
47. Hộ Pháp Đường, 17-10-Đinh Sửu (dl 19-11-1937).
Phò loan : Hộ Pháp -
Tiếp Đạo.
Hầu bút : Sĩ Tải Hiển.
Hầu đàn : Khai Pháp và
cả anh em Phước Thiện.
1ère séance :
CAO
THƯỢNG PHẨM
Chào các bạn và mấy em hết.
Cười . . .
Bần đạo đi với nhiều Đạo hữu, Đạo muội,
có Phạm Phối Thánh đến nữa. Cười . . .
Tiếp Đạo ! Em có ý đợi Qua hả ? Cười . . .
Em nên chú ý và nói lại với mấy kép rằng : không có
điều chi kỳ dị bằng mình nói giá ngọc với một tay buôn ngọc. Em nói, hễ cửa
Huỳnh Thạch Công mới có hiện ra Trương Tử Phòng. Những trí định ấy hẹp hòi lắm,
biểu họ bỏ đi là hay hơn hết, nghe em. (vụ mấy vị cựu Chức sắc HTĐ tính phản loạn nữa).
Tiếp Đạo bạch : - Tôi có cản nhưng họ vẫn chẳng
chịu nghe, lại còn muốn lôi tôi nữa.
- Mấy em Giáo Thiện nam
nữ nghe Qua :
Nơi khổ hải nầy nó đã chất chứa
bao nhiêu đau thảm thương tâm thì lại cần dùng biết bao giọt nhành dương cam lộ. Mấy
em đã gánh một trọng trách nơi mình, giúp
đời giải khổ, thì
tức nhiên mấy em làm thầy sự khổ.
Ấy vậy, cái khổ là nghiệp của mấy em thì còn
chi rằng lạ với tánh bạc ác tuồng đời.
Mấy em đã may duyên có thầy gần bên nâng đỡ, mấy em
có biết giá trị hạnh phúc ấy là ngằn nào không ? Biết bao Đấng thiêng liêng từ
trước muốn đặng vậy mà không đặng vậy. Qua chỉ khuyên là mỗi khi bị áp bức tâm
thần, mấy em nhớ rằng mấy em còn thầy của mấy em, thì tự nhiên an ủi.
Ôi ! Gia nghiệp thiêng liêng vĩ đại của mấy em !
Qua đã thấy và quyết chắc rằng : dầu cho một vị
Chơn Tiên cũng còn ước vọng. Khá nhớ nghe.
Ngày nào dời điện phục vị Báo Ân Từ, Qua sẽ cùng
toàn các bạn mấy em giáng một phen hội hiệp.
Bần đạo nhượng cơ cho Phạm Phối Thánh.
Hộ Pháp hỏi : - Về y phục của Truyền Trạng và cho
biết coi ai xứng đáng phong vào hàng Sĩ
Tải.
Khai Pháp bạch : - Xin cho biết insigne của Phước
Thiện.
- Cười . . .
Insigne làm chi cà chớ ! Làm đạo vô vi
đi mà ! Cười . . .
- Hộ Pháp, hiền hữu nên chủ tâm hiểu Đức Lý Giáo
Tông đã nhượng trọn quyền Hiệp Thiên Đài cho hiền hữu định liệu là nghĩa gì ?
thì mới hiểu bịnh Đạo nơi nào đặng toan điều trị. Lại nhớ lời dặn nầy : Hễ hành
động càng cao thì kết quả thường hèn
tiện.
Nhớ ! THĂNG.
2ème séance :
PHẠM
VĂN MÀNG
Con chào Sư phụ, nhị vị Sư thúc, các bạn, mấy em và
mẹ thằng Xạnh. Cười . . .
Thưa Sư phụ, mấy em con đều đủ đây hết, thiệt là
một ngày đại hội hiệp. Con mừng quá !
Chào chư hiền hữu, bình thân.
Thưa Sư phụ,
Con không dám để một lời gì nơi sự cầu phong cho
mấy anh em con, nhưng con chỉ than rằng : Nếu ai không đủ công hành thiện y
theo khuôn luật của Phạm Môn thì chẳng hề biết
ái tuất thương sanh mà nên Giáo
Thiện.
Theo ý con tưởng thì tốt hơn là để thủng thẳng cho
họ tạo tâm đức đặng hoàn toàn. Còn như muốn cho họ trọng thân danh, nên để cho
toàn Phạm Môn xúm nhau định cử.
Xin Sư phụ nghe theo lời con là hay.
THĂNG.
(Trích trong quyển VI BẰNG Hội Quyền Vạn Linh tại
Tòa Thánh Tây Ninh ngày 15-10-Đinh Sửu, trang 71-72)
*
* *
48. Năm Đinh Sửu
(1937).
DIÊU TRÌ KIM MẪU
MẸ mừng các con
ái nữ.
Lành thay ! Lành thay
! Ngày nay MẸ rất hân hạnh vui mừng thấy
các con níu nhau hồi về với MẸ, chạnh nhớ nỗi niềm từ lúc nọ, nung lò bảo sanh,
đùm bọc các con cho đến nay đã sáu triệu
niên dư, có lúc MẸ chi xiết nỗi mừng, MẸ tưởng nhớ rằng các con thân mến đã dắt nhau
hồi về với MẸ.
Nào hay đâu MẸ mắc mưu
với đàn con. MẸ hồi tưởng khi các
con vắng MẸ trửng giỡn trước ao sen, gió
thổi lắc lơ cành
sen nghiêng qua lắc lại. Ôi ! Đau thảm cho già chống gậy
ngóng trông, mà các con đành lìa MẸ, xa khơi nơi vòng thế tục mà quên cả cội căn.
Nay nhờ Đại Đạo hoằng khai ân xá, nên chi MẸ mới
tầm đặng các con. Vậy các con hãy hiểu rằng : Trong kiếp chót cuối cùng nầy mà
lo tu niệm, bồi công lập đức, hầu có trở về với MẸ.
MẸ ban ơn cho các con.
Tòa sen ngôi báu rực rỡ chói ngời, hạnh hưởng tiêu diêu, đời đời khoái lạc. Chớ các con ở
chi trần thế mà bụi tục vấn vương
cho tấm thân đày đọa.
Vậy MẸ cho các con phép cơ tạo Thiên.
MẸ dạy :
THI BÀI :
Nơi Diêu điện, lưỡng ban chầu chực,
Nhớ đến con
bứt rứt lòng
già.
Gậy nâng chẳng quản đường xa,
Gậy
châm mây bạc
đưa già đến
đây.
Nơi đàn nội
sum vầy đông đủ,
Nhìn các
con ủ
rủ tấm lòng.
Thương con khổ não chập chồng,
Đau lòng MẸ xuống quyết bồng con lên.
Con ôi
! Khá
tâm bền sức gắng,
Những lời vàng MẸ dặn ngày xưa.
Khiêm cung, nhẫn nại, lọc lừa,
Giúp
đời nào nại
sớm trưa tháng ngày.
Cõi trần tục
trưng bày đủ cách,
Nhủ các con xa
vách tứ tường.
Thảm cho con dại lầm đường,
Nay Thầy mở Đạo, buồm trương rước về.
Đem con trẻ
trở về Tiên
cảnh,
Chọn linh căn tánh hạnh thuần lương.
Long Hoa sắp soạn khai trường,
Thi tài chọn
đức, con bươn
kịp giờ.
Nhìn kỹ lại
con thơ MẸ
thảm,
Ruột chín chiều đòi đoạn thắt đau.
Thấy con lòng Mẹ xót xao,
Con ơi con
hỡi ! Con nào thấu chăng ?
Nhắc
đến đây khó
dằn giọt lệ,
Thương con khờ chẳng kể thân già.
Nước non chớn chở bao la,
Quyết
tìm một gậy mệt già viếng con.
Đối với trẻ
cho tròn phận
MẸ,
Mượn vần thơ thỏ thẻ đêm khuya.
MẸ khuyên em chị chớ lìa,
Học gương Diệu Thiện danh bia lưu truyền.
MẸ dành để đào Tiên cho trẻ,
Rượu bồ đào
tay lẹ con nâng.
Mây vàng sẵn chực bên chân,
Đưa đường Tiên cảnh, Chín từng hồi nguyên.
MẸ từ giã.
Từ giã các
con ở lại
trần,
MẸ về Tiên cảnh dạ bâng khuâng.
Khuyên con gắng chí lo
tu niệm,
Dứt điển MẸ
mau tách dặm lần.
THĂNG.
*
* *
49. Ngày 3-6-Mậu Dần
(dl 30-6-1938 ).
ĐÔNG PHƯƠNG SÓC
Giáng điển nâng thần
bút,
Chào chư Chức sắc Thiên
phong,
Có ai biết Ta không ? Ta là Đông Phương Sóc.
Nghe nói nhiều tay ham học, hỏi học làm chi ? Nói
học làm Trời, mà làm người chưa đúng.
Hỏi người tu làm chi ? Nói tu thành Phật thành
Tiên, mà tánh đảo điên không bỏ.
Hỏi sao không biết hổ, còn ngóng cổ cãi hoài.
Quấy là ai ? Phải là ai ? Hỏi lại ai ai cũng quấy.
Mắt chưa thấy, tai chưa nghe, mở miệng ra khoe tôi là trí thức, đua chen rộn rực,
làm in tuồng quỉ chực đàn chay, kẻ nói
dở, người nói hay, dở hay không quyết đoán. Tu lâu năm chầy tháng, tu nhiều
ngày kết án dẫy đầy, quấy ăn mặn, phải ăn chay, mặn chay chay mặn. Đã biết Trời
trao gánh nặng, sao không lo gánh nặng cho rồi ? Xưng mình là đạo đức cao ngôi,
sao lại dám bỏ trôi phận sự. Kẻ đa ưu, người đa lự chưa rành, người ganh ghét,
kẻ cà nanh thêm sanh ác cảm.
Ôi ! Ôi
! Nhìn thấy chư hiền mà thảm, thảm
cho người rồi thảm cho đời, đời
trở lại phá đời, rồi trở lại
nói đời quá dữ.
Đạo thì không lo lánh dữ, rồi trở lại trách Trời,
có tiền định đổi dời, người sao dám chống Trời ngăn cản. Nay kết phe, mai kết
đảng, quyết lòng đánh tản Thiên điều, sớm tự
đắc, tối tự kiêu, tưởng rằng Đạo
bấy nhiêu là hết.
Một câu kinh chưa biết, dám xưng mình rằng thiệt
thông minh, kẻ thì chống, người thì kình, kình chống cho lâu
thêm hại.
Kẻ khoe khôn, người nói dại, khôn dại rồi lại tự
hại mình.
Xuống bút thần dặn bảo đinh ninh, phải không
phải tự
mình hỏi lại.
Tự mình
hỏi lại tại
vì đâu ?
Cũng
bởi Thiên cơ chẳng dễ dầu.
Dầu
chẳng dễ dầu, dầu khó dễ,
Dễ dầu,
khó dễ, chớ cơ
cầu.
*
Đông
Phương nhựt xuất chiếu kiền khôn,
Sóc giáng
phân minh rõ xác hồn.
Ca chẳng
biết Ca mà
kể giọng,
Được
dầu không được, giữ cho tồn.
Bần đạo giáng đàn rất hổ ! Hổ vì Ca chê chỗ bất
tài. Thần Tiên thảm thiết bi ai, thương vì được việc may đành rủi. Ta khuyên
đừng có tủi, buổi cuối cùng rủi đó rồi
may. Lời xin người chớ vội khoe tài, cơn
rắc rối ỷ tài
thêm hại.
Sớm hồi tâm suy nghĩ, suy nghĩ thành chớ ỷ không
thành, khuyên bớt việc cành nanh, nanh vút nhọn
ắt sanh chuyện dữ.
Xúm nhau mưu sự, dạ hằng lo chống cự cho vừa, ngoài
kẻ chắc phần đông, lòng quyết chí lấp sông
tát biển.
Chưa xong điều hiển mà luận việc vô vi, chẳng rõ
chữ trí tri, lại
kẻ canh vật lý. Câu tâm linh phước chí, Trời lựa người mà mượn ký thiêng
liêng, căn tình dục đảo huyền, ái nữ phụ sớm khuyên chừa
bỏ.
Luật Thiên đình treo đó, người tu phải ngó cho
tường, pháp nước rõ chán chường, ai sớm biết tìm phương lánh họa. Muốn tu cho
khỏi đọa, ta khuyên chừa cái dạ đa nghi, muốn theo đứa vô nghì thì
phải mê si chung với nó.
Trương buồm coi chừng gió, gió có ngược có xuôi,
mọi việc đều có đầu đuôi, đầu đuôi có chỗ.
Xét sao không biết hổ, phận mình còn nhiều chỗ chưa
rồi, hồn dụ dự lôi thôi, trong đó cũng có hồi còn sơ sót.
Tranh đua theo nước bọt, không lo học lo hành, giả dối muốn tranh giành, lòng
chẳng ưa việc phải.
Ta nói chung cả thảy, muốn theo Thầy thì phải tin
Thầy, lời dặn chớ lầm sai, không tu niệm, tội ai nấy chịu. Xét sớm mau lo liệu,
đừng để muộn ăn năn, khuyên chớ có dùng dằng, ắt không tròn bổn phận. Chác
chi điều cừu hận, làm cho bạn ưu phiền,
dứt hết nợ oan khiên, ngày sau mình khỏi đọa.
Đạo lúc nầy rời rã, cũng vì tứ bửu
không hòa, Trời định chẳng dung tha, làm lũ yêu tà thêm vỡ mật.
Một còn một mất, còn mất là lẽ tự nhiên, một dữ một
hiền, dữ hiền là thay đổi. Ai sớm may gặp hội, cũng trong một lúc nầy, kẻ vô
phước chẳng may, rồi đây toan bỏ việc.
Muốn tu phải giả câm
giả điếc,
Dầu
thiệt hư mình biết lấy mình.
Hành đạo thì tâm tánh cho thanh,
Dầu trong đục tự mình lóng trước.
Ai có công thì
hưởng phước, lòng đừng mơ ước
uổng công. Muôn việc chi phải
trước đề phòng, hơ hỏng ắt
không thành việc.
Giáng bút phân rành hơn thiệt, ai sớm biết liệu lo,
sâu thì chống, cạn thì dò, đừng để cho đến đỗi giông tuôn rồi gió thổi. Cũng
trong một lúc nầy, xây chuyển lại chuyển xây, cuộc đời thay đổi. Ta khuyên đừng
có vội, ráng an lòng chờ đợi lịnh Trời.
Tiếng nói chẳng phải chơi, nhiều lời ắt vương nên
tội lỗi. Có tội thì sau sám hối, để lâu ngày thì tội không trừ, việc thiệt dám
chê hư, dầu cho Đấng Đại Từ không chế
đặng.
Đường ngay mực thẳng, phe đảng tan tành, lời thiệt
phân rành, người tu chung hiệp. Chân thiện lo cần kíp, đừng để trễ ngày giờ,
nếu biết luận Thiên cơ, đừng ngẩn ngơ chán ngán.
Khuyên
đừng chán ngán, ráng lo tròn,
Ấy mới
thật là trọn
nghĩa con.
Thoả thuận
cùng không cơn rắc rối,
Vững
bền theo Đạo mới
vuông tròn.
ĐÔNG
PHƯƠNG SÓC
(Trích trong Đại Đạo Nguyệt San số 11, 1965)
*
* *
50. Thánh Thất Chợ Lớn,
25-7-M. Dần (dl 20-8-1938 )
Phò loan : Sĩ Tải Hợi -
Sĩ Tải Kiết
QUYỀN GIÁO TÔNG
Chào mấy em.
Dịp may có mấy em tựu
hiệp đây, Qua chỉ thêm đôi chút rồi mấy em khá gắng làm theo và truyền bá cho
chư
Chức sắc hiểu nữa nghe.
Hôm nay là buổi nhơn sanh đương để mắt trông chừng
nền Đại Đạo lung lắm, nhưng họ còn ngần ngại một điều là nửa tin nửa không, lầm
tưởng Đạo Cao Đài phỉnh phờ trò đời đó thôi.
Ôi ! Cái nạn
thâm nhập vào kiếp đọa để trừng phạt tội tình độc ác của chúng sanh. Vậy hiện
nay Chức sắc cần phải trút thêm cả mồ hôi lẫn hòa giọt lệ ái tuất thương sanh,
hầu đi khắp non sông để bia tấm lòng thương yêu chơn thật của Đức Chí Tôn buổi
Tam Kỳ Đại Đạo thì dầu cho sắt đá kia
còn phải cảm giác thay, hà tất là quần
sanh. (Đọc)
Qua trách một điều là chư Chức sắc dám hy sinh cùng
đời mà không dám can đảm liều thân đó thôi.
Cười . . . Khó thật, mấy em há !
Ôi ! Đã nặng
mang nghĩa vụ với đời thì chất khí sanh
phải mong đáp đền tròn nghĩa vụ, vì vậy mà
các đấng nguyên nhân, mỗi phen xuống thế là mỗi lần âu lo, nhưng mấy em
hiểu rằng : Nếu không xuống cõi trần đây mà
thi thố cả tài hùng biện để lập
vị thiêng liêng thì mong mỏi gì
đoạt phẩm.
Qua cũng dư hiểu buổi tạo đời bước đầu tiên
thì các vị nguyên nhân lãnh lịnh phải
chịu muôn sầu ngàn thảm là cố nhiên, nếu ai
đủ nghị lực làm xong phận sự thì quả vị thiêng liêng không nhỏ vậy.
Mấy em nên cắt nghĩa cho nhau hầu vẹn đền lòng đại
từ đại bi của Chí Tôn quá thương chúng sanh nên giáng trần lập Đạo.
Mấy em là người để thúc giục tâm chí cương quyết và
can đảm với những hoàn cảnh khó khăn luôn, nghe à !
. . . . . . THĂNG.
*
* *
51. Tòa Thánh, ngày 22-10-Mậu Dần (dl 13-12-1938)
Phò loan : Hộ Pháp -
Tiếp Đạo.
CAO THƯỢNG PHẨM
Chào chư Chức sắc Thiên
phong Hội Thánh Hiệp Thiên Đài và Cửu Trùng Đài.
Có Đức Giáo Tông giáng lâm.
Em Tiếp Đạo nâng loan, có Qua trợ lực nghe.
Đại
Đạo Tam Kỳ Phổ Độ
LÝ
GIÁO TÔNG
Chào chư hiền hữu, chư hiền muội.
Cười . . .
Hộ Pháp hiền hữu xin nghe :
Hôm nọ, Hội Yến Diêu Trì, có đủ mặt. Chưởng Đạo
Nguyệt Tâm có đem sự khó khăn của Đạo mà người và hiền hữu đã nhiều phen toan
tính, sẵn có mặt Cao Thượng Phẩm, người
quì cầu rỗi cho Chức sắc Hiệp
Thiên nơi Diêu Trì Kim Mẫu.
Đương lúc bàn luận, có Thánh của Đức Chí Tôn phủ
giáo rằng : Cực Lạc Thế Giới tư sớ kêu nài phải để cho Hộ Pháp trọn quyền y như
Hội Ngọc Hư buổi nọ đã định hầu chuyển
pháp cho phù hạp với Thiên thơ, chẳng ai đặng quyền sửa cải, dầu cho Chí Tôn
kia cũng còn khó liệu.
Ấy là một điều Lão đã biết vậy, nên từ ba năm nay,
chỉn để trọn quyền cho hiền hữu sửa đương cơ Đạo. Lão an tâm đặng là vì có
Nguyệt Tâm thân mật cùng hiền hữu toan tính mọi điều. Lão đã đặng biết trước sở
hành của hiền hữu.
Vậy nơi hai Tờ Nghị Định ấy, hiền hữu chỉ thêm vô
tên Lão ký là đủ, đặng thi hành đỡ, đợi tới ngày mùng 9 tháng giêng, Chí Tôn
giáng cơ phê chuẩn, đem vào Pháp Chánh.
Lão lấy làm hân hạnh vì lòng của các bạn thiêng
liêng chúng ta, để lời tạ ơn hiền hữu.
THI :
Day mặt Hồng Quân ngó địa hoàn,
Rưới chan vạn vật khối sinh quang.
Cõi Tiên
mở rộng cung Đâu Suất,
Nước Phật
sửa an cõi
Niết Bàn.
Cứu thế quyết ngưng
quyền Địa phủ,
Độ đời cố
tạo phước nhơn
gian.
Thần thông trói chặt ma
vương quái,
Dìu bước vạn
linh đến cảnh nhàn.
Lão phê y Sớ cầu phong, chỉ xin thêm hiền hữu đoái
đến Nữ Giáo Hữu Hương Vàng tận tâm cầu nguyện và cậy hiền hữu nói lại với Giáo
Sư Hương Quế rằng : Tự mình lập tâm đức và công nghiệp đến phẩm vị ấy thì Lão đây cũng khó nỗi vị tình . Nói lời
cầu nguyện của người, Lão đã đặng là đủ.
Chư Chức sắc Cửu Trùng Đài nghe dạy :
Phải bảo quì
hết coi.
Cái phước đã hưởng thì phải biết giá trị mới đặng
đa nghe.
Thi, gắng kiếm hiểu :
Từ trước mấy
ai phép trị phàm,
Giữa trần nay
đến lập Lôi Âm.
Đế Quân trước mắt
không xem mặt,
Kiếm quỉ tìm
ma cứ luận đàm.
Lão đợi coi Thánh đức của chư hiền hữu nó sẽ hoạt
động và sanh hóa ra thế nào rồi sẽ định vị cho đa nghe.
Đọc, kêu tân Thiên phong đặng Lão cho phái :
. . . . . . THĂNG.
*
* *
52. Hộ Pháp Đường,
23-10-Mậu Dần (dl 14-12-1938 ).
Phò loan : Hộ Pháp -
Tiếp Đạo.
THƯỢNG TRUNG NHỰT
Qua chào mấy em. Cười . . .
Vậy mình chơi với nhau mới đặng, chớ hôm qua, Qua cũng có theo
Đức Lý Giáo Tông, nhưng có dám súp lê đâu.
Qua mời Cao Thượng Phẩm đi với Qua chơi nhưng mà
người mắc cở một chút nên không đến. Đố mấy em biết : mắc cở sự gì, nói nghe
thử ?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cười . . .
Đó đa. Em Tiếp Đạo thấy chưa em ?
Ôi ! Đã lắm điều kỳ dị, từ thử đến giờ, hết lời để
luận. Qua tưởng lẽ ấy là cùng. Em
biết Cao Thượng Phẩm nói sao chăng ? Người than
rằng : Chính mình người cũng bị nghịch ý cùng Hộ Pháp mà không an phận.
Mấy em, Qua đố một điều nữa ?
Chí Tôn hơn mình thì nên hay là mình hơn Chí Tôn mà nên ? Mấy em
há ?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cười . . .
Tài gì mà địch thủ với một tay đã quen nắm quyền Chí Tôn từ mới tạo
Thiên lập Địa. Hễ nói ra, Thiên binh Thiên tướng xúm chiều lòng; còn mình tay
trơn đánh sao cho ra miếng.
Hễ động đến họ thì cũng như mèo phỏng nước sôi, nên
bộ mặt họ xấc quá chừng, mà họ không biết lúc nầy Lão Trung giúp họ. Không biết
họ có biết vậy không há ? Cười . . .
Lortat Jacob
có nhắn lời chào Hộ Pháp.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cười . . .
Thì là ổ của Bạch Vân. Em xem lại
coi không người nào mà dưới phẩm Chơn Nhơn cả thảy.
Qua có luận cùng Diêu Trì Cung việc em mới tưởng
đó, Hộ Pháp. Chỉ đợi Tòa Thánh cất xong, dời Thánh điện rồi Qua sẽ tính với em
điều ấy.
Phạm Phối Thánh rất mừng lòng và than rằng : các
bạn của người đương cần nghe dạy dỗ, lại là phương độ chúng rất nhiệm mầu.
Người hứa sẽ ân cần lo việc ấy.
Qua và Lâm hiền muội để lời cám ơn em thương tưởng.
Chớ chi lúc nầy, Quan Thế Âm đương ở trì niệm cho
nước Tàu nơi Nam Hải thì người đâu có rảnh hầu đặng đến trò chuyện và thăm
viếng mấy em. Người nhắn với Ngọc
Hồ rằng : Nó để cho thầy trọc cướp của
hết và phiền rằng, nó không biết phương chuộc lỗi của người. Ôi ! Ôm chi khối nợ đời, rồi mẹ hờn con khóc.
Hộ Pháp nói lại giùm nghe. Biểu nó biết nghe lời em
một chút nữa là khá và nói với má nó không chịu
nằm tại Vũng Liêm, nghe à.
Hộ Pháp hỏi : - Phải vụ dời xác không ?
- Phải.
Qua sẽ có ngày đến thăm nói chuyện ấy với nó, chớ
má nó hờn nên không thèm cho nó nằm mộng,
y như nó đã cầu xin.
Lúc em đi Vũng Liêm, có Qua theo bảo hộ.
Ê, Hộ Pháp !
Từ đây mình bảnh rồi đa , em à.
- P . . . về
bển ra sao anh ?
- Hộ Pháp ! Làm gì đặng với Latapie và Lortat. Chết
tiêu nó. Còn Lão Robin binh em lắm, anh ta vô Paris đặng đối thủ với kẻ nghịch
của mấy em. Làm cũng đặng bộn công chuyện.
Tiếp Đạo không thần, khó viết quá. THĂNG.
TÁI
CẦU : Phò loan : Sĩ Tải Hiển - Sĩ Tải Kiết.
PHẠM PHỐI THÁNH
Chào chư vị Sĩ Tải, chào các bạn Phước Thiện.
Khi nãy, vì bận sự nên không giải rõ thêm cho các
bạn.
Nầy các bạn ôi !
Ngày nay các bạn mới rõ, thầy của chúng ta đã bấy chừ thọ giáo là
ai rồi à ! Đã may
duyên thọ giáo một Sư gia
dường nầy thì tưởng chưa để điều cần yếu. Các bạn nên nhớ rằng : đối với
ơn trọng đại kia, chúng ta phải làm thế nào hầu đáp đền muôn một. Các bạn nói
thử ?
- Đợi trả lời coi.
- Thưa Anh Ba, muốn trả ơn thầy thì duy có biết giữ
trọn thệ và thương anh em trọn lời huyết thệ.
- Phải đó, đúng vậy.
Các bạn, càng nghĩ tới những nỗi khổ tâm của các bạn chừng nào lại càng động tâm hoài
cảm chừng nấy.
Ngày nay các bạn nên hiểu rõ trường công quả đã mở
thì tự mỗi người tự liệu day trở hầu lập vị mình. Đừng lầm tưởng như buổi chúng
ta còn cắp sách sớm tối quanh quẩn bên thầy, cửa võ môn đã hé, thì ráng đem cả khí hùng đua tài đấu sức, quyết
đoạt kỳ công hầu khỏi uổng mấy năm công phu Sư phụ nhọc nhằn khuyến giáo. Các
bạn còn danh vị cao thăng thì cái vui của thầy ta thêm oai khí nơi Cực Lạc
Thế Giới.
Vậy, trả ơn
như thế mới gọi anh hào.
Các bạn nên để vào tâm cả sự hành động của các bạn. Thiệt ra công
lao quá đáng, nhưng phải bình tâm suy nghĩ trong mọi hành động từ việc lớn đến
điều nhỏ, được vậy thì ít sơ sót. Khá nhớ. Ấy là phương thuốc hay hộ thân khi
khó liệu.
Vậy xin kiếu các bạn. THĂNG.
TÁI
CẦU :
Phò loan : Hộ Pháp - Tiếp Đạo.
PHẠM
VĂN MÀNG
Thưa, con chào Sư phụ và nhị vị Sư thúc.
Khi nãy, con làm rộn Sư phụ, xin tha lỗi cho con,
kẻo tội nghiệp.
Thưa Trần Sư thúc,
Con xin đê đầu gởi gấm các bạn con, Sư thúc thương
tình chiếu cố.
Thưa sư phụ,
Một đàn chim kia đồng bay với nhau nơi xứ lạ, cảnh
sầu thì tình khắng khít thương đáo để. Nếu rủi đôi cánh mỏi mê lạc bầy lẻ bạn,
thì tiếng nỉ non kêu thảm vốn lẽ thường.
Xin Sư phụ và Sư thúc rộng lượng tha tội cho Giáo Thiện ĐỢI, kẻo tội nghiệp.
Lụy . . .
Thưa Sư phụ, Chị Lý Hiền Lương gởi nhắc lại lời Sư
phụ tha tội bất hiếu cho người, vì không sớm thăm tối viếng đặng Sư phụ. Bữa
hôm nọ làm tuần người, mấy con có về, nhưng than ôi ! chỉ có tủi phận thương
tình, rơi châu đổ lụy, rồi lui bước cho khuây khỏa lòng sầu. Thương nhứt là
người không thế nào xem mấy đứa nhỏ cút
côi mà chịu nổi.
Thưa Sư phụ, vì người đã thâm tình cùng Diêu Trì
Cung buổi sống, nên nay đặng hầu cận Bát Nương. Ấy là kiếp may duyên nên mới
đặng vậy.
Xin nói lại với Ngô huynh an lòng, kẻo người hoài
vọng.
Tư Nhượng có gởi bài thi nầy cho Sư phụ, con xin
đưa lại :
Dưới
cảnh Đông quân mấy giọt tình,
Uổng chưa
đền đáp nợ
môn sinh.
Cần khăn
thế sự lau
dòng thảm,
Chạnh
nỗi Linh Cung chứa thậm tình.
Người xin Sư phụ cầu xin cho người ở nơi khác, chỗ
Đông Nhạc Đế Quân xem cảnh thảm ấy không nổi nữa.
Thưa Sư phụ, xin kêu Anh Chiếm, chớ không có lịnh
của Sư phụ đòi, ảnh không dám về.
Con xin kiếu. THĂNG.
TÁI
CẦU :
Thần
CHIẾM
Hộ Pháp hỏi : - Phải em Hai đó không ?
- Dạ, con đây.
- Tại sao em không dám về ?
Cười . . .
Tại con sợ Sư phụ.
Thưa Sư phụ,
Con thấy anh Hiệp Phố bị Phong Chí
hiếp đáp, con muốn về mét Sư phụ
mà con không dám.
Ai đời làm đạo gì mà biểu người ta phải ở truồng và
ăn đất mới ra lẽ Phước Thiện.
Ông Bảy giành quyền của anh Hiệp Phố, chẳng khác gì
Hành Chánh ghét Phước Thiện vậy. Anh lén gầy dựng được bao nhiêu, Ông Bảy ở sau
lưng phá hết. Anh Hiệp Phố không nhịn để cho Ông Bảy ăn đậu ở nhờ, thiệt là đáng lắm.
Bây giờ nghèo mà xin ai cũng không đặng đồng
nào, nên mới đổ nghề ra khảo Hội Thánh,
coi bộ biết ăn năn một chút, nhưng mà khi đặng thơ Sư thúc thì đổ
quạu oán anh Hiệp Phố lắm.
Thưa Sư thúc, cho phép con đem anh Hiệp Phố vô Ninh
Bình, con bao hết. Anh Hiệp Phố cũng muốn vô
ở đó với con, song sợ mạng lịnh
của Sư thúc nên còn đợi.
Thưa Sư thúc, con lãnh, hễ vô Ninh Bình thì con
giúp anh làm nên chuyện. Con cám ơn Sư thúc.
Thưa các bạn, em xin cúi đầu chào các bạn. Còn việc
mẹ con của chúng nó, em hằng phò hộ, không sao đâu, xin nói lại với mẹ con
Chinh, em gởi lời thăm đó. Ít lâu đây, tôi lo xong việc ông già, và nói với nó
không sao đâu mà sợ.
Em lui. THĂNG.
*
* *
53. Báo Ân Từ, ngày
9-1-Kỷ Mão (dl 27-2-1939 ).
CAO THƯỢNG PHẨM
Chào các bạn và chư Chức sắc nam nữ lưỡng phái.
Tiếp Đạo, em nâng loan, có Qua trợ bút cho Chí Tôn
giáng nghe. THĂNG.
THẦY
Các con,
Tắc, Trọng, hai con chịu nhọc giùm Thầy nói một
chút nghe.
- . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
.
- Nầy các con, đã trót bấy lâu Thầy những chịu khổ
tâm ngồi xem các con tự liệu tự lo, cầm giềng mối Đạo.
Ôi thôi !
Ngoài tình thương nhớ, còn nỗi ngại lo cho cả các con không đủ tài đức
mà giữ bền Chánh giáo. Hại nỗi, Tà Thần là kẻ nghịch của Thầy, tức cũng là kẻ
nghịch của các con, nương quyền của Thái Bạch đã rộng cho thử thất các con, làm
đến nỗi những đứa ít duyên phần phải mất ngôi thất vị.
Ôi ! Giọt lệ thương tâm kể sao cho xiết ! Thầy
tưởng chẳng nói các con cũng đủ hiểu rằng : Thà là Thầy đến ở chung cùng các
con, chia đau sớt thảm, hơn là ngồi mà xem các con phải chịu đoạ lạc trầm luân.
Các con ôi !
Thì cũng tại nơi các con không biết thương Thầy, giữ lời giáo huấn, ngày
nay mới có nỗi nầy. Các con không tìm hiểu cho trọn Thiên ý nơi nào
mà phải lạc đường mất nẻo.
May thay !
Nếu Thầy không viễn lự sai Hộ Pháp giáng trần thì cơ Đạo
đã ra tiêu hủy.
Thầy nhờ nơi lòng cảm mến của các con làm cho vui
lòng Thái Bạch, nên nó mới chịu xây chuyển Thiên thơ, tạo nền Thánh vức.
Các con nên để tâm nhớ lấy oai nghiêm của nó mà giữ
mình hành đạo thì sẽ thấy cái nghiệp vĩ đại của Thầy đã tạo cho các con hóa ra
cao trọng.
Tắc ! Thầy
cám ơn con.
Thầy đã đặng mấy tờ Sớ của con cậy tay Thái Bạch
giao lại cho Thầy và nó đã để ý y phê theo lời xin của con. Vậy con cứ thêm vào
Pháp Chánh là đủ.
Các con phải hằng nhớ rằng : Thầy hằng ở bên các
con điều độ, các con cứ an lòng. Thầy chưa để cho ai rộng quyền áp bức mà các con lo sợ.
Thầy sẽ sai Thái Bạch đến nói nhiều điều yếu trọng
với các con, nhưng phải cầu tư nó
mới đặng.
Thầy ban ơn cho các con. THĂNG.
Thánh Ngôn trong thời gian
Đức Phạm Hộ Pháp bị đồ lưu hải ngoại.
Phụ lục 1
Phụ lục 1 : THÁNH NGÔN
cầu tại Tây Ninh và Sài Gòn
99
Chương chưa
Thánh Ngôn Sưu Tập - 7/ 20 (HT. Nguyễn Văn Hồng)
54. Ngày 15 tháng 8 năm Nhâm Ngọ (dl 24-9-1942).
Phò loan : Khai Đạo -
Hiến Đạo.
DIÊU TRÌ KIM MẪU
Mừng các con nam nữ.
MẸ vui được thấy các
con biết lo cho chúng sanh tức là lo cho mình vậy.
Mình tu cho chúng sanh, mình lập vị cho chúng sanh,
tức là mình lập vị cho mình. Phải hiểu cho rõ, nếu chúng sanh chưa ai đắc đạo thì ta phải cầu
nguyện cho người đắc đạo trước ta.
Nếu mình cứ mong cho mình cao phẩm giá, tức là trái
với Thiên ý, mình phải hằng ngày trau giồi tánh đức, lo chung cho thiên hạ, ấy
là phương pháp tu tắt đó.
Thường ngày công phu mà mình chất chứa tánh tự kiêu
thì cũng không mong đắc Chánh quả được, bất quá đắc một vị Địa Tiên mà thôi.
Vậy muốn cho hoàn toàn thì ráng tập cho biết trừ
các điều xấu xa, tập thường ngày tầm Chơn lý, kiếm hiểu huyền vi, răn mình hằng
bữa, đó là đường chánh sáng láng cứ lo bước tới.
Đạo chia ra ba Chi :
Thế, Pháp, Đạo.
Mình tu cho đúng theo
Luật, hành theo Pháp, thì chúng sanh nơi thế ca tụng
công đức mình, trọng kính mình, ấy là mình đắc Thế.
Hễ đắc Thế thì phải tầm
Pháp đặng cứu chữa, dạy bảo theo Pháp. Nếu mình hành Pháp hiển linh, chúng sanh
ứng mộ thì mình đắc Pháp.
Nếu đắc Pháp thì phải
tầm Đạo. Đạo là vô vi, muốn tầm không phải dễ, mà dễ khó là do nơi mình. Nếu
đi được hai khoản thì khoản sau nầy phải ráng, nếu đắc Đạo thì nhập cõi Niết Bàn.
MẸ ban ơn cho các con Nam Nữ.
(Tiếp theo,
Cửu vị Tiên Nương lần lượt giáng cơ cho thi :
Kính tặng).
Nhứt khí tạo đoan cả Địa cầu,
Nương theo Mẹ cả
giảng vài câu.
Kính dâng Tam bửu hằng năm vẹn,
Tặng lễ mừng thầm đắc chẳng lâu.
*
Nhị châu
Chơn võ nhớ cùng không,
Nương
cõi Thiên cung gởi bóng hồng.
Kính tặng vài câu mừng bạn cũ,
Tặng
người hiếu hạnh chịu phòng không.
*
Tam
Kỳ khai mở Đạo lần ba,
Nương náu ít lâu rõ báu hòa.
Kính
lượng bề trên ban đức tánh,
Tặng
người tài trí hứng Đài Cao.
*
Tứ
đức vẹn toàn mới xứng danh,
Nương
hơi nhang khói chỉ điềm lành.
Kính
mừng quí vị ân cần tịnh,
Tặng
khách nâu sồng diệt quới khanh.
*
Ngũ
hành vận chuyển đoạt Huyền Thiên,
Nương
níu đôi năm khỏe tự nhiên.
Kính
có công tu nay gặp hội,
Tặng
mình hữu hạnh phục qui nguyên.
*
Lục
lạc khua rân cả ngũ châu,
Nương
chi vật chất phải âu sầu.
Kính
xin tỉnh giấc lo tu sớm,
Tặng
quyết cầu ân cổi ách sầu.
*
Thất thế náu nương chớ tưởng lâu,
Nương cùng
quí vị chỉ đường cầu.
Kính đem đến
tận bờ dương liễu,
Tặng nghĩa
đài sơn kẻ chực chầu.
*
Bát vu hành
khất bữa mơi chiều,
Nương
tưởng mình to giống kẻ thiêu.
Kính đến Tây phương
tầm Xá lợi,
Tặng tình đồng đạo phải đồng yêu.
*
Cửu Thiên mở cửa rước
người hiền,
Nương chí
dắt dìu khách hữu duyên.
Kính
lập công to qui cựu vị,
Tặng tiền phát khởi lập căn nguyên.
*
Thu
cúc hứng sương khách kiếm mùi,
Chín
Cô cùng MEÏ đến chung vui.
Thương
nhau tầm kiếm chừng nào gặp,
Công đức vẹn toàn sẽ hiệp ngôi.
THĂNG.
*
* *
55.
Ngày 9 tháng giêng năm Giáp Thân (dl 2-2-1944)
BẠCH
HẠC ĐỒNG TỬ
Chào quí vị. Chỉnh đàn cho nghiêm đặng hầu Đại Từ
Phụ. Cấm mật niệm.
HUYỀN
KHUNG CAO THƯỢNG ĐẾ kim viết
CAO
ĐÀI TIÊN ÔNG ĐẠI BỒ TÁT MA HA TÁT
Đại hỷ, Thầy mừng các con.
Tuy ít vị, song tấm lòng thành thật, các con chớ
nên trách riêng Thầy sao không dìu dắt các con, để cho Đại Tiên Trưởng Thái
Bạch mở nẻo dẫn đường bí pháp trợ giúp
các con.
Phàm có học thì phải chịu hành, giáo thì phải răn.
Trái lại, Thầy vì thương không đành răn he cùng hành phạt các con, nên đành
giao lại cho Đại Tiên Trưởng giáo hóa môn sanh về phần lễ phép.
Các con nam nữ,
Phàm muốn nên người trí huệ minh mẫn, cần phải học.
Hễ đến trường học tức phải nghe và tuân theo bề trên dìu dắt, lắm khi phải
những lời chua cay quở trách, dầu cho đến thế nào đi nữa, cũng cứ một mực bền lòng
vững chí ôn nhuần, sửa tâm giồi tánh cho
tận thiện, rửa sạch bợn nhơ trần thế, giồi mùi hương lập tánh Thánh, hầu độ rỗi
các con cái đang chơi vơi biển khổ.
Kỳ nầy là chót, Thầy lập nơi đây một Trường thi
công quả và cho các Đấng khảo đủ phương diện. Thầy đau đớn thấy các con còn đặt
mình chung cùng danh lợi. Đây cũng đến kỳ Tận Thế, đổi cựu thay tân, tuyển bực
đại hiền cứu thế.
Các con cũng còn nhớ những lời Thầy dạy lúc mới lập
Đạo, Thầy tưởng cũng nên lập lại một lần chót cho các con nhớ : “ Thầy là các
con, các con là Thầy. Chư Phật, Thánh, Tiên cũng là các con, các con là Phật,
Thánh, Tiên tại thế.”
Vậy các con hiểu Đạo thì các con tập tánh sao cho
ra vẻ cho đúng in như các Đấng vậy.
Thầy đã cho các con biết trước : “ Thầy cho các con
đắc đạo tại thế ”. Nay muốn tầm lên cao
thì phải lập công cho cao, chí cho bền, đi cho vững, leo núi chớ than mệt,
thuyền ra khơi đừng lo biển rộng, dầu sóng gió thế nào cũng vẫn tươi cười đặng
lướt qua khỏi bể.
Nghe cùng tuân lời các Đấng dạy răn. Thầy khuyên
các con đừng sanh nạnh cùng nhau, co đầu cứng cổ, e phải bị t ội lỗi đa
nghe.
Thầy mừng và ban ơn lành cho các con. THĂNG.
*
* *
56.
Năm Giáp Thân (1944).
Phò loan : Khai Đạo - Hiến Đạo.
THẤT
NƯƠNG
Em tỏ sơ, mỗi khi trong mình mấy anh có điều chi khác,
hoặc đau lạ kỳ hơn kẻ khác, xin mấy anh không nên phiền phức. Ấy là các Đấng
chuyển đa.
Sửa tâm luyện tánh, tắm sạch phách hồn cho tinh
chuyên, trong mấy điều sửa đổi đó, phải chịu hành xác chút đỉnh. Ấy là phận sự
của kẻ chỉ giáo, còn phải chịu cho các vị
Giám khảo hạch hỏi nữa nghe.
Trong Ban Khảo lại chia làm hai Ban khác nhau : một
Ban khảo thí về tinh thần, một Ban khảo thí về vật chất. Phải biết phân biệt
hai Ban nầy có lộn Quỉ vương nữa đa, vì
Chí Tôn cho lịnh chúng nó.
Bạch : - Xin Cô giải nghĩa giùm tinh thần và vật
chất.
- Khảo về tinh thần : là làm cho trí não mờ mệt,
biếng nhác, hay quên, quạu quọ, bị kẻ khác sỉ nhục tên tuổi mình.
- Khảo về xác thịt : thì đau té, có khi bị chúng
giọi đầu, gia đình lộn xộn, xào xáo chẳng yên.
Đó là em kể sơ qua, chẳng phải dễ đâu ?
Hữu duyên đắc ngộ, vô duyên muôn kiếp bất tương
phùng.
Biết Đạo mầu, nhà triệu phú muốn đổi cũng chẳng
thèm. Thanh thì bần, trược lại phú. Có phân cây mới tốt, mà phân vẫn là chất
trược. Phép nầy dễ học hơn hết.
Hễ mỗi lần xác phách muốn làm điều chi thì mấy anh
tự hỏi cái điều nầy : Ông Trời có làm đặng không ?
Rồi mấy anh suy nghĩ cho đáo để sẽ trả lời cho
phách của mấy anh. Mỗi lần cứ thi hành theo phương pháp ấy thì ngày sau có kết
quả mỹ mãn.
Bạch : - Xin Cô giải rõ.
Thí dụ thứ nhứt :
Bạn chung
nói mình ỷ có quyền bảo nó đi cướp của của kẻ khác đem về mình hưởng, thì mình
hỏi Ông Trời làm việc đó đặng không ?
Nếu biết nó là Ác tâm thì mình trả lời rằng : Không
được, điều đó ác lắm, không nên làm.
Thí dụ thứ nhì :
Mình xúi hai đàng kiện lộn với nhau, đặng mình thủ
lợi, thì thử hỏi Ông Trời có xúi làm điều đó không ? đặng trả lời cho phách
biết rằng : điều đó độc hiểm lắm, không nên làm.
Các anh hiểu chưa ?
Thường ngày nhớ mấy điều nầy, Thánh Thần đều biên
chép những công chuyện của ta làm, nghe những tiếng của ta nói, cho đến ngày
cùng vậy. Nên trước khi ta làm điều chi hay là nói tiếng chi cũng phải suy nghĩ
coi có nên không ? Chừng ấy sẽ làm hoặc nói chẳng muộn gì. Em mách sơ. THĂNG.
TÁI
CẦU :
BÁT
NƯƠNG
Em xin quí anh chị cần chuyên tập, ban đầu chịu
khó, sau mới thành công.
Từ đây, trước mỗi thời cúng, em xin quí anh
quí chị
hãy nhớ :
- Trước hết rửa hai con mắt, trong lúc đang rửa,
nói lầm thầm rằng : Con mắt thường ngó chỗ không tốt, rửa bỏ nó đi.
- Kể rửa hai bên tai, cũng nói như trên rằng :
Tai hay
nghe bậy.
- Kế rửa và súc miệng, nói rằng : Miệng hay
thốt lời
bất chánh.
- Kế hai bàn tay vuốt mặt, nói rằng : Ý đừng tưởng
chuyện quấy.
- Kế rửa hai bàn tay, nói rằng : Tay hay cầm
đồ dơ
uế.
- Kế rửa hai chơn, nói rằng : Chơn hay bước vào chỗ
ô trược.
Rửa cho sạch, đoạn mới tới Chánh điện hầu lễ.
Đó là bề ngoài
quí anh quí chị. THĂNG.
*
* *
57.
Báo Ân Từ, ngày 4-5-Ất Dậu (dl 13-6-1945).
Phò loan : Thượng Sanh - Tiếp Đạo
Hầu đàn : Chức sắc HTĐ và CTĐ.
Đại
Đạo Tam Kỳ Phổ Độ
HUYỀN
KHUNG CAO THƯỢNG ĐẾ
viết
CAO ĐÀI
Mừng Thiên
phong Hiệp Thiên, Cửu Trùng, các con nam
nữ lưỡng phái.
Thầy rất đẹp lòng được trông thấy các con Hiệp
Thiên và Cửu Trùng tương hội lần nầy mà lo lắng
cho chúng sanh. Vậy sự hội hiệp rất khó khăn, sau bao phen chia lìa đau
đớn của các con làm cho Thầy lắm lúc phải biết bao lệ thảm.
Đó là làm cho các con đã tự xét mà quí mến nó với
một tâm hồn cao khiết và nên vì đó mà
gắng giữ cho tới ngày cùng, chẳng nên vì một lẽ nào mà làm cho nó tổn thương
nữa.
Đó là lời Thầy yêu cầu các con, vì non sông, vì
nhơn loại, vì Đạo, vì nhà. Các con có thể từ chối chăng ?
Con đường trải qua, đã lắm gay khó, thì bước tương
lai cũng không dễ đâu, còn phải hao bao nhiêu tâm huyết và thống khổ mới được trọn thành, nhưng nếu
các con chẳng hiệp một cách chơn thành
và mật thiết nồng nàn thì sức Thầy cũng vô hiệu quả.
Các con nhìn chung quanh sẽ thấy bao nhiêu kẻ
nghịch chờ đợi dịp đặng xô đuổi, vây các con, hiệp nhau toan phá hành vi của các con, nên liệu mà thắng chúng nó, và
đem dựng lại một nền Chánh giáo mà tự
nơi tay các con đã xô ngã.
Thầy muốn đem các con ra khỏi luật Thiên điều của
Tòa Tam Giáo thiêng liêng, đặng các con có thể cứu chữa nhơn sanh mau chóng,
nhưng vô hiệu quả. Các con phải tự lập nền móng cho nòi giống mà thôi. Nên nhớ
lấy.
Về việc trị Đạo, hai Đài Hiệp Thiên và Cửu Trùng
phải tương đắc nhau mà đi cho trúng lối.
Hiệp Thiên Đài có đủ chuẩn thằng mà tiếp xúc, dìu
dắt các bạn, phải tương đắc đặng thật hành chủ nghĩa thương đời, đặng cứu giúp
các em út của các con trong cửa Đạo, vì chúng nó chịu nhọc nhằn đau khổ lắm, mà
khi các con quên chúng nó chăng ?
Hiệp Thiên Đài các con, Thầy y giữ mấy chức đã tạm
phong bên Hiệp Thiên Đài nơi cơ quan tái lập, đặng có tay giúp đỡ các con; mấy
Chức sắc ấy nên tận tâm vì Đạo.
Thầy cho Thượng Chữ Thanh, Thượng Hóa Thanh, Thái
Tu Thanh đến gần hầu Thầy.
Ba con hiện thời, duy có ba đứa là trên hạng Chức
sắc Cửu Trùng Đài.
Thầy sắp :
- Thượng Chữ Thanh là Chánh Phối Sư phái Thượng,
- Thượng Hóa Thanh
tạm mượn là Chánh Phối Sư phái
Ngọc, vì con là mặt lễ và là hệ thống
đạo;
- Thái Tu
Thanh ở địa vị cũ.
Các con phải gắng làm phận sự đặng lập cơ qui nhứt cho thành, sau nầy sẽ lấy theo công quả
mà định.
Các con nên tuân và ráng hiến cho Thầy một sự
vui mừng.
Chức Đầu Sư và trên nữa thiếu thì cứ hỏi nơi Hiệp
Thiên Đài nghe.
Thầy ban ơn các con. THĂNG.
*
* *
58.
Thảo Xá H. Cung, đêm 6-5-Ất Dậu (dl 15-6-1945)
Phò loan : Thượng Sanh - Bảo Văn Pháp Quân.
DIÊU
TRÌ NƯƠNG NƯƠNG
Mừng chư
Chức sắc Hiệp Thiên, Chức sắc nữ phái.
Thiếp được hân hoan trông thấy nền Chánh giáo được
dựng lại và dìu dắt cả con cái hiệp làm một để tạo lại đời
tàn buổi sau nầy.
Nhờ Chí Tôn trợ giúp thêm vào sức hiệp chơn thành
của các bậc anh tuấn của Đạo, nên non sông Đất Việt ngày nay mới được mở mang
trên màu cờ độc lập. Đó là kết quả xứng đáng của sự lập Đạo của Đức Chí Tôn.
Thiếp ước mong cho Hiệp Thiên Đài để hết công tâm
mà lo lắng chủ nghĩa chung là lập nền tảng chắc chắn để độ sanh linh đi đến con
đường giải thoát. Đó là dâng cho Chí Tôn
một lễ trọng hậu, và gặp dịp may để lập ngôi vị cho
mình. Nên lưu tâm.
Các con Nữ phái gắng công độ rỗi và làm cho Nữ phái
được đạo đức dồi dào, đông đủ mới hiệp Thiên thơ.
Bước đường trước, nếu chẳng đặng hay, thì con đường sau
nên dè dặt và thận trọng lấy trách nhiệm, đặng đi đến kết quả tốt đẹp.
Thiếp trông mong nơi đó.
Thiếp ban ơn chung. Nhượng cơ cho Cao Thượng Phẩm.
THĂNG.
TÁI
CẦU :
CAO
THƯỢNG PHẨM
Chào mấy bạn Hiệp Thiên Đài và chư Đạo hữu nữ phái.
Bần đạo lấy làm vui mừng vì được trông thấy mấy bạn
Hiệp Thiên hôm nay.
Bần đạo vẫn đợi cơ hội nầy đặng để cho nền Đạo có
một tinh thần chắc bền và có sức đông đủ
đào tạo các bậc nguyên nhân nên tài hữu
dụng.
Thiên thơ đã định cuộc giải phóng giống nòi, nhưng
nếu chẳng có sự tin cậy và sức hy sinh của các bạn đã tốn hao bao nhiêu tâm
huyết ngày đã qua, thì đâu có sự chung vui ngày nay.
Đường đã dọn chông gai thì các bạn nên vì đời mà
tiếp tay để lập nên trọn vẹn cho Đạo, phải lướt hết khó khăn và hiệp nhau cho
thành một khối khư chắc mới đoạt đến mục đích.
Bần đạo vì mừng nên hiến cho mấy bạn Hiệp
Thiên để tiêu khiển bài nầy :
THI :
Đường
mây sẵn lối gặp may duyên,
Nâng
gánh xa thơ sửa mối giềng.
Anh
tuấn đất gìn nung khí phách,
Uy
linh Trời giữ tạc đài liên.
Hồn
về nước cũ, đời nương thế,
Hạc
lại tùng xưa, đức lập quyền.
Đảnh
Việt chờ qua cơn bão tố,
Muôn
năm tỏ rạng mối chơn truyền.
Các bạn nối điệu chơi.
Anh Ba gắng lập công giúp Đạo kết quả đẹp.
Cô Tư gắng làm trọn phận sự. Bần đạo biết hết tâm
đạo hạnh, đừng thác thứ chi.
THĂNG.
*
* *
59. Ngày 21-2-Bính Tuất (dl 24-3-1946 ).
LÝ ĐẠI TIÊN TRƯỞNG
Lão chào chư hiền hữu.
Lúc nầy lo liệu lắm phải chăng ?
Lão cho chư hiền hữu hiểu rằng : Cơ bí mật của
Thiên điều không khi nào đi đôi với cuộc thế, mắt phàm của đời không phương
đoán được đâu.
Tuy trước mắt chư hiền hữu coi như thất bại, hiển
nhiên, nhưng mà cơ mầu nhiệm huyền bí thiêng liêng cho là kết cuộc, y như luật
định của Thiên điều, Tam Giáo Tòa chuyển pháp
để trừ diệt cả lũ ma hồn quỉ xác cho tiêu tận rồi đến lúc phục hưng nền
độc lập một cách phi thường.
Còn lại toàn bậc nhơn tài trung nghĩa làm ích nước
lợi dân sau nầy, nước nhà bền vững, cơ Đạo cũng do đó lan tràn truyền khắp cả ngoại bang.
Chư hiền hữu cứ yên tâm lo sắp đặt bề trong của
mình, chờ sắp đến ra ứng dụng. Ngày cận đây, chẳng phải xa đâu, nhưng cơ thành
lập một cách bất ngờ, toàn cả nước Nam không ai biết trước được.
Chư hiền hữu cứ vững lòng lo tròn phận sự. Có Lão
và Tam Giáo đồng thời chuyển xây cho mau thành
tựu.
Lão hứa chắc chắn với chư hiền hữu một lần chót nữa
là : Không ai dưới thế nầy toan phá hoại nền Đạo của Đức Chí Tôn được, mà sự
độc lập của nước Nam đã có tiền định
trước.
Chư hiền hữu ráng lo thì nên được việc, không có
điều chi xảy đến cho nền Đạo lộn xộn đâu mà chư hiền hữu lo ngại.
Cơ đời sắp đổi biến nay mai thì sự độc lập chẳng
cần cầu cũng có, lo chi cho nhọc trí.
Thôi, Lão chỉ sơ cho chư hiền hữu đủ đức tin để
tuân theo lời của Lão mà thi hành phận
sự thì nên việc.
Lão xin kiếu. THĂNG.
*
* *
60.- Ngày . . .
Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ
LÝ GIÁO TÔNG
Trái oan chưa dứt thuở nào thôi,
Muốn đặng phi thăng, ráng trả rồi.
Cượng lý tu hành cho thoát tục,
Tiền vay nợ hỏi, sổ ai bôi.
Đây Lão nhắc lời của
Đức Chí Tôn dạy về cách trả quả
như vầy :
“ Các con ôi ! Phải ráng vui lòng mà chịu điều cực khổ. Hễ
Thầy thương các con chừng nào thì hành hạ các con chừng nấy. Bởi vậy, khi các
con hiến thân hành đạo với Thầy, đã lịnh truyền cho Thần, Thánh bắt các con
phải trả cho đủ kiếp, đặng trừ cho kịp kỳ nầy.
Bởi các con phải chịu
luật luân hồi, vì cớ mà các con phải chịu điều khổ sở như vậy, các con chớ than
phiền, chính theo lời thề của các con thì Thầy hành các con cho đúng lẽ. Vậy
mới xứng đáng là môn đệ của Thầy. Có nhiều đứa vì không rõ luật Thiên điều,
cứ than van mãi.”
Vậy, chư hiền hữu, hiền
muội nghe Ơn Trên dạy đành rành. Nợ thì phải trả, chớ không chạy đâu được. Dầu
một vị Đại La mà phạm luật Thiên
điều thì cũng phải tái kiếp mà đền bù cuộc trả vay.
Thế nào gọi là Trả quả ?
Là nhận chịu các nợ tiền khiên đã kết nạp trong
nhiều kiếp, chỉ quyết trả cho xong mà không vay thêm nữa.
Có hai cách Trả quả :
* Một là quả
báo về tinh thần ở phạm vi tư tưởng, buồn thảm âu sầu.
* Hai là quả
báo về xác thịt, tật bệnh, đói rét, khốn nàn.
Quả lại chia ra làm ba ảnh hưởng :
1. là quả báo cá nhân do mình tạo ra.
2. là quả báo của chủng tộc do nòi
giống tạo ra.
3. là quả báo do quần chúng của mỗi người trong xã
hội gây ra.
Vậy muốn dứt các dĩ vãng là kết quả của hiện
tại âu sầu thống khổ thì phải lấy cái
hiện tại mà tạo cái tương lai cho được rực rỡ vẻ vang, rồi lấy cái tương
lai đó mà tạo một cơ sở vững vàng muôn
kiếp, tức là đi tới chỗ trường sanh bất tử đó vậy. THĂNG.
Phụ lục 2 :
THÁNH
NGÔN
cầu tại Madagascar
TIÊU
DIÊU ĐẠO SĨ
Lược
chiến từng quen đã bấy lâu,
Thiên
cơ đã rõ máy cao sâu.
Dằn
lòng nhẫn nại chờ đôi lúc,
Sẽ
thấy khuôn linh pháp nhiệm mầu.
Chào Thiên Tôn và chư vị Đại
Thiên phong.
Có Đức Nhàn Âm đến, để Bần tăng đi triệu Thần hoàng
Bổn cảnh đến giữ cơ.
NHÀN
ÂM ĐẠO TRƯỞNG
Cười . . . Bần tăng lấy làm cảm xúc cho chư vị
dường nầy. Hận giống dã man tàn ác.
Đương nhiên, Trung huê
chia làm tam quốc. Trung quân tức là Nam Kinh đó vậy, nơi ấy là hang ổ Việt
kiều. Thời cuộc Á Đông sẽ kết liễu do nơi đó.
THI :
Quá hải đòi phen đến viếng nhau,
Ngặt không cơ bút để lời giao.
An nhàn đợi thuở triều linh địa,
Chuyển thế gặp hồi phải múa đao.
Cõi Á đã gầy thành chủng quốc,
Phương Âu sẽ
diệt tận nô lao.
Lửa
hương đất Việt dầu nhen nhúm,
Nhờ
đám Trung quân ở nước Tàu.
*
* *
Trong chuỗi ngày bị lưu đày, Đức Phạm Hộ Pháp có
lúc ra bãi cát giải khuây. Ngài cầm một cái que, tay kia khỏa cát cho bằng, thì
liền tiếp điển, có một Đấng giáng vào tay cầm que viết trên cát như chấp
bút vậy :
NẶC
DANH
Chào Thiên Tôn và chư vị Đại Thiên phong.
Trong cảnh buồn nầy, có người quen đến viếng thường
cũng nên cho là hậu tình đó chút.
Đức Hộ Pháp : - Xin cho biết tên.
- Chẳng cần biết tên mà làm gì, thà để gần gũi nhau
hay hơn. Vậy trước khi từ bút, thiếp xin để một bài thi làm của :
THI :
Nô-si-lao,
tiếng đặt buồn cười,
Mi
đã rước ai hỡi hỡi ngươi ?
Lượn
thảm bổ gành tình ột ạt,
Gió
sầu xô đảnh ái tơi bời.
Yêu
phu điểu gọi thương cành sớm,
Giọng
ngạn quyên kêu nhớ bụi mơi.
Tổ
quốc đon đường bao dặm thẳm,
Đưa
xa thăm thẳm một phương trời.
Chú thích :
Nô-si-lao : tên chỗ Đức Hộ Pháp bị lưu đày.
Yêu phu điểu : tên con chim tại đảo, tiếng kêu của
nó như là “ trả chí chàng”.
Ngạn quyên : con chim đỗ vũ, thường gọi là con chim
quốc, vì nó kêu quốc quốc.
Đức Hộ Pháp muốn biết tổ quốc chừng nào thanh bình
an lạc.
Xin thưa : Còn xa thăm thẳm vì nghiệt oan của dân
tộc Việt Nam quá nhiều, phải vay trả cho hết rồi mới hưởng hồng ân của Đức Chí
Tôn được.
*
* *
TIÊU
DIÊU ĐẠO SĨ
Chào Thiên Tôn, chư vị Đại Thiên phong.
Đức Lý Giáo Tông nhắn rằng : trong hai tháng nữa,
người sẽ đến dạy việc Đạo.
Có Đức Tôn
Sơn đến . . . . . . Cười . . .
Nguyệt Tâm Chơn Nhơn có nhắn lời rằng : Jersey
Afrique cũng như Jersey Anglais vậy chớ !
Bần tăng đố ai đánh cu-di nầy trúng thì Bần tăng
biểu Uông Tinh Vệ nhường Nam Kinh cho về
đó mà ở.
Đức Hộ Pháp hỏi : . . . . . . . . . . .
Đây lấy nước Tàu mà nói Đạo. Tội nghiệp cho Tưởng
Giới Thạch, khi đặng thấy thống nhứt rồi, để cho Nhựt - Mỹ đánh ghen mới có đồ
mưu nội loạn theo kế hoạch đôi đàng, ai chiếm đặng Tâm Tàu, chừng ấy cõi Đông
Dương mới mong đoạt quyền vi chủ.
Ôi ! Cảnh
tượng ấy ai lại chẳng ham, chẳng khác nào kẻ nghèo đi cưới vợ phú hộ.
Đức Hộ Pháp và chư Thiên phong hỏi : . . . . .
- Nhưng Tàu là thuyền quyên băng tuyết kia mới định phận lẽ nào ? Nói thử.
- Bởi vậy, hiền hữu cũng như một gái hai chồng, nếu
ở gần thì bị dụ dỗ, cũng nên xách gói mà
đi xa, đợi hai anh hùng tranh đấu, ai đoạt được phao cầu, chừng ấy mới định
duyên tơ tóc.
Nói vậy Chí Tôn dắt chư hiền hữu đi đây
cũng như giục gái trốn mau.
Đức Hộ Pháp hỏi : - Ở lâu mau ?
- Như bên trai xong thì về mau, bằng lâu thì cứ
ở thí
mà.
TÁI
CẦU :
- Chatel sẽ có đảm nhiệm lớn lao nơi Đông Dương,
chớ không phải như lời của chư hiền hữu để luận, cốt yếu Lang sa, nhứt là
Decoux đem chư vị đi nơi xa cầm sanh mạng đặng toàn đạo chẳng dám phản loạn,
rồi thừa kế đưa vào tay phái Phục Hoàng để làm nha trảo, rồi đây kế ấy tác
thành, vì Decoux đã cho tin tức trong đảng phái ấy hay rồi.
Nhưng Thiên ý Chí Tôn lại khác.
Xin chư vị ráng đợi, rồi sẽ thấy. THĂNG.
*
* *
TIÊU
DIÊU ĐẠO SĨ
Từ ngày chư vị mông trần nơi đây, Bần tăng lấy
nơi nầy làm căn cứ đặng dễ bề gần gũi.
Bần tăng may duyên gặp đặng Tiếp Dẫn Đạo Nhơn
Gabriel Gobron nơi Cung Lập Khuyết, người có hứa đến hội hiệp cùng chư vị,
nhưng mắc bận việc nên chẳng định ngày, đợi đôi tháng nữa, Bần tăng
sẽ đi
rước. THĂNG.
*
* *
NẶC
DANH
Chào Thiên Tôn và chư vị Đại
Thiên phong.
Thiếp vì có mạng lịnh đến đây làm bạn bút nghiên
trong lúc chư vị đặng mạng lịnh Chí Tôn cho ngơi nghỉ
nơi đây.
Chí Tôn than rằng : Chức sắc Thiên phong bên Cửu
Trùng Đài thiếu hùng biện văn tài đặng
làm tay qui phục sanh chúng. Vì cớ ấy mà triết lý Đạo khó phổ thông cho toàn
thiên hạ. Nhưng Chí Tôn nhứt định giao chơn truyền cho mấy vị đây mà thôi.
Thiếp xin trích thi văn dìu bước chư vị Thiên phong
vào khuôn viên đoạt thành khẩu khí rồi lần lượt dẫn vào mặt luật tân của Ngô
Thường Quân là cháu hai đời của Ngô Tôn Sách, sau tân phong lên làm Phong Hầu,
nên gọi là Tấn luật.
TÁI
CẦU :
Chào Thiên Tôn và chư vị Thiên phong.
Vì có mạng lịnh nên thiếp xin phép cho thiếp thố lộ
đôi điều.
Khi thầy thiếp là Vương Thất Nương có về chầu và
dâng sớ cho Đức Chí Tôn tỏ nỗi sự khổ hạnh nhọc nhằn của chư vị nơi đây, Đức
Chí Tôn lấy làm đau đớn thương tâm. Nhứt định chính mình Người đến nơi an
ủi. Nhưng Đức Lý Giáo Tông can
gián rằng : E nhẹ Thiên nhan, để cho người cam lãnh phận sự ấy. Hại
thay, đôi bên Thiên Chúa và Cao Đài đương khắc đấu nhau nơi Ngọc Hư Cung nhiệt
liệt, nên chẳng cho người nơi Thiên cung đến được. Người mới từ Kim Bàn xuống
Âm Quang đặng giao thầy thiếp giúp
sức.
May thay, nhờ chư vị thương yêu trìu mến, thầy
thiếp mới dạy thiếp đến làm bạn bút nghiên hầu liệu phương an ủi, nên thiếp dạy
thi văn, còn về mặt thuyết minh thì để cho Thiên Tôn huấn luyện.
THI :
Đã
phong trần chịu phong trần,
Có
thân âu phải biết thương thân.
Nam
xa ví chẳng vì đường khó,
Việt
đảnh mong chi đượm lửa mừng.
Nặng
gánh giang sơn là Thương Trụ,
Nhẹ
đai cung kiếm ấy Thường Quân.
Ngũ
hồ tứ hải không lưu lạc,
Mặt
địa cầu ta vốn định chừng.
Nam xa : tích Ngô Sĩ Liên đi sứ bên Tàu, nhờ Châu
Công cho một cỗ xe có để địa bàn chỉ nam, hướng theo đó mà đi về nước. Ôi !
Đường đi qua núi xuống đèo, trăm bề khó nhọc, nhờ vậy mà biết con đường bộ từ
Nam chí Tàu, mới hành binh đuổi quân Tàu về nước. Sau lấy đặng hoàng triều, lập
nên quốc pháp, nên thi sĩ đời sau cho “Nam xa” là việc tối linh mà tối báu.
Việt đảnh : là lư đảnh để thờ Hoàng tộc, ai thâu
đặng bá tánh thì bá tánh là con cái của Hoàng tộc, sau lập tổ miếu mà thờ gọi
là “Lư hương đảnh Việt”.
THI :
Hòn
đảo nầy đây trước nhốt tù,
Mà
nay làm khám khảo thầy tu.
Quả
như oan nghiệt vay rồi trả,
Thì
lũ Tây man, Nhựt bổn trừ.
(Đức Ngài liền nói với quí Chức sắc chung khổ rằng:
Chúng ta sẽ về nước một ngày gần đây).
Tiếp sau có hai câu nho :
Vân
tróc đằng phong phi yểu yểu,
Triều tri
tẩu bá khứ
bôn bôn.
Thích nôm :
Cuồn
cuộn mây đưa theo lượn gió,
Ồ ào
sóng rượt chụp khuôn thuyền.
THĂNG.
Ngày 25-1-Ất Hợi
(dl 28-2-1935).
Phò loan : Hộ Pháp - Tiếp Đạo.
TÔN
TẪN
Liễu Nhứt Chơn
Thiên
Thai văng vẳng tiếng tri âm,
Đạp
máy Âm Dương đến cõi phàm.
Lược
sách binh thư dâng bửu bối,
Bao trùm
hậu khí giúp nhà Nam.
*
Địa hoàn
biến chuyển đổi
dư đồ,
Diệt tận
văn minh của
đạo Tô.
Phân đảnh
Á Âu chia
Bắc hải,
Lập triều
Anh Mỹ đóng Tây
đô.
Hoàng
quyền nghiêng ngửa chia dân quốc,
Đế
Pháp chơi vơi
thống bạch cờ.
Thành
bại một trường lưu huyết trận,
Thừa nguy
Việt mới định
xa thơ.
Ngày mùng 8-8-Ất Hợi (dl
5-9-1935).
TỨ
NƯƠNG
Nỗi
niềm ai ghẹo cho đau,
Tình
thương coi lại như màu mây tan.
Bởi rẽ
bạn với ai
than vãn,
Ngó trăng thu thêm ngán ngày qua.
Nơi Thanh cung hỏi Hằng
Nga,
Vì ai
ngọc đổ châu
sa bấy chừ.
Đây
chẳng lẽ làm khuây chẳng tưởng,
Tại nơi
ai mà vướng dây oan.
Đã vô trong cõi trần hoàn,
Ăn cay nuốt đắng, cơ hàn nuôi thân.
Phải coi lấy tinh thần là trọng,
Đừng vấn vương theo bóng trời mai.
Chia phui một vẻ cảnh đài,
Công linh buổi trước chia tay nặng
lời.
Lời đã
dặn có Trời
nối gót,
Lập
ngôi Thiên rưới giọt từ bi.
Oan
gia thuở trước còn ghi,
Cái ngôi vô cực
mấy khi đặng toàn.
Vinh hiển để danh truyền kiếp kiếp,
Lời đinh ninh đã hiệp nên hình.
Cớ sao chẳng giải thất tình,
Một phen lửa dậy, chẳng nhìn cao ngôi.
Vì thương mới nặng lời phiền
trách,
Xử sao
cho trong sạch
nợ đời.
Phận
cam lãnh tiếng con Trời,
Thương yêu sanh chúng để lời
khuyên răn.
Đừng giận
lẫy cằn rằn
tính bỏ,
Các
nguyên nhân hỏi ngõ cùng ai.
Thương
đời ngậm đắng trêu cay,
Càn
Khôn còn
rộng có ngày nên danh.
Danh
đừng giựt đừng giành hạnh thế,
Cả huyền
linh há dễ
hai ngôi.
Tự
nhiên gầy dựng nên đời,
Chúng
sanh thấy rõ mặt người nguơn công.
Thành
thời thế lòng nên định thế,
Phải ráng
xem cạn lẽ
hư nên.
Thiên
điều đã chép nhiều tên,
Gắng
công chờ đợi ơn trên định phần.
Đạo
đã chịu lắm lần trắc trở,
Lẽ
thiêng liêng hai lẽ định phân.
Dìu
dân có ngọn bút thần,
Mình
nên mình hiểu khá cần đua tranh.
Đợi
ngày đoạt công thành danh toại,
Mới
tỏ tường trái phải Thiên cơ.
Sự
chi cũng có định giờ,
Nghe và ghi nhớ lời của em, Nhị Ca nghe.
Em nhượng bút.
NGŨ
NƯƠNG
Khá tua
ẩn nhẫn mà
chờ lịnh trên.
Đã
có sẵn một quyền bỉnh chánh,
Cứ phận
mình lại nạnh
chi ai.
Kìa
xem lấy Hiệp Thiên Đài,
Trí nên
đáng trí, nói
tài tài cao.
Đây có
lắm anh hào
rắp đến,
Lập
cho thành mệnh lệnh Tam Tòa.
Vàng
thau rõ mặt chánh tà,
Quyền
xưa định Phật với ma khác đường.
Nơi
Ngọc Hư còn đang định án,
Chiếu
chỉ phân cho hãn tội tình.
Đã
không tuân luật hữu hình,
Vô vi
trừng trị ai
binh đặng nào.
Thương
Chí Tôn lòng đau than thở,
Lo liệu phương
day trở cơ
đời.
Thế đương biến cuộc đổi dời,
Lấy khuôn khảo tội cho người ăn năn.
Xưa coi nhẹ lời
răn đạo đức,
Nay cam tâm ngậm ức nuốt oan.
Trừ hung mở cuộc dấy loàn,
Kẻ không nhìn Đạo nhập đoàn yêu tinh.
Giặc tứ hướng đao binh khởi động,
Dấy
can qua các giống giết nhau.
Làm
cho mặt đất đổi màu,
Trở day
cơ tạo đem
vào khuôn linh.
Gầy
cho đặng anh linh các Đấng,
Lập
ngôi Thiên cho xứng công tu.
Khá
nên quyết sách vận trù,
Nền
Nam có lúc vong xu mãn phần.
Ấy
là lúc Đạo nương thổ võ,
Làm
trời Nam cho rõ nước Trời.
Chí công gắng sức độ đời,
Nước Nam
có thuở đổi
dời nêu tên.
Vậy
giục bớt lửa phiền trong dạ,
Nên
nghiêng vai cõng cả nhơn sanh.
Máy
linh kia đã sẵn dành,
Công
cao ắt đặng ngôi đành nên cao.
Em
xin nhượng bút.
LỤC
NƯƠNG
Công cao
thì phận
ắt gian truân,
Mượn tấm yêu thương chở
khách trần.
Lãnh
phước khá toan chan rưới phước,
Làm
cho sanh chúng hưởng Thiên ân.
THẤT
NƯƠNG
Thiên
ân định có phần cao thấp,
Cao
nên cao khó thấp đặng nào,
Sẵn
tay làm lặng ba đào,
Đưa
thuyền Bát Nhã lần vào cảnh xuân.
Đợi
sẽ thấy oai thần giúp sức,
Đặng
xây nên mỹ lệ đài mây.
Quyền
trên đã sẵn có Thầy,
Mấy
anh cần biết cho hay phép đời.
Đời
càng khó cơ đời trọng giá,
Tay
cầm nên nghiệp cả Đạo nhà.
Chờ
gió lặng đám mây qua,
Biển
mê trương cánh buồm ra cõi ngoài.
Có
lắm kẻ hằng ngày trông ngóng,
Như
trời thu
đợi bóng mưa qua.
Kìa
nhơn sanh với sơn hà,
Phân ra
khinh trọng mới là trí cao.
Đừng
sợ nhục đừng nao khó nhọc,
Gần
thành công đặng lọc lừa danh.
Thiên
thơ trước đã định rành,
Nên hư
nền Đạo đã
đành nơi tay.
Tòa
Tam Giáo có ngày định lập,
Quyền
phân minh đẳng cấp chánh truyền.
Cửu
Trùng lại với Hiệp Thiên,
Từ đây đáng hiệp cho nên một quyền.
Đừng
cố giữ nỗi phiền buổi nọ,
Phải
tận tâm hiệp ngõ chọn hiền.
Dầu
chi cũng kẻ một thuyền,
Thấy nhau
có thẹn chớ
nên để lòng.
Làm
cho rõ mặt anh phong,
Em
xin nhượng bút.
BÁT
NƯƠNG
Vô tư
nẻø nét lấy
công trị người.
Người
ta kế cấp bấy nhiêu người,
Lánh đứa
gian tà đến
dựa hơi.
Cần
quốc muốn nên trừ
lũ nịnh,
Yêu dân
toan dạy lựa
nên lời.
Xa thơ
mòn bánh vì
đường lở,
Xã tắc chinh
ngôi bởi phép
đời.
Rộng
thứ không bằng toan dạy trước,
Răn he đừng đợi ngọn gươm quơi.
Quơi
bồ tiền mượn quyền thị nhục,
Cải tai
ương ra phúc
vĩnh tồn.
Trường
công mở phép độ hồn,
Đứa
ngu đem dựa, đứa khôn
học đòi.
Đừng
chê bỏ ra mòi
rẻ rúng,
Con
dao hay làm lụng dễ dàng.
Miễn
đừng để lưỡi nằm ngang,
Phải
suông mà phạm đứa gian hại đời.
Hễ
trái hẳn con ngươi đừng nhắm,
Mở
mắt linh xem lặng vào lòng.
Phá tan cái lũ con
ong,
Loạn ly đem thế nhập trong Thánh
Tòa.
Diệt cho sạch xác ma thịt quỉ,
Trừ những phường hồ mị cầu
danh.
Đưa
cây Ma xử nên linh,
Trừ an nội loạn mới thành Thiên cơ.
Hòa
với kẻ kỉnh thờ Tam Giáo,
Gieo
lòng tin giáo đạo mọi nơi.
Khá
nên làm việc cẩn lời,
Nên
chăng cũng có cơ Trời quyền năng.
Khá
kiếm thế đặng gần chánh phủ,
Tìm biết danh trọn lũ gian manh.
Đưa dung kẻ nghịch ngọn ngành,
Hành vi của
Đạo nỡ đành đem buôn.
Lánh những kẻ làm tuồng mến Đạo,
Mua thân danh mượn máu trung thành.
Xa phường trục lợi xu danh,
Kiếm phương
tà mị dỗ dành
đứa ngu.
Nếu
làm đặng Đường Ngu nào khác,
Dạy
dân đen chẳng phạt ngục hình.
Trở kim ra
cổ như in,
Thuấn
Nghiêu nào biết dụng binh dẹp loàn.
Nếu có
kẻ an bang
tế thế,
Quì
mà nghinh lấy lễ trọng người.
Cổi thân
ra mảnh áo
tơi,
Che
mưa đỡ
nắng cho đời nguy nan.
Sửa
cơ Tạo ra sang mới vẹn,
Lấy
từ bi vun quén cây nhơn.
Đừng
ham gây oán chuốt hờn,
Phải hơn
đạo đức chớ
hơn tài tình.
Trước
sau sẵn một khuôn linh.
THĂNG.
NHÀN
ÂM ĐẠO TRƯỞNG
Gánh đời
đã tự cất
lên vai,
Trau chuốt
cho sao đủ
trí tài.
Tấn thối dè chừng mưu kế
hiểm,
Thiệt
hư nhìn nhận chước phương hay.
Dụng
quyền hơn đức, quyền tan nát,
Tạo
thế kém
nhân, thế đọa đày.
Ví
biết giống nòi đang thống khổ,
Trở
đương cho vẹn phận làm trai.
*
Non sông muốn gánh phải lo tròn,
Giữa biển khơi lắt lẻo chiếc thuyền con,
Cơn
sóng gió liệu cho còn hay để mất.
Khóc
nước loạn rừng hôm con quốc quốc,
Máu thành sông thây chất ví non
cao.
Kiếp ngựa trâu Việt chủng vận kêu
gào,
Đá tinh vệ chừ bao cho lấp bể.
Vận hội đến đã xây thời thế,
Bởi hung tàn mà chưa dễ thoát lệ nô.
Bốn
ngàn năm một gánh cơ đồ,
Chia
rẽ mãi mà điểm tô không kịp bước.
Đời
lấn Đạo, Đời xa cội phước,
Đạo dìu Đời, vận nước mới an.
Đức lập Quyền, dân được châu
toàn,
Quyền lập Đức, nhơn gian thống
khổ.
Lấy chí Thánh dìu đời giác ngộ,
Dụng bạo tàn đâu phải chỗ an
bang.
Trị theo đời mà dân chúng vẫn lầm
than,
Đó là dìu chúng đến con đàng tự
diệt.
Do bốn chữ : Minh, Cang, Liêm, Khiết,
Đạo hay đời trăm việc cũng thành.
Gắng đề phòng bả lợi đua tranh,
Cầm hạc giữ đạm thanh khi sớm
tối.
Chẫm rãi bước đường xa chớ vội,
Góp
ý hay mở lối cang thường.
Thương
đời cho trọn chữ thương !
*
* *
THI :
Thánh
tâm một khối tượng nên hình,
Đã hiệp
Vạn linh với
Chí Linh.
Riêu phướn từ
bi tiêu loạn lạc,
Soi gương
bác ái lập
hòa bình.
Chiêu an tả
đạo, trừ tà
khí,
Độ tận quần sanh, chiếu cứu tinh.
Mở mắt thiên lương dìu chủng tộc,
Nghĩa nhân âu đổi
lấy nhơn tình.
Lý Giáo Tông
THI :
Hồng Lạc gặp thời
vỗ cánh bay,
Tuôn mây lướt
gió chẳng ai
tài.
Nghìn
thu tên
tuổi còn noi
dấu,
Khí
tượng anh hùng há một
mai.
Đất
Việt lẫy lừng danh Đại Đạo,
Trời
Nam tỏ rạng tiếng Cao Đài.
Có chi vui
bẵng ngày tương hội,
Chúa
Thánh tôi hiền phỉ chí thay !
Phan Sào Nam
(24-11-Ất Dậu, 1945)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét