
109. Báo Ân Đường Kim Biên, ngày 15-8-Bính Thân (dl
19-9-1956). Hợi thời.
Phò loan :
Hộ Pháp - Bảo Đạo.
THANH SƠN ÐẠO SĨ
Bần tăng
xin chào Thiên Tôn, Chơn Quân và hiền đệ.
Thưa Thiên Tôn, có Nguyệt Tâm
Chơn Nhơn đến nhưng người lại nhượng cơ cho Bần tăng trước. Cười . . .
Nhiều điều Thiên Tôn hỏi thì Bần
tăng khó trả lời đặng,
duy Nguyệt Tâm đảm đương Thiên vụ, người hiểu biết rõ
hơn Bần tăng, vậy Thiên Tôn nên hỏi nơi người.
Chỉ có về bài thi của Bần tăng có
hơi huyền bí tiên tri, nên Bần tăng có thể giải đáp.
Thiên Tôn nhớ lại khi lập thành
Phong Thần Bảng, những người đứng vào hàng Thất Thánh là ai?
Đức Hộ Pháp bạch : - Lý Thiên
Vương, Kim Tra, Na Tra, Mộc Tra, Vi Hộ, Dương Tiễn, Lôi Chấn Tử.
- Phải, thì trước đầu kiếp vào
nhà họ Vi, còn nay vào nhà họ Phạm. Điều ấy có chi khó hiểu mà phỏng đoán. Tiên tri của Bần tăng đã hiểu và
chỉ rõ, Việt Nam xuất Thánh thì đã hẳn rồi, còn chi không rõ rệt. Lại còn một
điều trọng hệ hơn nữa là Di-Lạc giáng linh, thì
Thiên Tôn đã thấy rằng
tiên tri vốn
không sai sót đủ điều. Còn lời
thứ hai, Thiên Tôn hỏi Bần tăng thì xin Ngài vấn đáp với Nguyệt Tâm vì chính
mình người đã truyền tin ấy.
Vui mừng hơn nữa là từ đây, thiên
hạ đã hiểu rõ Thánh chất của Thiên Tôn và ngọn cờ cứu khổ sẽ cứu quốc cho giống
nòi Việt Nam, rồi lan truyền cho toàn thế giới
chung hưởng.
Bảo Đạo, có phải ta tri âm với nhau về điều ấy chăng ? Cười . . . THĂNG.
TÁI CẦU :
NGUYỆT TÂM CHƠN NHƠN
Thưa chào Thiên Tôn, Chơn Quân và
hiền đệ.
Hèn lâu, tệ nhơn không đến là bởi
quá thẹn thùa, không tròn Thiên mạng. Nhờ ơn Thiên Tôn không kể lỗi, lại còn
khẩn đảo Chí Tôn xin cho tệ nhơn tái thủ Đạo quyền hầu chỉnh đốn Hội Thánh
Ngoại Giáo lại cho vừa Thiên ý. Ngọc Hư Cung đã đòi tệ nhơn đặng giao truyền
Thiên lịnh.
Tệ nhơn khi đặng lời an ủi của
Ngọc Hư thì cũng trông mong hội ngộ cùng Ngài, song, thiếu cơ bút thì làm thế
nào cho đặng thông công cùng nhau.
Về sự truyền tin vắn tắt làm cho
Thiên Tôn suy nghĩ, cũng vì lẽ thiếu cơ bút. Cười . . .
(Mấy bữa trước, Đức Hộ Pháp nằm thiu thỉu
chợt thấy một hàng chữ lửa viết là APOTHÉOSE mà không hiểu ý nói gì ?)
Nếu điều truyền tin ấy cho ai
khác hơn thì tệ nhơn làm đặng dùng vào đâu ? Apothéose sẽ hiện tượng trong một
thời gian ngắn đây thì Thiên Tôn mới rõ biết ai hưởng đặng điều ấy. Còn nghi
cho tệ nhân nói đến họ Ngô là chuyện buồn cười !
Điều thứ ba, Thiên Tôn hỏi về Lễ
Hội Yến Diêu Trì, sắp ngôi vị cho các Đấng lập giáo thì như đã sắp là
trúng.
Hình ảnh của Lễ nó phải tượng
hình càn khôn vũ trụ, bởi nơi tay Đại Từ Phụ lập pháp, Thiên Tôn đã hiểu thấu
huyền bí chuyển luân của thế giới Manvantara thì cửa Hoàng địa của Dương quyền
di chuyển phải có trật tự đẳng cấp thiêng liêng hạp cùng chơn pháp.
Khi mở Bí pháp ấy, Chí Tôn để
trọn quyền cho Diêu Trì Cung thay quyền cho Cửu phẩm Thần Tiên cùng Phật vị.
Chiếu đối lại là Hiệp Thiên Đài
thay quyền cho Vạn linh : Pháp - Đạo - Thế. Pháp thì Hộ Pháp, Đạo thì Thượng
Phẩm, Thế thì Thượng Sanh.
Ngôi vị của Tam quyền, có thể đã
định sẵn là Đạo bên tay mặt, Thế bên tay trái (của Hộ Pháp), còn Pháp thì tại
trung ương.
Vậy thì Khai Pháp đặng quyền ngồi
chính giữa. Một ngày kia nếu cả thảy qui vị
thì cũng sắp như thế. Thiên
Tôn xem
lại địa vị của họ
nơi Đền Thánh mà sắp thì là đúng chơn pháp.
Về việc tái thủ quyền hành Chưởng
Đạo thì tệ nhơn đợi thi hành trọn vẹn Thánh Lịnh của Thiên Tôn, rồi tệ nhân
sẽ đến trả lời cùng Ngài và quyết định.
Xin Ngài miễn lỗi cho. THĂNG.
TÁI CẦU :
TRẦN KHAI PHÁP
Cười . . . Bị kêu ngạo mắc cở
quá. Đã biết người ta thi phú văn chương dở mà còn kêu ngạo là điều thất đức.
Biết chưa các quan ?
Ờ, để ráng hết gân cốt một lần
đặng chuộc danh giá của một vị Chơn Quân coi, để người ta kêu ngạo chịu không
nổi. Thi nè :
Đã chán công danh dưới phép
người,
Đem thân cửa Phạm để nên nơi.
Lóng chuông Bạch Ngọc hồi hồn
tục,
Nghe trống Lôi Âm tỉnh mộng đời.
Nắm pháp thiêng liêng dìu Thánh
vị,
Cầm cân công lý giữ ngôi Trời.
Dầu chưa trọn nghĩa Thiên thơ
định,
Giác ngộ vui theo cũng kịp thời.
Cười . . . Chớ để bị hoài sao các
quan.
Chào militaire. THĂNG.
PHẦN GHI CHÚ của Ngài Bảo Đạo Hồ
Tấn Khoa viết sau bài Thánh Ngôn trên gởi về cho Hiệp Thiên Đài nơi
Tòa Thánh Tây Ninh :
1.- Bài thi mà Đức Thanh Sơn giải nghĩa trong bài
Thánh giáo nói trên là bài thi của em đã gởi về đính theo bản Thánh Lịnh số
85/HP-HN về Chức sắc Ngoại Giáo.
Em xin nhắc lại sau đây cho khỏi
mất công lục kiếm :
THI :
Hoành sơn phân nước trót đôi lần,
Khí số bấy chừ dứt Nguyễn Quân.
Lời sấm đoán văn khi thật quả,
Tiên tri toán số gẫm không lầm.
An dân buồn thiếu trang hiền sĩ,
Bảo quốc vui nhờ Đức Thánh nhân.
Suy thạnh nước nhà do trị loạn,
Cũng như đông mãn tới hồi xuân.
2.- Bài thi của ông Khai Pháp mới cho dùng làm
bài thài thay cho bài cũ.
Sao lục y
chánh văn.
Kim Biên ngày
10-9-Bính Thân.
(dl
13-10-1956)
Bảo Đạo (ký
tên đóng dấu)
*
* *
110. Báo Ân Đường Kim Biên, ngày 15-8-Bính Thân (dl 19-9-1956). Tý thời.
Phò loan : Hộ Pháp - Bảo Đạo.
THƯỢNG TRUNG NHỰT
Qua chào mấy em.
Hộ Pháp, có
Chí Tôn và Đức Lý Đại Tiên đến.
Em cho mấy
em đến hầu đàn đặng chung hưởng hồng ân của Người. THĂNG.
(Có Chức
sắc Hội Thánh Ngoại Giáo nam nữ hầu đàn)
TÁI CẦU :
THẦY
Các con,
Thầy ban ơn cho
các con. Các con ngồi kiết tường. Thầy đến cốt để chuyện vãn cùng Hộ Pháp trong
nhiều việc nó muốn hỏi Thầy.
Con Tắc ! Con hôm nay đã lão
thành niên trưởng. Con đã thấy rõ rằng Thầy chưa hề thất hứa với con. Thầy chỉ
cám cảnh một điều là con đơn cô thế mỏng khi các anh con đã lần lượt về cùng
Thầy. Con không nên lầm tưởng như thế, vì chúng nó không buổi nào không gần bên
con. Chúng nó càng xem cơ nghiệp của Đạo đồ sộ chừng nào thì càng tấm tắc khen
con và mang ơn nặng của con, nhứt là Trang, Thơ, Tương ân hận, Thầy rất nên tội nghiệp.
Thầy thấy chúng nó hổ thẹn phận
mình không trọn Đạo. Kỳ hội Ngọc Hư vừa qua, nhiều đứa tình nguyện tái kiếp,
nhưng Thầy chưa quyết định.
Thầy càng thấy Đạo bành trướng
lớn chừng nào mà dòm lại thân phận của đám nhỏ Hiệp Thiên Đài càng thêm lo lắng
tương lai của chúng nó, dầu rằng Thầy đã hiểu rõ mạng căn kiếp số của mỗi đứa
mang thi hài xác tục mê muội thế tình, chưa phân biệt trọng khinh kiếp sống.
Chúng biết đâu hình phạt thiêng liêng nghiêm khắc, e phẩm vị Thầy ban cho sẽ thành bánh vẽ. Thầy đau đớn thấy Ngọc Hư Cung đã nhứt định
chuyển pháp.
- Tắc !
- Dạ.
- Thầy cậy con một điều là thoảng
như Thiên thơ biến chuyển cắt ngôi vị của chúng nó thì con tiếp tay cùng Thầy
xin ân xá. Con nên cho chúng nó hiểu điều ấy.
Hộ Pháp bạch : - . . . . . . . .
. .
- Thảm. . . . . . . . . . . . . .
. THĂNG.
TÁI CẦU :
LÝ THÁI BẠCH
Lão chào chư hiền hữu, chư hiền
muội.
Bình thân. Lão cám ơn.
Hộ Pháp hiền hữu, khi nãy Đại Từ
Phụ từ giã với một vẻ thê thảm mà chư hiền hữu và chư hiền muội không thể tưởng
tượng đặng.
Hộ Pháp hiền hữu đã thấy rõ tà
quyền đã xâm nhập vào cửa Đạo đó chưa ? Chẳng phải buổi nầy mà thôi mà nó đã
biến hình từ ngày hiền hữu mới bị đồ lưu ra hải ngoại. Chúng dám cả gan mơ vọng
rằng : quái tượng ấy có thể còn tồn tại vững bền mãi mãi.
Những hành vi phản Đạo của chúng
nó là chính tay của Lão đã thúc giục.
Một là làm cho toàn quốc dân Việt
biết đến một phen nữa Gia Tô Giáo quả thật là tai hại nhứt của Việt Nam, như
thế đặng thức tỉnh đôi triệu tín đồ trong cửa đạo ấy.
Hai là tẩy trừ quỉ quái tà quyền
trong cửa Đạo.
Lão lấy làm vui hứng thấy chí
hướng của hiền hữu đương tìm chước tảo thanh, nhưng trong số tội nhơn của Đạo
có một phần ít xu thời mưu cầu danh vọng mà phạm Thiên điều.
Hiền hữu lấy lòng công bình, từ
bi xét đoán. Từ đây Lão xin hiền hữu một điều là trước khi định tội tình của họ
thì cho Lão góp phần xét đoán
với.
Hộ Pháp : - Dạ, xin Ngài để tay
giúp đỡ tôi.
- Cười . . . Đã xong lũ quỉ xác ma hồn Quân Đội thì với Hội Thánh là việc dễ tính. Cười . . .
Đừng lo ngại, hiền hữu sẽ thành
công Đạo Đời một cách mạnh mẽ và vinh diệu.
Hồ hiền
đệ rõ chưa ? THĂNG.
TÁI CẦU :
THƯỢNG TRUNG NHỰT
Qua chào mấy em. Cười . . .
Ê, Hộ Pháp, em phải cám ơn Qua vì
chính Qua mời Đại Từ Phụ và Đại huynh ta đến cho em đó đa.
Ê, em đừng tưởng tượng rằng một
mình em đảm đương phận sự, mà em phải nhớ rằng Qua với Cư hằng ở
bên em đó nghe.
Hộ Pháp bạch : - . . . . . . . .
. . . . . . . .
- Ừ, Hồ hiền đệ, về vụ hội nghị
tôn giáo toàn cầu thế nào cũng phải đình đãi lại, bởi cớ là hai nước đề xướng
nó ra là Anh và Pháp mà công chuyện con kinh Suez đã biến ra rắc rối cho hai
nước ấy hơn hết.
Lại một nỗi, các tôn giáo hội
viên phần nhiều là ở Trung Âu và Trung Á hơn hết. Họ đã bị trường hợp Âu Á căng
thẳng với nhau, gây khó hành trình của họ, nhứt là Anh toàn nương quyền hành
Đạo giáo quốc tế đặng gầy dựng khối thứ ba trên nền tảng đạo giáo.
Hai em còn nhiều dịp đem chuông
nhà ta đánh nơi quốc tế, chẳng nên lo ngại chi lắm. Hai em cứ giả vờ như không
biết điều ấy rồi cứ gởi quyết nghị cho họ. Luôn dịp mời Đại Hội Long Hoa như Hộ
Pháp đã định là hay khéo hơn hết.
Ê, thường phò loan cho người ta
đến chơi với.
Au revoir. THĂNG.
*
* *
111. Báo Ân Đường Kim Biên, đêm 17-9-Bính Thân (dl 20-10-1956). Tý thời.
Phò loan : Bảo Đạo - Sĩ Tải Cao.
CAO THƯỢNG PHẨM
Đổi đại ngọc cơ.
Bần đạo chào hiền đệ Bảo Đạo và tất
cả các em.
Hôm nay, Bần đạo mới đến được vì
kỳ đàn rồi Bần đạo không còn dịp khác nữa do đàn đã chấm dứt, Quyền Giáo Tông
lui thì cơ cũng nghỉ.
Các em hãy đứng dậy.
Bần đạo về với tâm tình đa nghe.
Hồ hiền đệ, đêm hôm rồi, hiền đệ
sợ lắm chớ ! Bần đạo nâng loan phụ giùm cho đó, điển của hiền đệ còn yếu để
nâng đại ngọc cơ, nên Bần đạo biểu đổi đại ngọc cơ hôm nay đặng hiền đệ tập lần
cho quen đi, để sau nầy hữu dụng.
Bây giờ hiền đệ hỏi về chi trước
?
Bảo Đạo bạch : - Hỏi về vụ Đức
Chí Tôn cho hay rằng Ngọc Hư Cung định
chuyển pháp về các Chức sắc Hiệp Thiên Đài, bây giờ phải tìm cách nào đặng cầu
xin cho mấy anh ?
- Việc ấy Bần đạo rất khổ sở
không kém hiền đệ và các em đâu. Các bạn HTĐ từ bấy lâu nay vẫn do dự không
hoàn toàn trọn vẹn lo thi hành trách nhậm đã
nhận lãnh khi trước. Đã đôi phen Bần đạo nhắc nhở phận
sự thiêng liêng của các bạn ấy hầu tỉnh ngộ các bạn chưa về hành đạo từ bấy lâu
nay.
Nhưng sự kiện như Hồ hiền đệ đã
mục kiến là các bạn của gia đình Hiệp Thiên Đài không cho là trọng, vẫn viện
nhiều lý lẽ không đáng để duy trì đời
sống vật chất của thế tình. Thử hỏi trường hợp ấy hiền đệ mới phải nghĩ sao ?
Đến hôm nay, Thiên cơ đã đưa đến
khúc quyết liệt của sự khảo duợt thử thách mà các bạn ấy vẫn làm ngơ. Rồi đến
Đại Hội Ngọc Hư khiến cho cả Thần, Thánh, Tiên, Phật phải đặc biệt chú trọng
đến ba Chi : Pháp, Đạo, Thế của Hiệp Thiên Đài.
Về Chi Pháp chỉ có
Đức Hộ Pháp bỉnh cán lấy một mình với gánh nặng nắm quyền Thống nhứt lưỡng Đài.
Chi Đạo thì hiền đệ cô thân, thử binh vực Đạo bao nhiêu đó chớ ? Chi Thế thì chưa hề bảo trợ con cái Đức Chí Tôn trước mặt thế, lại còn thêm vào
đặng ràng buộc thêm nữa.
Như thế, thử hỏi thử hỏi Đại Hội
Ngọc Hư bỏ qua thế nào cho được mà không chuyển pháp ?
Đức Đại Từ Phụ không hề bác bỏ dự
định Ngọc Hư nên mới nhờ Hộ Pháp tìm thế
cứu vãn. Giờ đây hiền đệ tính ra phương nào, thử nói cho Bần đạo rõ, chớ Bần
đạo khó nói ra lắm, vì lý do mà hiền đệ hiểu hơn ai hết.
Bảo Đạo bạch : - Bây giờ theo yêu
cầu của Đức Chí Tôn, Đức Hộ Pháp dâng sớ xin có được không ?
- Chưa chắc được như ý. Hộ Pháp
phải hoàn toàn công bình trước Ngọc Hư, điều ấy đã hẳn vậy. Nếu không thì Đại Đạo đã không còn ra vẻ Đại Đạo như hôm
nay. Hiền đệ đã hiểu ?
Thôi hiền đệ khá yên tâm. Bần đạo
nắm Chi Đạo, vẫn lúc nào cũng phải binh vực, song phần trạng sư có đắc lực hay
chăng là do các bạn Hiệp Thiên biết phận mình ngay từ lúc nầy phải bắt tay vào việc, may ra đỡ và nhẹ lo
phần nào phận sự binh vực đó thôi.
Bần đạo chờ sự định đoạt của các
bạn Hiệp Thiên Đài, rồi sẽ tái ngộ bàn luận thêm.
Xin lui. THĂNG.
TÁI CẦU :
BÁT NƯƠNG DTC
Chị chào em Bảo
Đạo cùng tất cả các em.
Bảo Đạo bạch : - Hỏi có phương pháp nào cứu mấy anh ?
- Thật khổ não cho cả gia đình Hiệp Thiên, thậm chí
đến hôm nay chị mong đợi cơ hội hầu luận bàn cùng nhau về việc ấy.
Hai em Hiệp
Thiên cùng mấy em,
Riêng chị
rất có cảm tình đặc biệt với nhà Hiệp Thiên Đài. Từ khi khai Đạo, chị không
buổi nào mà không lo lắng cho gia đình ấy sum họp, song chị chỉ
vui một phần nào thôi.
Nhận thấy
đám em nhỏ biết xả thân để vun bồi cơ Đạo, giúp tay chơn cho các bạn lớn. Các
em thi hành sứ mạng, song các anh lớn của các em nhỏ sau nầy hoàn toàn thụ
động, ẩn nương nơi địa vị cao trọng của
mình rồi dựa vào đó để làm gương không hay cho đàn em nhỏ.
Chị đau lòng hơn hết thấy Chi nào
cũng còn thiếu cả, ngoại trừ Chi Pháp có Đức Hộ Pháp bỉnh cán nhưng cô thế vì
không ai trọn vẹn giúp đỡ. Các em nhỏ
chỉ là bộ phận của guồng máy mà
người cầm máy lại trễ, thử
hỏi bộ máy chạy ra sao ?
Chi Đạo không làm trạng sư cho ai cả, vì có ai đâu binh vực mà nhờ đến
trạng sư.
Chi Thế ít ra cũng bảo vệ cả con
cái Đại Từ Phụ một phần nào, song ngược lại còn mượn thế lực kia mà làm
khổ thêm nữa.
Chị rất lo ngại cho tương lai của
các anh lớn của các em nhỏ, ngày kia sẽ ân hận nhiều, nhưng dù ân hận đi nữa cũng chẳng cứu vãn được phần nào,
chỉ đem lại sự thất vọng lớn lao cho
kiếp sống.
Đại Hội Ngọc Hư chuyển pháp, chị cũng có dự trong đó. Chị
phập phồng khi đề cập đến vấn đề
nầy. Các em hiểu sự lo lắng của chị thế nào thì giờ đây các em đưa ý kiến giúp
chị xem có phương nào hay gỡ rối cho chị.
Bà Đạo Nhơn Hương Nhâm bạch : -
Xin dâng sớ cầu Đại Từ Mẫu chuyển vô vi cho mấy anh sớm thức tỉnh hiệp tâm
nhứt trí
lo Đạo.
- Diêu Trì Cung đã bao phen nhắc
nhở, song lời nói vô hình nầy chưa đủ để vào tâm não của các anh lớn của các em
nhỏ đâu. Chị không thể lấy vô vi mà nâng đỡ nữa. Chị đã lắm lúc kêu gào sự lụy
đời của các anh lớn Hiệp Thiên ấy, song kết quả chưa hề được hài lòng. Sở dĩ
chị không dùng danh từ nào khác hơn là anh lớn của các em nhỏ vì trong cửa Hiệp
Thiên, chị có khi là chị, mà cũng có lúc là em nhỏ nữa, nên không có tiếng nào
để gọi hơn là anh lớn của các em nhỏ, như em
Cao chẳng hạn.
Em Bảo Đạo, để kết thúc mối lo
âu, em cần gởi những Thánh giáo ấy đến các bạn của em, rồi kết quả sẽ ra thế nào chừng ấy mới xoay phương
thế khác.
Các em gái của chị ráng lên nghe.
Đạo cũng trông ngóng các em lắm,
bàn tay dịu mềm của các em sẽ nâng đỡ và thoa dịu vết thương đau khổ ê chề của đời
đã làm cho Đạo khổ sở từ bấy lâu nay. Chị trông cậy các em, xin nhớ đó
mà tu sửa lấy thân trước, rồi ra tay giúp sức cho đời nghe.
Thôi chị lui.
Bảo Đạo bạch : - Hỏi về vấn đề
mời các tôn giáo dự Hội Long Hoa mà Đức Hộ Pháp thì ở hải ngoại lưu vong như
thế nầy thì làm sao mà sắp đặt kịp.
- Còn không bao lâu nữa sẽ đến
ngày dự định Đại Hội Long Hoa thì em cứ lo liệu phương tiện liên lạc trước đi,
rồi sẵn đó em đủ tài liệu để mời cả giáo phái tôn giáo trên thế giới về dự hội.
Các môn đồ giáo phái rất nhiều, nhứt là
ở Ấn Độ và Cận Đông, ở Âu Châu và Mỹ Châu thì
dễ gì có đó em.
Bảo Đạo bạch : - Về việc mời thì
như vậy, còn việc sắp đặt ở Tòa Thánh nếu Đức Hộ Pháp ở hải ngoại thì
sao ?
- Việc ấy hoàn toàn do nơi Đức Hộ
Pháp cả. Chị cũng chẳng có phương chi khác mà nói với em, do nơi
ông thầy pháp đó thôi. Điều binh
khiển tướng mọi việc do ông thầy pháp
ấy, chị chỉ phất cờ giống trống
làm hiệu cho các em tiến.
Thôi chị xin kiếu, hẹn lại kỳ
sau. THĂNG.
*
* *
112. Báo Ân Đường Kim Biên, đêm 8-2-Đinh Dậu (dl 9-3-1957). Hợi thời.
Phò loan : Sĩ Tải Cao - Sĩ Tải
Khỏe.
CAO THƯỢNG
PHẨM
Bần đạo chào hiền đệ Bảo Đạo và
ba em.
Đêm nay Bần đạo vì thấy các em lo
lắng trọn ngày nên đến với mấy em giây lát. Vậy hiền đệ bình thân và đừng lo
nghĩ gì
cả nghe.
Đến nay, cuộc diện mới thay đổi
đôi phần, chớ sự thật, các em có nhận định nó đã thay đổi từ lâu rồi chớ ! Chẳng lẽ cứ trầm lặng như mặt nước mùa thu
sao ? Có gió thổi thì mặt nước mới xao
động. Từ gió đến cuồng phong thổi mạnh, nước dậy lên, khi mặt hồ nổi phong ba,
thuyền Đạo tròng trành, chẳng những người chèo lẫn người giữ lái phải một phen cực nhọc nữa mới qua được
bờ bỉ ngạn.
Đạo từ lâu vẫn êm dịu trôi theo
dòng thời gian, do đó mà khách du thuyền tưởng đâu đó là lẽ dĩ nhiên, cứ an ổn
hưởng cảnh thanh nhàn trời trăng mây nước, nào quan tâm đến sự thế làm chi. Nếu
mãi mãi như thế thì Đạo hẳn là hạnh hưởng hơn đời, dầu rằng đời tốn hao bao
nhiêu công trình xây dựng mới được vẻ đẹp hiện nay mà Đạo ngồi toại hưởng.
Cơ tạo hóa vẫn công bình, nếu
chẳng có sự khảo duợt của sóng gió
thì ai
ai cũng tự xưng mình là trọn Đạo,
uốn ba tấc lưỡi để lòe thiên hạ chơi, sự thật thế nào ai đâu rõ đặng.
Giờ đây đến buổi lọc lừa, Đạo
vươn mình trên sóng dữ để xem tay chèo
tay lái điều khiển thuyền Đạo ra sao, chớ
chẳng phải Thiên ý cho
gió yên sóng lặng mãi đâu !
Các em hãy liệu thế dò phương mà
kềm vững con thuyền trước phong ba bão táp, kẻo nhơn sanh trước lượn sóng đời
quá vô tình lôi cuốn, kẻ yết ớt nhẹ dạ
xa thuyền Bát Nhã đó.
Thời sự hiện giờ gấp rút lắm,các
em dư hiểu thì các em cứ bình tỉnh mà xây trở cho khéo léo, kẻo sơ thất mà dư
luận không buông tha cho đó
các em.
Bảo Đạo bạch : - Việc khủng bố
Tòa Thánh và mấy em nóng lòng xin ra. .
. . . . . . . .
- Thật là một diệu kế, song hy
sinh vì đại nghiệp đã đưa ra một tiếng dội khá nhiều nơi ngoại quốc, rồi hy sinh thêm nữa cũng chỉ là bị bắt vì Đạo mà thôi, chớ số đông ấy chưa
làm nổi việc gỡ rối hiện thời.
Chí Tôn đau xót vì thấy con cái
của Người đau khổ thay thế cho Người, song nếu không vậy thì tội tổ tông làm
sao trả hết được. Đâu đâu đều cũng có Thiên thơ tiền định. Hiền đệ nên suy nghĩ
kỹ mỗi phen thi hành một việc gì mà đa
số bị khổ não thì nên từ bi
lại.
Các em nhỏ lúc nào cũng sẵn bầu
nhiệt huyết, song sự hăng hái ấy cần phải có sự dẫn dắt kềm chế của đàn anh mới
thiệt là tận thiện tận mỹ.
Bần đạo nói ít, hiền đệ tìm hiểu
rồi luận bàn với Hộ Pháp trước khi ra lịnh thi
hành.
Bần đạo xin nhượng cơ. THĂNG.
TÁI CẦU : Phò loan : Bảo Đạo - Sĩ Tải Cao.
BÁT NƯƠNG DTC
Chị chào em Bảo Đạo và ba em.
Các em réo chị buổi sáng rồi, còn
réo chị nữa.
Bốn câu thi nôm na ấy đủ trả lời
những điều thỉnh cầu của em Bảo Đạo và Hương Nhâm đó. (Xin được cây xăm số 32).
Bảo Đạo bạch : - Hiểu không hết
bài thi nên xin giải thêm.
- Thật là khổ não, chị đâu có hẹp
lượng với các em đâu, song Thiên ý vẫn nghiêm khắc vì mọi việc chi nhờ thiêng liêng dìu dẫn thì thành ra có
sự ỷ lại
nơi vô hình.
Đức Chí Tôn là Đại Từ Phụ muốn
bồng đỡ con cái của Ngài lên ngôi vị, song chư Phật, Tiên, Thánh chẳng khứng
vì không muốn thấy Thiên vị rẻ giá.
Đạo chỉ còn đôi bước đường nữa là
đến chốn vinh quang thì chắc
phải chịu một
phen thử thách. nặng nề lần chót
nữa, song tội nghiệp con cái của Đức Chí Tôn đã khô héo trước sự thử thách của thời gian đã qua, nay lại phải
chịu một phen khảo duợt một lần chót nữa, e cho mảnh thi hài không chịu nổi khổ
não mà đâm ra thất chí thêm thất phận mà chớ.
Chị đã chứng kiến mọi đau khổ của
các em nhỏ vì Đạo dám lăn vùi trong ngục thất.
Tuồng đời lúc nào cũng vậy. Đạo
thạnh đời suy, Đạo suy đời lấn áp, song chi chi cũng do sự sắp bày của Thiên cơ
cả. Chưa ai tài ba lỗi lạc mà đủ năng lực sửa đổi bao giờ. Cơ khảo duợt nếu
không gay go thì chưa chắc lọc lược kẻ giả tâm nương bóng Đạo mà mượn lốt thầy
tu để lừa bịp thế.
Bây giờ chị chỉ khuyên các em
bình tỉnh mà đối phó với thời cơ, cứ nhìn đại nghiệp mà giữ vững tinh thần của
bổn đạo, đừng làm xao động e cho kẻ non nớt đức tin sa ngã mà công trình phổ độ
của mấy em bị tiêu hao rất uổng cho con cái của Đại Từ Phụ.
Các em nhớ điều ấy, đừng xem
thường, đừng hy sinh vô lối, đừng búng rảy, đừng để thất vọng rồi xa Thầy xa
Đạo thì công quả của các em mới trọn vẹn, bằng chẳng thì chỉ đi ngược chìu với Thánh ý Đại Từ Phụ đó đa.
Bảo Đạo bạch hỏi vụ Lê Minh.
- Chớ lo nghĩ nhiều, thời gian
ngắn sẽ rõ thiệt hư, dầu muốn dầu không, các em sẽ thấy thiệt mặt.
Bảo Đạo bạch hỏi vụ hai em Lễ
Sanh Ngọc Lương và Thái Cảnh bị bắt đi mất tích.
- Chưa đáng lo ngại, song vận xấu
hai em ấy phải chịu khổ não một thời gian ngắn rồi sẽ ra mặt công khai đối
nại.
Chị xin lui, kẻo trễ giờ cho các
Đấng. THĂNG.
TÁI CẦU : Phò loan : Bảo Đạo - Sĩ
Tải Khỏe.
QUYỀN GIÁO TÔNG
Qua chào hiền đệ Bảo Đạo và ba
em.
Các em đã nóng lòng vì trước sự đàn áp bắt bớ bổn đạo của chánh
quyền Ngô Đình Diệm, nhưng bây giờ các em phải tìm cách nào để đối phó với họ.
Theo Qua thì để yên tình trạng đó, rồi Đức Hộ Pháp và hiền đệ gởi thơ can thiệp với
quốc tế.
Bảo Đạo bạch : - Chưa thấy ai trả
lời.
- Quốc tế đã nhận đủ văn kiện của
Đức Hộ Pháp và hiền đệ gởi đến, nhưng họ còn hội đàm nội bộ trước sự tương quan
cùng mâu thuẫn giữa các đại cường quốc, nên chưa có thái độ rõ rệt để can thiệp
cho mình. Chỉ trong thời gian ngắn nữa, sẽ có tiếng dội làm cho Diệm phải ngưng
mọi áp bức Đạo để lấy lòng nhân dân, hầu cầu mong được đứng vững trong Liên
Hiệp Quốc. Điều đó phải đến. Nhưng Ngô Đình Diệm phải đền tội trước quyền
thiêng liêng vì đã phạm Thiên điều và Thánh thể Đức Chí Tôn.
Hiện nay, nếu các em hy sinh thêm
nữa thì chúng nó vẫn sẵn sàng đàn áp vì địa điểm Tòa Thánh của mình nằm trong
chiến dịch tan nát của chúng.
Hiền đệ Bảo Đạo nên khuyên các em
ở quốc nội ẩn nhẫn một lát rồi cơ
hội sẽ đến với các em.
Các em nên tỏ ra bình tỉnh trước
sự đàn áp của chúng, chớ nên khiêu khích mà thành ra một trường huyết hận do kẻ
thứ ba xúi giục. Các em đã làm bia cho chúng tranh đấu, các em chịu thiệt, mang
tai tiếng, nhưng chúng hưởng. Vậy hiền đệ nên suy nghiệm coi Qua nói có phải không ?
Bảo Đạo bạch : - Phải.
Thôi, xin hẹn lại khi khác, Qua
sẽ đàm đạo thêm. THĂNG.
Đức Phạm Hộ Pháp qui Thiên tại
Nam Vang lúc 13 giờ 30 ngày 10-4-Kỷ Hợi (dl 17-5-1959).
Ngay tối hôm đó, Ngài Hồ Bảo Đạo
lập đàn cơ tại Thánh Thất Kim Biên tức Tân Báo Ân Đường, Bát Nương DTC giáng
cơ, tiếp theo là Đức Phạm Hộ Pháp giáng dạy cách làm Lễ Tang cho Đức Ngài.
*
* *
113. Thánh Thất Kim Biên (Tân Báo Ân Đường), đêm 10-4-Kỷ Hợi (dl 17-5-1959).
Phò loan : Hồ Bảo Đạo - Sĩ Tải
Cao.
BÁT NƯƠNG DTC
Chị chia buồn cùng các em cả thảy.
Chị hôm rồi sở dĩ phải tạm gợi
chuyện cho các em qua buổi vì các em, nhứt là Bảo Đạo rối óc phải dùng phương
trấn an, nhưng không quên dặn rằng : Hữu vi
là phụ thuộc của vô hình.
Giờ đây Đức Hộ Pháp đã yên phận,
nhẹ tách bến trần với lòng man mác, buồn vì Đại nghiệp chưa hoàn thành trọn
vẹn, vì nợ áo cơm chưa vẹn trả cho non sông, vì
cơ đồ đang nguy cấp, nên mặc dầu rảnh rang sự thế, về ngôi xưa quê cũ,
nhưng lòng hoài vọng vẫn vấn vương theo tổ nghiệp và đại gia đình thiêng liêng,
nơi chen chúc con cái của Đại Từ Phụ.
Vậy chị cũng nhường cơ cho người
đến dạy bảo đôi điều, rồi chị sẽ dạy tiếp.
THĂNG.
TÁI CẦU : Lúc 22 giờ 45.
PHẠM HỘ PHÁP
Chú Bảo Đạo và mấy con.
Đứng dậy đi, thầy không vui thấy
các con quá bi lụy, nhứt là con Cầm và Tranh, thầy dặn hai con rằng ráng bình
tỉnh mà lo cho Thuận, Hòa, Út và Châu cho chúng nó nên người hữu dụng là lo cho
thầy đó. Còn Đạo thì có Hội Thánh và các con khác nơi đây toan tính, hai con yên lòng.
Thầy dặn lại một lần nữa là đừng
bi lụy quá đổi mà thầy khó yên tâm nơi vô vi đó.
Các con đứng dậy và nghe dạy :
Chú Bảo Đạo, tôi đi về đột ngột
không giã từ chú và mấy con cũng hơi bồn chồn tấc dạ, song sự thế biết đâu ngờ
thiêng liêng chỉ định. Tôi phải rời thi thể một cách bất ngờ để cho quyền
thiêng liêng xây chuyển. Bây giờ chú
ráng lo hữu tướng nầy cho ra vẻ Đạo là được rồi.
Việc tống táng thì tôi đã đồng ý
với chú là tùy theo phong tục và tập quán mà vừa theo, chớ câu nệ rồi không
thành, chuyện thêm rắc rối cho đoàn em của chú là Chức sắc.
Chú cứ từ từ lo theo đây :
1 . Di hài tẫn
liệm theo đại liệm như đã làm cho Khai Pháp và Thượng Phẩm.
2 . Phải tìm
phương nào dung hòa tâm lý Đời Đạo nơi
đây để di hài nằm yên một thời
gian nơi đất Tần, rồi ngày kia sẽ di về Tổ Đình không muộn. Dù rằng sẽ có sự
kéo níu của thế lực, song di ngôn tôi đã
ký thì phải giữ, kẻo thế thường xem rẻ mà tội nghiệp cho đoàn em của chú.
3 . Việc tế tự
phải hoàn toàn đơn giản và trật tự trang nghiêm, chớ se sua làm tốn kém mà bổn
đạo phải mang thêm nợ lo cho tôi. Tôi
ái ngại lắm.
4 . Sự định xây
tháp thì tùy sự rộng hẹp của chánh phủ cho cùng không, việc đó không quan hệ
lắm. Ngày mai chú cần liệu định với Chức sắc.
5 . Buổi di liên
đài ra tháp, phải tuyệt đối yên tịnh, chớ
se sua và làm náo nhiệt mà tôi hằng ngày ít muốn.
6 . Liên đài nên
cò chì kỹ lưỡng kẻo lâu ngày hư hoại mà
thêm không hay.
7 . Chớ chia tâm
trong thời gian tôi còn tại
ngoại.
8 . Phải
nhứt tâm nhứt đức lo cho cuộc lễ đầm ấm là trọn quí.
9 . Hai con
Cầm và Tranh nên tùy theo Hội Thánh trong mọi việc, chớ nghịch ý maø thầy không
vui.
Ngài Bảo
Đạo bạch xin bài thài.
- Được. Chú
ráng tinh thần và các con đừng suy nghĩ
gì hết, tư tưởng mới
toàn vẹn.
THI :
Ba năm xa cách để chờ may,
Vạn sự do Thiên đã sắp bày.
Chí muốn cao bay trong một kiếp,
Giờ đây nhờ cậy các anh tài.
Đã đành danh phận còn xa thẳm,
Nhưng đứng mày
râu chẳng mảy may.
Một kiếp vì đời tua gắng trả,
Cho rồi nợ thế khỏi ai hoài.
Tạm dùng đỡ rồi khi nào chú Bảo
Đạo khỏe thần sẽ tiếp cho bài khác. Thi khó viết mà gặp điển yếu lại càng thêm khó. Bây giờ tiếp :
10 . Việc tế lễ
thì tùy theo sự rảnh rang của toàn đạo mà sắp đặt, đừng làm thất công nhiều con
cái chí hiếu của Đức Chí Tôn mà tôi không vui. Nơi đây sống ngày qua ngày, đừng
làm cho bổn đạo bỏ công ăn việc làm
vì tôi nghe.
11 . Khi tang tế
xong, chú phải vào ở trong nầy dòm ngó Chức sắc CTĐ giùm tôi, kẻo họ vì tư ý
ganh tỵ mà làm cho manh mún Thánh thể nơi đây.
12 . Có phướn
Thượng Phẩm đi dẫn đường như Cao nó muốn hỏi. Có hành lễ Độ Thăng, song cả Chức
sắc phải thành tâm cầu nguyện nhờ Đức Đại Từ Phụ giải oan cho kiếp sống và phải
thanh tịnh tuyệt đối.
13 . Ngài Bảo Đạo
bạch : - . . . .
- Khỏi cần hình thức chi hết, chí
tâm cầu nguyện là đủ. Việc Độ Thăng là do quyền của Hộ Pháp làm cho cả Chức
sắc, còn tôi thì không thể tự tôi mở cho
tôi được. Chú hiểu . . .
14 . Xong lễ, hai
con Cầm và Tranh phải hòa thuận sống chung với nhau, lo bảo trợ con nhỏ, đừng
để chúng lêu lỏng mà tội nghiệp tương lai
của chúng nó.
15 . Bốn con Sĩ
Tải, thầy cho phép để mấy con tự sống đến ngày giờ nào các con được về Tổ Đình
sẽ hành đạo với sở vọng của các con.
16 . Bạch, phải
ráng lo học ngoại ngữ sẽ hữu dụng sau nầy.
17 . Cả phái đoàn
lưu vong phải vùa trợ lấy nhau, đừng vì
tư tâm mà buồn phiền với nhau.
18 . Chót hết là
tôi chỉ muốn tuyệt đối yên tịnh để nhẹ nhàng chơn thần mà lo cứu rỗi cơ đồ,
đừng vì tư tâm mà ganh tỵ quyền lợi. Tôi không vui đó.
Bây giờ đã đến giờ cúng, tôi phải
tạm gác lại, khi nào có cần hỏi, Cao sẽ ráng tiếp cơ với chú để tôi dạy việc.
Thôi tôi
lui đây. THĂNG.
*
* *
114. Thánh Thất Kim Biên (Tân Báo Ân Đường), đêm 13-4-Kỷ Hợi (dl 20-5-1959).
Lúc 22 giờ.
Phò loan : Sĩ Tải Trấn - Sĩ Tải
Cao.
BÁT NƯƠNG DTC
Chị chào tất cả các em nam nữ.
Thật là vô cùng đột ngột mà các
em không tưởng tượng được, Hộ Pháp qui hồi khiến ai cũng đau lòng trước sự việc
đang nửa chừng bỏ dở, nhưng trí phàm xét đoán
thì ngày mai vốn u tối.
Các em đâu rõ, nhờ sự bất ngờ nầy
mà các em mới có phương tiện thi thố nguyện vọng của mình trọn vẹn.
Đã thấy rõ tình đời họ nhút nhát
vì đai cân quyền thế, nên không bỏ một cử chỉ nào dầu rằng đê hèn nhỏ mọn để cố
bám víu thủ lợi cho mình, song Hoàng Thiên hữu nhãn, hễ vay tức nhiên phải trả,
các em cứ tươi vui mà chờ xem cơ tạo hóa công bình.
Chị cũng biết các em lo lắng
tương lai của Đạo, ngày mai của đời và số kiếp người Việt ở tha bang, nhưng sự
lo lắng của các em chưa thấm vào đâu đối với sự
lo lắng của Hộ Pháp, dầu về thiêng liêng cảnh nhưng người mãi hướng về
Tổ Đình, về nơi chôn nhau cắt rún, về nơi
quê nhà để đợi lấy cơ hội thuận tiện xoay chiều đổi hướng cho kịp với
trào lưu.
Ngày giờ nào các em thấy biển
động gió to sóng lớn là giờ vui tươi của Đạo và của các em đã đến.
Chị vui miệng nói nhiều, các em
bình tỉnh mà chờ đón, đừng nôn nóng mà hư việc.
Thôi, các em để chút thì giờ Cao
Thượng Phẩm muốn đến.
THĂNG.
TÁI CẦU: Phò loan : Bảo Đạo - Sĩ Tải Cao. Lúc 22 giờ 40.
PHẠM CÔNG TẮC
Chào chú Bảo Đạo, các em nam nữ
và hai con.
THI :
Trót đã ba năm ở xứ người,
Đem thân đổi lấy phút vui tươi.
Ngờ đâu vạn sự do Thiên định,
Tuổi đã bảy mươi cũng đủ rồi.
Nhớ tiếc sức phàm thừa chống chỏi,
Buồn nhìn cội Đạo luống chơi vơi.
Rồi đây ai đến cầm chơn pháp,
Tô điểm non sông Đạo lẫn Đời.
Tạm được, khá hơn bài vừa qua,
nhưng cũng chưa vừa ý, chờ chú Bảo Đạo thuần điển sẽ cho bài khác.
Cả Chức sắc nghe dạy :
Nơi Kim Biên vốn mồ côi từ bấy
lâu, Qua đến muốn qui tụ lại để cùng nhau chung sống dưới bóng từ bi, hầu làm vơi được phần nào nỗi khổ của
người Việt nơi xứ lạ, nhưng rốt cuộc Qua chẳng đặng hài lòng lắm vì mọi việc bị
dở dang. Qua buồn lắm ! Giờ đây các em
phải cố gắng lo chỉnh đốn lại cho đúng theo luật pháp chơn truyền, kẻo để mãi
tình trạng nầy thì cơ Đạo nơi đây khó tồn
tại đó các em.
Qua thương các em bao nhiêu
thì nơi Ngọc Hư Cung lại buộc tội các em
bấy nhiêu. Qua rất đau khổ vì sự ly tán phân tâm chia rẽ của các em mà ra nông nỗi.
Nguyệt Tâm Chơn Nhơn rất đỗi đắn
đo không chịu tái thủ nhiệm vụ cũ, vì thấy các em không thể thay thế hình ảnh
của người để chỉnh sửa cơ truyền giáo tha bang đó.
Qua khuyên các em dẹp nỗi tỵ hiềm
để chút tình thương nhen nhúm lại làm khối chơn thành thương yêu mà bảo trợ đàn
em đang bị côi cút, hình như các em không quan tâm đến tương lai của Trấn Đạo
Tần quốc, nó thật là ải địa đầu trước khi phổ thông ra các nước khác. Qua đã có
lần nói nhiều về vấn đề nầy. Hôm nay Qua nhắc lại để các em đừng xem thường nền
Đạo nơi đây đó thôi.
Vậy các em hãy cố gắng kể từ nay
chung trí cộng thương và nhịn nhục lẫn nhau mà hành đạo, kẻo trễ rồi mấy em ăn
năn không kịp. Qua chỉ mong các em giác ngộ thêm chút nữa và hành đạo khác
hơn khi
Qua còn ở với các em.
Chú Bảo Đạo đừng để tâm buồn
phiền chư Chức sắc, họ vẫn hiểu lầm tình cảnh của chú, song như vậy chú mới rõ
rằng chẳng dễ gì thâu phục nhơn tâm nếu mình không ra công nâng đỡ, dìu dắt họ,
rồi đây họ cũng giác ngộ thương chú nhiều hơn.
Ba đứa Sĩ Tải, thầy không gì buồn
hơn là việc làm lờ đờ của các con mà giờ đây các con phải tha phương cầu thực.
Đã biết rằng ngày mai phải có phút tươi vui, sống mãi cho đời mà các con khô
héo tuổi thanh xuân uổng phí, thầy chỉ mong các con thi thố phải Đạo với đời
rồi nhờ tình thương đó mà an ủi phần nào kiếp sống ăn gởi nằm nhờ nơi xứ người.
Hiệu, con nên vui vẻ và lo lập
thân, thầy bao giờ cũng không quên ơn săn sóc và chịu cực của con, nhưng dầu
rằng con chịu thiệt thòi trong mọi việc, song ngày mai con cũng có thể lập nên
thân danh với người, đừng lêu lỏng như đã nhiều lần có ý định ấy, nghề nghiệp
phải trau giồi kẻo ngày mai vợ con kéo níu mà thân làm trối chết cũng không no
đủ, rồi tự tủi lấy thân, đã trải qua bao ngày ăn không ngồi rồi, không chuyên
luyện. Thôi, ít lời dặn bảo.
Thầy lại dặn con Hai Đạo Nhơn,
nên lo chỉnh sửa Báo Ân Đường lại, nhứt là nội dung của cơ quan hiện nay, ráng
lo lắng cho ra vẻ Phước Thiện thì địa vị
ngày mai không nhỏ.
Thôi, thăm hết Chức sắc không
thấy mặt nơi đây, và cầu nguyện Chí Tôn ban ơn lành cho họ.
Xin kiếu. THĂNG.
TÁI CẦU : Phò loan : Bảo Đạo - Sĩ Tải Cao. Lúc 23 giờ 15.
CAO THƯỢNG
PHẨM
Bần đạo chào các em lớn nhỏ.
Hiền đệ Bảo Đạo, Bần đạo dạy em
điều nầy : Hành pháp Độ Thăng thì sắp một cái bàn, xông hương cho kỹ, lấy đủ
dụng cụ hành pháp bày trên giữa bửu điện trước liên đài, rồi cả Chức sắc để
trọn tâm cầu nguyện Đức Chí Tôn. Đừng bày điều gì khác hơn mà thất pháp. Quyền
Chí Tôn sẽ hành pháp Độ Thăng giùm cho Hộ Pháp.
Ngài Bảo Đạo bạch : - Nếu dọn bàn
hành pháp trước liên đài thì khi Chức sắc quì cầu nguyện Đức Chí Tôn thì phải
xây lưng lại bàn ấy hay sao ?
- Đúng vậy chớ sao, ngó vô bửu điện cầu nguyện.
Còn việc tống táng thì phải tuyệt
đối yên tịnh, đừng se sua và làm náo nhiệt để các Đấng hộ vệ liên đài hành sự
cho dễ dàng, chớ sức phàm các em Đạo tỳ khó bề di chuyển dễ dàng liên đài. Em
đã đủ hiểu.
Từ đây đến ngày an táng, em dặn
Chức sắc phải cẩn ngôn cẩn hạnh cho lắm, đừng dể duôi mà các Đấng vô hình không
tha thứ cho đâu. Nhớ nghe.
Còn việc nầy nữa là liên đài, em
nên biểu Chức sắc lấy hàng màu vàng mà bao bọc trọn vẹn liên đài, cũng như đã
làm cho Quyền Giáo Tông màu xanh, còn Hộ Pháp thì màu vàng. Gấm đã bao có điều
không tiện vì là quá lòe loẹt, nên để
màu vàng hơi lợt, vì màu vàng của Hộ Pháp là đúng theo chơn pháp. Làm liền
nghe. Còn cây cờ phủ lên tượng ảnh là đủ.
Ba ngày liền, Chức sắc phải luân phiên
đến cầu nguyện tại liên đài cho Hộ Pháp ban điển lành, vì phút lâm chung, Chức sắc khiếm diện.
Em nhớ làm liền kể từ ngày mai,
kẻo không kịp giờ.
Bần đạo xin kiếu. THĂNG.
115. Thánh Thất Kim Biên (Tân Báo Ân Đường) đêm 10-12-Quí Mão (dl 24-1-1964).
Lúc 21 giờ 40.
PHẠM HỘ PHÁP
Chào chú Đốc và cả thảy mấy con.
Tranh con, con vào phò loan thế
cho chú Đốc nghỉ giây lát.
Tranh con, lời con hứa hôm nọ mãi
đến hôm nay mới được thực hành. Về với Cô con lúc nầy là phải. Cô con trông đợi
mỏi mòn, tội nghiệp thân già mà phải tựa cửa trông con. Bây giờ thì khác hơn
thuở nào rồi. Thân hiu quạnh đã làm cho Cô con nhìn chung quanh với tầm mắt bao
dung rộng rãi hơn. Thầy cũng mừng cho đó. Bây giờ con là nguồn an ủi duy nhứt,
con phải bỏ đi những gì nông nổi từ nhỏ đến giờ, để làm nguồn sống cho Cô con
trong những chuỗi ngày già nua lẩm cẩm. Thế sự đối với con là trò đùa, con đã
bao lần đùa giỡn với nó và rốt cuộc con cũng không thâu thập được một bài học
khả dĩ gọi là đáng giá.
Vậy kể từ nay, bên cạnh có Cô con
an ủi, con nên lo tu dưỡng tâm thành để mua chút ít âm đức bằng công quả vô
hình, tức là chữ hiếu đó. Đời tư của con
không ra gì, bước Đạo cũng chưa đến nơi
đến chốn, lỡ dở đời đạo. Hai nẻo con phải tự chọn lấy một, hoặc giả con phải
nương đạo để tạo nghiệp nhà, tức
là tạo địa vị trong Đạo lẫn thanh thế riêng con. Điều cần yếu là bao lần con
chứng kiến oan nghiệt của trò đời mà con
vẫn xem thường mà gây hấn.
Thầy biết ý kiến của con cang
trực, song tánh dõng cảm ấy nên để dành xài cho phải lúc, đừng bạ đâu nổi nóng lên đó. Như vậy, con dấn mình vào
chỗ nguy hại cho chính bản thân và liên lụy đến Cô con
nữa.
Thôi, thầy nói sơ đôi điều, con đã đủ sức phán đoán thì nên
nghe theo lời thầy tức là con đã làm vừa ý thầy lẫn Cô con đó. Nhắn gởi lời
thăm Cô con. Thầy sẽ về trong thời gian sau nầy.
Thôi, con trả cơ lại cho chú Đốc.
TIẾP ĐIỂN : 22 giờ 10 phút.
Chú Đốc, Tranh nó làm lếu như chú
đã hiểu tánh tình của nó, song cũng tạm yên, nó về vừa đúng lúc cần cho mụ Tám.
Bây giờ sẵn đây, tôi nhờ chú tiếp điển để tôi sắp xếp việc nhà.
Con Hai,
Thầy thấy con mòn mỏi nhớ mong,
thầy cảm động lắm, song con cũng nên tự đặt mình vào hoàn cảnh bên Đạo bên
hiếu. Con muốn báo hiếu thì thầy không cần giữ con ở lại cho đến ngày về. Còn
nếu con nương theo nghiệp Đạo thì phận sự của con vẫn tròn. Nghiệp Đạo không
quên công khó nhọc của con. Hai lẽ tùy theo con lựa chọn. Bây giờ thì thầy
không quyết định gì hết, tùy ở con đó.
Con Cầm,
Tranh nó về rồi thì nhẹ lo cho
con, chỉ còn gia đình của con thì con nên tùy thế sắp xếp cho ôn hòa thuận
thảo.
Thuận đã có vợ tức nhiên phải lo
bảo thủ gia đình tư của nó. Hòa thì khó tánh, song nó chỉ có bổn phận là đi
học. Út đã lớn rồi, phải chỗ nên liệu phương lập gia thất cho nó đi. Châu còn
nhỏ thì không nói gì. Cả gia đình của con lục đục nhau mãi, thầy buồn lắm, gia
đình hiếm hoi, con nên khéo léo bảo thủ cho còn tình thương của thầy và Cô con
hằng mong ước.
Thôi, mỗi đứa đều có số mạng.
Thầy thương là chỉ nhắc nhở các con mà thôi. Bây giờ là lúc cần phải đùm bọc
lấy nhau, vả lại cũng không còn bao lâu nữa, nên để chút tình lưu luyến những
ngày lưu vong nầy.
Việc nhà cửa đất cát, con lo tính
cho hợp pháp đi, đừng buông trôi rồi không tiện sau nầy. Việc làm ăn, nếu không
có gì cần thiết thì nên thâu hẹp lại kẻo thời cuộc không còn thuận tiện cho các
con đâu. Mọi việc nên tính kỹ lưỡng rồi mới làm, song khéo tính hơn là làm bung
thùa, các con nên nhớ một điều nầy là nghiệp đời các con có thể gọi là tạm đủ,
còn nghiệp Đạo các con đừng quên, vì tuổi các con không chờ các con đâu.
Nghiệp Đạo Thầy đã tạo cốt để cho
các con rồi đến đời sau nữa. Các con nên bảo thủ cho riêng mình, tức nhiên là
vun bồi cho tổ nghiệp, các con hiểu
ý thầy.
Thôi, các con đứng dậy đi, thầy
ban ơn cho cả thảy các con lớn nhỏ.
Thầy sẽ hộ trì các con trong bước
hành trình Đạo và đời.
Thôi, chú Đốc đi nghỉ, tôi lui. THĂNG.
*
* *
116. Thánh Thất Kim Biên (Tân Báo
Ân Đường), đêm 12-9-Ất Tỵ (dl 6-10-1965).
Phò loan : Bảo Đạo - Sĩ Tải Cao.
PHẠM HỘ PHÁP
Chào chú Đốc và mừng tất cả các
con lớn nhỏ.
Đứng dậy đi các con.
Con Hai vào quì. (Cơ để lên đầu).
Thầy ban ơn lành cho con đó.
Đứng dậy nghe dạy : Thầy đã có
nói với tất cả các con lớn nhỏ rằng, thầy không buộc mỗi đứa phải ở lại cho đến
ngày thầy về với cái liên đài, chỉ trừ chú Đốc và Cao, cùng đứa nào không bận bịu gia đình và hiếu đạo.
Như thế đã rõ nghĩa lắm rồi, thầy
không muốn các con phải núm níu ngôi mộ mà chịu khổ sở về mặt vật chất
lẫn tâm hồn.
Chú Đốc, ngày mai chú lo giùm
giấy tờ cho con Hai nó về sớm càng tốt.
Con Hai, thầy cám cảnh trung liệt
của con đối với Đạo và thầy. Thầy sẽ hộ trì bước đường tu của con. Vậy con sắp
sửa lên đường là vừa, thầy sẽ vùa trợ tâm thành bất lay chuyển của con đối với
Cơ Quan Phước Thiện.
Các con khác, lớn chí nhỏ, thầy
nhắc lại một lần nữa là thầy không buộc
đứa nào phải ở lại thêm nữa, vì 10 năm đã qua cũng đã đủ lắm
rồi, thầy đã có nói trước rồi và hôm nay
thầy lập lại một lần nữa để các con khỏi ngờ vực.
Thằng Hai Tống Giang, tội nghiệp
thân già rồi mà còn lận đận chưa nhàn thân rảnh trí, đáng lẽ ra “mầy” đã an
hưởng thú già dưới chơn núi Linh sơn Thánh Mẫu ở Tổ đình, nhưng nghiệp quả của
số kiếp tằm nhả tơ kéo kén, âu cũng là kiếp sanh ngộ Đạo.
Con Cầm, thầy vui thấy con bán phố về ở bên cạnh Đạo, nhưng còn
một điều là hai đứa nhỏ vẫn còn lôi thôi về phận sự cũng như thân phận.
Thuận con, ông không mấy vui thấy
con không xử gia đình trọn vẹn, nghề
nghiệp vẫn lôi thôi, kiếm sống trối chết mà vẫn chưa rồi.
Hòa con, giai đoạn khó khăn đã
qua, con ráng tu tỉnh học hành cho đến chốn là con biết thương má
và ông ngoại.
Thôi, cả thảy cố vui mà đợi ngày mai sáng sủa hơn.
Chú Đốc, bao nhiêu việc đó, chú
sắp xếp cho mỗi đứa em lớn nhỏ trong phái đoàn cho được tiện bề tùy theo hoàn
cảnh của mỗi đứa.
Con Nhàn, thầy đã hiểu tất cả
điều mà con cầu xin nãy giờ, thầy sẽ ban ơn cho con đủ sáng suốt và nghị lực để
thực thi phận sự của một Chức sắc hữu thệ đó.
Thầy ban ơn cho cả thảy. THĂNG.
*
* *
117. Thánh Thất Kim Biên (Tân Báo Ân Đường),
đêm 10-4-Đinh Mùi (dl 18-5-1967).
PHẠM HỘ PHÁP
Chào chú Đốc và ba con.
Chú Đốc hãy cho Hiệu đi gọi các
Chức sắc nam nữ từ phẩm Lễ Sanh lên tôi dạy việc.
TÁI CẦU :
Cơ giục mạnh lôi đứng dậy và xây
giáp vòng để ban Phép Lành cho cả thảy.
HỘ PHÁP CHƯỞNG QUẢN HIỆP THIÊN ĐÀI
Bần đạo chào tất cả chư Thiên
phong nam nữ.
Đêm nay, Bần đạo cho cả thảy Chức
sắc hội họp lần cuối cùng tại đây. Vậy cả thảy bình thân và nghe dạy.
- Hồ Bảo Đạo HTĐ,
Bần đạo đã nhiều phen nhờ hiền đệ
lo lắng giùm Bần đạo về mặt Đạo của Hiệp Thiên Đài đối với Cửu Trùng Đài. Vả
lại Chi Đạo vốn của Cửu Trùng Đài bên cạnh Hiệp Thiên Đài hầu bảo vệ Đạo nói
chung, binh vực Đạo nói riêng. Vì vậy người có bổn phận lo cho nghiệp Đạo được
bảo tồn. Ngày nay hiền đệ đã hết nhiệm vụ
ở đây nữa.
Bần đạo nhơn danh Hộ Pháp chưởng
quản Hiệp Thiên Đài giao lịnh cho hiền
đệ lãnh nhiệm vụ khác, có mặt tất cả Chức sắc nam nữ hiện cầm quyền chánh trị
đạo nơi Tần quốc.
- Khâm Trấn Đạo nam nữ,
Bần đạo
giao cả cơ nghiệp nầy sau hơn mười năm gầy dựng để lại cho cả con cái thuộc
Trấn Đạo làm nền tảng hầu trụ lại đức tin nơi Đấng tối cao là Đại Từ Phụ.
Vậy, cả
Chức sắc dầu lớn dầu nhỏ nên nhìn vào tương lai đoàn em út và con cháu
của cả thảy để lo cho vuông tròn trách nhiệm cầm giềng mối
Đạo.
Tịnh thần,
Bần đạo tiếp, đứng dậy cả thảy đi.
Hơn mười
năm trường, Bần đạo đã khổ nhọc muốn gầy dựng lại nghiệp cũ, nhưng
với tinh thần lụng bại sau những ngày đau buồn liên tiếp, cả Chức sắc chỉ thủ
phận để chờ ngày nào mà ngày ấy chưa đến với cả thảy.
Vì vậy, hôm nay Bần đạo thấy rằng
: Nếu cứ kéo dài một tình trạng lưng chừng nầy, rồi ngày kia Hồ Bảo Đạo cùng
tất cả trở về Tổ Đình, cả Thiên phong sẽ thấy cô lẻ hơn lúc nào hết.
Do đó, từ nay, cả Chức sắc hãy
tỉnh cơn mộng, tuổi đã cao, hầu hết sức đã yếu, hơi đã mòn, mà tự xét mình chưa
làm một việc gì sở dĩ gọi là cứu dân độ thế.
Giờ đây, không còn mấy lát nữa là
lần lượt mỗi mỗi về
chầu Ngọc Hư để không
thể chối lấy tội
chểnh mảng phận sự.
Bần đạo đã từng chịu khổ với tất
cả nên
Bần đạo hiểu rõ cả thảy hơn
ai hết.
Để cứu vãn lại phần nào công
nghiệp từ thử và lời Minh thệ, Bần đạo khuyên mỗi mỗi nhìn lại ngày cuối cùng
của mình để lo tạo lại điạ vị mà mình muốn hưởng và đã có sẵn trong chức vụ lẫn
trách nhiệm của mình nơi Ngọc Hư. Bần đạo chỉ nắm lấy cân Công bình mà phán
đoán. Tình nghĩa chỉ là ở ngoài nhiệm vụ.
- Các em bên Cơ quan Phước Thiện Báo Ân Đường,
Bần đạo để lời ban khen cho cả
thảy đã cương quyết bảo thủ những gì đã
sẵn có.
Bần đạo cũng khuyên cả thảy nên
nhìn đám con em mà tạo nghiệp hữu vi và vô hình cho chúng nó có nơi
gởi tâm hồn.
Để tóm lược, Sĩ Tải đã cho các em
nghe những lời kể như là trăn trối của Bần đạo khi còn chung sống.
Cả thảy Chức sắc có lãnh hội được
phần nào chăng ? Bần đạo thấy những lời lẽ ấy kể như là sau rốt những ngày
chung sống. Bần đạo có thể nói rằng : hơn cả những đàn cơ vắn tắt.
- Giáo Hữu Thái Của Thanh,
Về Tổ đình tường trình lại Hội
Nhơn Sanh rõ cảnh côi cúc của Trấn Đạo.
- Giáo Sư Thượng Ngoạn Thanh,
Bần đạo sẽ tìm phương cho Giáo Sư
lập thêm công nữa. Việc đó sẽ chờ sau nầy.
- Nữ Giáo Sư Hương Cúc,
Bần đạo căn dặn là nữ phái phần
đông kém đạo hạnh. Nên nhỏ nhẹ và vỗ về như tình mẹ con, tình chị em rất thiêng
liêng có thể cải hóa dễ dàng, nếu được săn sóc của nữ phái.
Thôi, cả thảy đứng dậy và tịnh
thần.
Bần đạo sẽ ban ân lành cho một
lần nữa.
Bần đạo
lui. THĂNG.
*
* *
THI VĂN SƯU TẬP
Từ năm Bính
Tuất đến Bính Thân
Đạo lịch :
21 - 31 (1946 - 1956)
Hộ Pháp
Đường, ngày 3-2-Đinh Hợi (dl 23-2-1947 ).
THẤT NƯƠNG
Nhơn đạo rày đã suy vi,
Chay lạt dời đổi còn chi tu hành.
Mang câu thất hiếu đã đành,
Bao nhiêu công quả biển gành rã tan.
Làm cho thau nọ nên vàng,
Chì kia lộn bạc lại mang tiếng đời.
Càng xa càng lánh đạo Trời,
Đem thân vùi lấp vào nơi bụi trần.
Chơn linh lắm chịu mê tân,
Sanh tiền khó hưởng phước lành Trời ban.
Rồi đây giặc giã khắp tràn,
Khiếm đường đạo đức chịu đàng Thiên tai.
Cả kêu thức tỉnh hỡi ai,
Thành tâm hối ngộ Cao Đài cứu nguy.
Nếu mà dụ dự diên trì,
Phải cam chịu lấy nạn nguy buổi nầy.
Phước Thiện Trời bày ra đây,
Đặng mà cứu khổ loạn ly buổi nầy.
Nhựt Đức lại với Tàu Tây,
Gây trường huyết chiến tại đây bây giờ.
Bình Dương lập trận sờ sờ,
Cả chư vạn quốc dựng cờ chiến tranh.
Đánh nhau đổ nước nghiêng thành,
Lưu hồng một trận tan tành nhân gian.
Thây phơi chật đất đầy đàng,
Cao Đài xuất hiện cứu an dân Trời.
Kỳ Ba mở đạo cứu đời,
Chiêu an thế giới khắp nơi hòa bình.
Người tu thì được khương ninh,
Kẻ vô đạo đức chôn mình vực sâu.
Khá mau thức tỉnh hồi đầu,
Ăn chay chuộc tội khỏi hầu Phong đô.
Phước Thiện cứu cấp đơn cô,
Phước Thiện lựa những tăng đồ Chí Tôn.
Phước Thiện nắm luật bảo tồn,
Phước Thiện để rước chơn hồn nguyên nhân.
Phước Thiện chứa thuốc kim đơn,
Phước Thiện cứu thế khỏi cơn thảm sầu.
Phước Thiện độ cả hoàn cầu,
Phước Thiện có thể gồm thâu lợi quyền.
Phước Thiện của chung chẳng riêng,
Phước Thiện để rước bậc hiền chơn tu.
Phước Thiện cải ác phá ngu,
Phước Thiện giải khổ tội tù Phong đô.
Phước Thiện là vốn Phạm Môn,
Phước Thiện là cửa Thiên đường Phật Tiên.
Phước Thiện thống nhứt qui nguyên,
Phước Thiện là vốn chuồng chiên của Trời.
Phước Thiện bảo dưỡng khắp nơi,
Phước Thiện lập để cứu đời chúng sanh.
Phước Thiện là phước Trời dành,
Để cho nhơn loại lập thành cửa tu.
Phước Thiện để rước ngoại bang,
Phước Thiện sản nghiệp bảo toàn thế gian.
Phước Thiện gầy dựng giang san,
Cả chư vạn quốc đồng sang phục tùng.
Phước Thiện bảo hộ người cùng,
Việt Nam làm chủ vẫy vùng tự do.
Phước Thiện nuôi nấng ấm no,
Phước Thiện vào đặng khỏi lo rách lành.
Phước Thiện hồn đặng cao thăng,
Về nơi Cực Lạc trường sanh đời đời.
Phước Thiện là chốn thảnh thơi,
Trở nên Thánh đức ra đời Tân dân.
Phước Thiện nuôi nấng tinh thần,
Phước Thiện cứu kẻ lạc gần bàng môn.
Phước Thiện báu quí càn khôn,
Độ các Chi Phái nhập môn hồi đầu.
Phước Thiện huyền diệu cao sâu,
Lập công chuộc tội mới hầu khỏi oan.
Phước Thiện cứu kẻ ngỗ ngang,
Độ Chi Phái nghịch dễ dàng cảnh tu.
Phước Thiện giải tán nghịch thù,
Lấy câu hòa thuận vận trù lập công.
Phước Thiện nay chuyển đại đồng,
Phá tan giặc giã giao thông hoàn cầu.
Phước Thiện là phép nhiệm mầu,
Tóm thâu thiên hạ hồi đầu cửa tu.
THĂNG.
* * *
Chữ TU
Tu tâm cho biết nhiệm mầu Trời,
Tu tánh hiền lương dạ thảnh thơi.
Tu hiếu lo đền ơn cúc dục,
Tu trung giúp ích quốc hưng thời.
Tu nhơn cầm thú lòng không dụng,
Tu nghĩa đệ huynh ý chẳng dời.
Tu dắt anh em qua
biển khổ,
Tu thành Tiên Phật hộ
cho đời.
Thanh
Sơn Đạo Sĩ
Báo Ân Từ, đêm
15-2-Đinh Hợi (dl 7-3-1947).
THẤT
NƯƠNG
Chào mấy anh, mấy chị
và mấy em.
Cùng nhau giữ nghĩa
từ tâm,
Thương nhau như một ngàn năm chớ rời.
Biển khổ lỡ đã chơi vơi,
Nắm tay bợ đỡ kịp thời qui nguyên.
Tam Kỳ hội ngộ là duyên,
Ráng công bồi đắp kíp thuyền thẳng sang.
Thường ngày liệu liệu toan toan,
Bền lòng gắng chí trèo thang đến cùng.
Lòng hằng giữ nghĩa Tam tùng,
Đắng cay chớ nệ tâm trung trọn đời.
Ngôi xưa đã sẵn có nơi,
Công viên quả mãn thảnh thơi trở về.
Đời thường chác khổ chớ mê,
Đạo là cội phúc khá kề nương thân.
Lỡ đi một kiếp đọa trần,
Giồi mài đức hạnh tinh thần thêm tươi.
Kết nhau sau một như mười,
Dạy nhau cộng tác lỡ lời chớ than.
Một lòng quyết chí tấc gan,
Ngày kia hầu được hân hoan cõi Trời.
Hiệp nhau xin tặng đôi lời.
Sau sẽ tiếp, có Bát Nương đến. THĂNG.
Đêm mùng 1-3-Đinh Hợi (dl 21-4-1947).
BÀI
THI THỌ KHỔ
Phép thọ khổ thiệt là rất khó,
Đấng thiêng liêng chỉ rõ phân rành.
Phật Tiên đoạt phẩm trọn lành,
Trước cam thọ khổ, sau thành ngôi cao.
Có khổ hạnh đặng vào Chí Thánh,
Đức khổ tâm là tánh phong trần.
Ngày nào giải khổ xác thân,
Là ngày dứt nợ phong trần đăng Tiên.
Gặp cảnh khổ phải kiên phải nhẫn,
Gặp cảnh sầu gượng lẫn làm vui.
Lòn thân dưới phép quen mùi,
Thương đời thọ khổ, đắp bồi Thánh tâm.
Cứ lánh khổ làm sao đoạt vị,
Muốn lưu danh thì phải xét suy.
Khổ là phép hưởng từ bi,
Khổ là đề mục trường thi linh hồn.
Có khổ tâm mới tồn danh Đạo,
Khổ hạnh nhiều là tạo Thiên đường,
Xưa kia các Đấng hiền lương,
Cũng là đắc đạo trong trường khó khăn.
Cao
Thượng Phẩm
Báo Ân Từ, đêm 12-8-Gíáp Ngọ (dl
8-9-1954).
BÁT
NƯƠNG
Đủng đỉnh thuyền sen ghé bến trần,
Cam lồ để mái giọng cao ngân.
Rưới chan tịnh thủy an lê thứ,
Bồi đắp sơn hà thuận nghĩa nhân.
Mở túi càn khôn trao phép lạ,
Đưa cần nhựt nguyệt thả hình chân.
Thất tình lục dục là mồi mị,
Bí pháp chơn truyền tạo đảnh vân.
***
Đảnh vân mở lối định biên cương,
Nước Việt ngày sau sẽ phú cường.
Đạo đức treo giềng nơi vạn quốc,
Tinh thần để lối dẫn đài chương.
Diệt tà định được hồn Hồng Lạc,
Tôn chánh tạo nên cõi thái bường.
Liệt quốc sau cơn nguy đại chiến,
Hướng về Việt quốc lãnh niềm thương.
***
Niềm thương dìu dắt cả hoàn cầu,
Bỏ chiến tham hòa định nghiệp lâu.
Thất ức niên dư sùng Đại Đạo,
Thập tam thời định đắc Kim Câu.
Hoàn tu thử nhựt cơ qui thống,
Tảo đắc lai niên nghiệp hợp châu.
Biết rõ giang sơn nhiều máu đổ,
Phải lo nội chính đặng nên mầu.
Bát Nương
* * *
Gió luồng thổi mạnh rẻ rè re,
Nhắp rượu ba ly nhé nhẻ nhè.
Thưởng thức chớ dùng qua quá quả,
Nếm mùi cho biết thẻ thè the.
Trăng soi chậu úp ro rò rõ,
Miệng túi càn khôn xé
xẻ xè.
Kìa ánh bình minh lô
lố lộ,
Nghiêng tai nghe Lão
khẻ khè khe.
Lý Đại Tiên
(Đàn tại Hà Nội đêm 18-9-Canh Dần 1950)
Rạch Giá, đêm mùng
1-10-Ất Mùi (dl 14-11-1955).
Tôn Thần NGUYỄN TRUNG
TRỰC
TRUNG TRỰC trải thân
giúp Nguyễn trào,
Lạc Hồng ngàn thuở
rạng danh cao.
Việt Nam nhứt thổ
thiên niên thạnh,
Đàn nội giáng lâm tỏ ý nhau.
* * *
Trước nghi án mây sầu vần vũ,
Bấm đốt tay xem thử máy Trời.
Thấy đời tiêu diệt đến nơi,
Xót thường nên mới để lời cạn phân.
Kìa đại chiến đã gần rồi đó,
Khuyên chư hiền chịu khó tu hành.
Để mà thoát nạn chiến tranh,
Hết hai còn một người lành Trời thương.
Nhìn thấy cảnh sa trường máu đổ,
Nhìn ngũ châu thành phố tiêu điều.
Ruộng vườn xơ xác quạnh hiu,
Đường đi vắng vẻ dập dìu thây thi.
Khuyên bá tánh đừng vì danh lợi,
Khuyên chư nhu kíp tới Đài Cao.
Dầu cho sóng bủa nước trào,
Đài Cao có sẵn không sao đến mình.
Đây ta nói chúng sinh được rõ,
Trận kỳ ba đã ló bóng rồi.
Kể từ nước Việt chia đôi,
Can qua ngùn ngụt như hồi Đông Châu.
Nạn tương sát thần sầu quỉ khốc,
Nạn thủy tai động đất
lan tràn.
Bập bồng Tần quốc tan hoang,
Hoàng cung không chúa, ngai vàng không vua.
Bom đạn nổ đền chùa sụp đổ,
Xác thây người chật lộ đầy sông.
Đế Thiên cho đến Cửu Long,
Xương vun như núi, máu hồng như sông.
Nga, Trung Cộng, Mỹ không nhượng bộ,
Tiếp lần qua châu thổ nước Lào.
Bốn phương dấy động binh đao,
Thứ ba thế
chiến không sao tránh rồi.
Bom nguyên tử đến hồi tung nổ,
Biến cảnh trần như chỗ hoang vu.
Còn chăng là kẻ chơn tu,
Cơ Trời đã
định chư nhu
nên tầm.
Đấng Thượng Đế cao thâm huyền diệu,
Khai Đạo Trời lấy hiệu Tam Kỳ.
Hiệp hòa Tam giáo Ngũ chi,
Ngôi Hai tái
thế từ bi
không lường.
Người đem rải tình thương khắp chốn,
Thấy mặt trời cứu khổn trần gian.
Y quan xanh đỏ trắng vàng,
Cân đai rỡ
rỡ, địa hoàn
đều hay.
Phải nhớ kỹ Đạo khai tà khởi,
Quỉ Sa Tăng cũng tới đầy đàng.
Phá cho Thánh giáo nát tan,
Dẫn người lương thiện vào đàng Bàng môn.
Chúng đủ thuốc mê hồn cám dỗ,
Sắc tài quyền
tứ đổ đưa
ra.
Đẩy người rơi xuống mê hà,
Muôn đời ngàn kiếp thoát ra được nào !
Lập đảng phái chen vào chánh giáo,
Xuí môn đồ
phản đạo hại thầy.
Làm người như dại như ngây,
Không phân Nam Bắc Đông Tây đàng nào.
Anh em nhà giết nhau như địch,
Con một cha tạo khích gây hiềm.
Nhớ câu máu chảy ruột mềm,
Đến chừng thức tỉnh, tủi thân
đã già.
. . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . .
Khuyên thiện tín một lòng tu niệm,
Để thoát cơn nguy
hiểm kỳ ba.
Được xem Đại hội Long Hoa,
Hưởng đời Thánh đức nhà nhà yên vui.
Kiếu từ đàn nội xin lui./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét