ công-bình. Nếu chánh-phủ mỗi vùng cứ tổ-chức riêng biệt thì không sao tránh khỏi sự bất công và dân-chúng cũng không đặng tự-do đầu-phiếu. Ông Phan-Anh vẫn đánh trống lãng còn Ông Bảo-Thế thì cứ đeo đuổi theo vấn-đề hai Chánh-Phủ, câu-chuyện đòng đưa cho đến khuya chúng tôi từ-giã ra về mà trong lòng vẫn băn-khoăn.
*  *  *

Ngày 4 tháng 6 năm Giáp-Ngọ (3 Juillet 1954):
Sáng nay trời trong mây tạnh, Tôi qua phòng ĐỨC HỘ-PHÁP báo-cáo công việc đêm hôm. Khi ĐỨC NGÀI nghe nói rằng vấn-đề hai Chánh-Phủ không thừa-nhận nhau, ĐỨC NGÀI tỏ ý bất mãn. Thấy vậy tôi dâng ý-kiến nên thảo một bức thư gởi cho phái-đoàn Việt-Minh để bày-tỏ tình-trạng hiện-tại để cho có một bằng chứng về sau. ĐỨC NGÀI bằng lòng và dạy thảo một bức thơ giao cho Ông Bảo-Thế ký tên. Khi qua phòng, Ông Bảo-Thế trách tôi sao lại bày ra vụ viết thơ làm chi cho thêm khó lòng. Tuy nói vậy rồi Ông cũng thảo ra một bức trong đó tôi giúp vài ý-kiến, đến chiều bức thơ vừa xong, chưa chép sạch.

4 g chiều. Trời sáng tốt, mệt vì lo tiếp khách mỗi ngày như bông-vụ, ĐỨC HỘ-PHÁP đi dạo vườn hoa hường có Ông Pech theo (Ông này từ Paris mới qua giúp Bà Pech rửa bớt hình).

Sau khi ĐỨC NGÀI đi dạo, chúng tôi (Tôi và Ông Bảo-Thế) ngắm về phía cửa sổ thoạt thấy hai cái xe ngựa, xe song mã kiểu xưa đậu dưới đường, đấy là xe cho mướn đi dạo mười quan một giờ. Mướn xong chúng tôi cho xe qua vườn hoa thì gặp ĐỨC NGÀI.

*  *  *

Ngày 5 tháng 6 năm Giáp-Ngọ (Demanche 4 Juillet 1954):
Sáng ngày tôi và Ông Bảo-Thế hội nhau đi xem lại bức thơ và trình cho ĐỨC NGÀI xem, ĐỨC NGÀI có tu-chỉnh lại vài chỗ trước khi chúng tôi gởi cho phái-đoàn Việt-Minh.
Bức thư đó như vầy:

Kính gởi Ông Tổng-Trưởng Phan-Anh và Quí Ông Nhân-Viên
Phái-Đoàn Chánh-Phủ Việt Nam Dân-Chủ Cộng-Hòa tại Génève.
Kính quí Ông,
Nghĩ vì muốn mưu cầu hòa-bình và hạnh-phúc cho dân-tộc Việt Nam đã chín năm thống-khổ, chúng tôi không ngần-ngại đến đây gây cuộc tiếp xúc với quí Ông đặng cùng nhau áp-dụng những phương-pháp thực-tế để chấm dứt chiến-tranh.

Trong những cuộc tiếp xúc vừa qua, chúng tôi nhận thức thiện-chí của quí Ông, cũng như quí Ông nhận thức thiện chí của chúng tôi, làm cho chúng tôi đều được hài lòng, chúng tôi hân-hạnh để lời cám ơn quí Ông.

Có một điều thắc-mắc là dầu muốn dầu không trong xứ Việt Nam yêu-quí của chúng ta đã có hai chánh phủ đối-lập là Chánh-Phủ Việt Nam Dân-Chủ Cộng-Hòa và Chánh-Phủ Quốc-Gia Việt Nam. Cả hai chánh-phủ không đồng ý-chí và tranh-tụng chống-báng nhau chớ không đặng khéo-léo nương nhau như trong lập-trường tranh-đấu của Soekarno và Sharyar nơi Nam-Dương Quần-Đảo.

Trong cuộc lật-đổ chánh-quyền Pháp-thuộc, ta đã hi-sinh xương máu bởi nạn tương-tàn tương-sát nhiều hơn là sự hi-sinh chiến-tranh với Pháp nên mới biến hình một phần tranh đấu võ-lực và một phần tranh-đấu chánh-trị. Nếu không khéo tính, thời-cuộc sẽ đưa đẩy ta đến một cảnh-tượng như Triều-Tiên buổi nọ.

Thãm-khổ cho dân-tộc Việt Nam là hai Chánh-Phủ ấy không thừa-nhận lẫn nhau đặng đi đến một cuộc triệu-tập hội-nghị hiệp-đồng đàm-phán ngõ hầu lập thành chánh-phủ thống-nhứt.
Home               1 ]  [ 2 ]  [ 3 ]  


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét