Ðạo Sử Xây Bàn - 14 / 16 (Nữ Ðầu Sư Hương Hiếu)


GIẢI RÕ VỀ VIỆC CHÍ TÔN DẠY CẤT TÒA THÁNH:

Kể từ ngày Rằm tháng 10 năm Bính Dần (1926) tới Rằm tháng Giêng năm Ðinh Mão (1927) là đúng kỳ hứa mượn chùa Từ Lâm Tự (Gò Kén) ba tháng, nên Chí Tôn dạy Hội Thánh trả chùa nầy lại cho cụ Hòa Thượng Giác Hải, rồi dạy đi kiếm đất mua
đặng có nơi có chỗ sẵn sàng, rồi mới dọn qua đất mới mua.

Ngày đi chọn kiếm mua đất, tôi thấy rõ là Hội Thánh Hiệp Thiên Ðài và Cửu Trùng Ðài ngồi hai xe hơi, thì Ðức Hộ Pháp, Ðức Cao Thượng Phẩm, Anh Cả Thượng Ðầu Sư Thượng Trung Nhựt, và anh Thái Thơ Thanh, anh Thượng Tương Thanh, anh Ngọc Trang Thanh, với vài vị Chức Sắc Cửu Trùng Ðài.

Mua được đất rồi, thì Hội Thánh định ngày 13 tháng 2 Ðinh Mão (1927) dời chùa, thỉnh chư Phật dọn về đất mới mua, nay gọi là Thánh Ðịa.

Xin quí vị xem tiếp Thánh giáo ngày 19 tháng 2 năm 1927, cả thảy 8 trương, Thầy và Ðức Lý Giáo Tông giáng cơ dạy tạo tác một ngôi chùa Tòa Thánh tạm, mà lại có dạy Ðạo nhiều bài triết lý cao siêu huyền diệu. Trong 8 trương nầy và xin xem tiếp Thánh giáo ở mấy trương sau nối theo có bài Ðức Lý tái thủ quyền hành, bài Ngũ Giới Cấm và bài Châu Tri số 1.

Tôi không sắp đủ số được, bởi vì mối ăn lạc mất hết, chỉ còn có bấy nhiêu đây mà thôi là kể có 4 năm từ: 1926 -1927 - 1928 - 1929.
Tòa Thánh, ngày 15 tháng 7 năm Tân Sửu (Octobre 1961).
Nữ Chánh Phối Sư
(Ký tên)
HƯƠNG HIẾU

Ngày 19-02-1927 (âl. 19-01-Ðinh Mão): Ðức Thái Bạch dạy đạo và chọn đất cất Tòa Thánh.
Chùa Gò Kén, Le 19 Février 1927 (19-01-Ðinh Mão).

THÁI BẠCH
Hỉ chư Ðạo Hữu, chư Ðạo Muội,
Cười... Thượng Trung Nhựt ngày nay rán lắng nghe Lão dạy nghe, chẳng vì Thánh Thất Như Nhãn phản ngôn mà trễ phổ thông Thánh giáo, cười... Ðã hiểu đời còn mê muội, chẳng phân đặng chơn giả thế nào, thảm thay! Có một điều đáng trách là một phái yêu dấu của Chí Tôn dám cả gan nghịch Thiên mà phải đọa trầm luân muôn kiếp. Xét đến công tu khó ngăn giọt lụy, Chí Tôn đau đớn bấy nhiêu, Lão càng giận bấy nhiêu. Biết bao phen Lão cầm viết toan bôi xóa cho rồi trọn phái oan nghiệt mà Chí Tôn nằng nằng xin Lão để cho Người gia công độ rỗi. Ngày nay Lão nhứt định chùa nầy trả lại. Song trước khi trả phải cất Thánh Thất cho xong y như lời dạy. Chư Ðạo Hữu phải hiệp sức nhau đặng lập thành Tòa Thánh, chi chi cũng ở tại Tây Ninh nầy mà thôi. Vì là Thánh Ðịa, vả lại phong thổ tốt cho nhiều nước ngoại quốc đến đây học Ðạo. Lão muốn nơi khác mà Chí Tôn không chịu.

Thượng Trung Nhựt, phải làm thế nào chừa đất dư ra ít nữa là 50 mẫu là cả trọn bản đồ Bạch Ngọc Kinh và cho đủ Thánh Ðịa ấy. Hiền Hữu đi chọn đất về cho Lão hay cầu khẩn Chí Tôn nghe.

Còn sổ bộ của Tín Ðồ phải làm cho hoàn toàn. Các nơi phong thêm Trị Sự và Chức Việc chư Hương Ðẳng đặng tiện lo cho chư Môn Ðệ của Thầy. Nhiều kẻ ngã lòng cũng vì Hiền Hữu trễ nải; ấy là tội với Chí Tôn lắm đó. Mỗi nơi xa Thánh Thất phải lập thêm Tiểu Thánh Thất cho thuận tiện. Nếu Hiền Hữu không lo trong đôi tháng nữa Hiền Hữu lo không kham. Ðạo càng ngày càng thạnh nhiều, chư Hiền Hữu biếng nhác thể nào thành Ðạo? Vì vậy Lão phong thêm Chức Sắc Hội Thánh cho phu phỉ việc làm. Lão sở cậy mỗi người chung với Lão hết lòng hành sự. Mỗi Tín Ðồ phải cầm giấy chứng của Hội Thánh ban cho chúng nó, phải khai tịch họ hàng con cái cho Hội Thánh cầm; nhiều đứa cả gan tròng tên tráo tuổi chư Hiền Hữu đâu rõ thấu. Chức Sắc phải có cấp bằng, chư Chưởng Pháp, Ðầu Sư phải sắm ấn. Chưởng Pháp mộc thí phải làm tròn như con dấu thường đề chung quanh vòng ngoài chữ Lang Sa: Amnistie de Dieu en Orient, vòng trong đề chung quanh: Ðại Ðạo Tam Kỳ Phổ Ðộ chữ Nho; Thoàn thì khắc giữa một bình Bát Du, Ðạo thì cây Phất Chủ, Nho thì bộ Xuân Thu.

Ấn của Ðầu Sư cũng in vậy, song chính giữa đề chữ: Thái, Thượng, Ngọc. Ðem vào Tòa Luật cầu chứng cho khỏi mạo nhận, khá làm các điều ấy sau Lão sẽ dạy thêm nữa.

Ngày 20-02-1927 (âl. 20-01-Ðinh Mão): Ðức Thái Bạch & Ðức Chí Tôn dạy đạo và chọn đất cất Tòa Thánh.
Chùa Gò Kén, 20 Février 1927 (20-01-Ðinh Mão).

THÁI BẠCH
Chư Hiền Hữu tề chỉnh, đợi kiến giá Chí Tôn.

NGỌC HOÀNG THƯỢNG ÐẾ
VIẾT CAO ÐÀI GIÁO ÐẠO NAM PHƯƠNG

Các con nghe, nơi nào Thầy ngự thì nơi ấy là Thánh Ðịa. Thầy đã ban sắc cho Thần Hoàng Long Thành thăng lên chức Văn Xương vào trấn nhậm làng Hiệp Ninh dạy dỗ dân vô Ðạo. Thầy ban đặng quyền thưởng phạt đặng răn làng ấy cho đến ngày chúng nó biết ăn năn cải hóa. Vậy thì làng Long Thành các con khá an lòng. Còn Tòa Thánh Thầy muốn để cho có nhơn lực hiệp cùng Thiên ý là hạnh của Thầy; các con nên xem gương mà bắt chước, từ Thầy đến lập Ðạo cho đến giờ Thầy chưa hề một mình chuyên quyền bao giờ, các con lựa chọn nơi nào mà Hội Thánh vừa lòng thì là đẹp lòng Thầy. Các con phải chung hiệp nhau mà lo cho hoàn toàn Tòa Thánh, chi chi cũng ở tại Tây Ninh nầy mà thôi.

Các con đã hiểu Thánh ý Thầy phải cần kiệm mỗi sự chi về phương tiện mà thôi.
Thơ, Thầy giao cho con góp tư bổn trong một tháng cho rồi, dặn các em con rằng: Danh thể của Ðạo nơi Tòa Thánh nghe à! Sau Thái Bạch sẽ dạy con kiểu vở.

Cẩm Giang thì các con phải chịu về phần ăn uống, Bến Kéo thì địa thế hẹp hòi, chớ chi các con khôn ngoan lấy cớ rằng: Vì lợi ích lương sanh, vì đạo đức mà ký Chánh Phủ cho các con mé rừng cấm bên kia đường thì là đẹp lắm. Các con liệu thử.

Thơ, Suối Vàng thì đặng, phương chở chuyên không thuận tiện, song phong thổ tốt đẹp, con cũng yêu cầu Hội Thánh xét nét nghe à.
Thầy ban ơn cho các con.
Ngày 21-02-1927 (âl. 21-01-Ðinh Mão): Ðức Thái Bạch dạy đạo và tìm đất cất Tòa Thánh.
Chùa Gò Kén, 21 Février 1927 (21-01-Ðinh Mão).

THÁI BẠCH
Thượng Trung Nhựt, Thái Thơ Thanh,
Cười ... Nhị vị Hiền Hữu muốn cho Ðạo phải mang tiếng rằng: Trốn lánh hay sao mà tính dời Tòa Thánh xa dữ vậy hử? Tỷ như Lão muốn lập Tòa Thánh gần bên Thành binh chư Hiền Hữu tưởng sao?

Trung bạch có hai làng cúng đất.
Mua thì đặng khó gì? Một nơi chí Thánh trước mà chư Hiền Hữu chẳng biết xem, ấy cũng còn hai phần phàm.

Thái Thơ Thanh, Lão cậy Hiền Hữu một phen nữa, mai nầy đi lên đường trên gọi là đường Giây Thép, nhắm địa thế dài theo cho tới ngã Ao Hồ coi Hiền Hữu thấy đặng chăng cho biết. Lão đã nói rằng: Mỗi sự chi chi đều bày trước mắt nhơn sanh hết, chư Hiền Hữu đừng sợ ai hết; hễ sợ thì chối quyền Thiêng Liêng của Chí Tôn thì là còn gì Ðạo, nghe à.
Trung, Thơ bạch không có lòng nhác sợ.
Có một đôi kẻ nhác sợ chớ há? Cười... Không phải Hiền Hữu chớ nhiều kẻ tưởng vậy.

Tưởng tốt hơn là đóng mỗi Thánh Thất một cái thùng tại giữa có một lỗ bỏ tiền, tùy hỉ ai cúng bao nhiêu bỏ bao thơ để tên họ ném vào đó, một lần đếm tiền thì đem nơi nào đừng ai dòm ngó, ba vị Ðạo Hữu làm chứng thâu nạp,... cười... với đời phải vậy, chớ chi Hiền Hữu bớt phàm thì người chứng rất coi vô ích mà lại thêm thẹn nữa. Lão đây, Chí Tôn kia ai dám tham lam phòng ngại. Thái Thơ Thanh khá làm như Lão dạy. Tủ đóng lớn lớn một chút bỏ giấy bạc mà thôi, chìa khóa Hiền Hữu giữ. Như đầy Hiền Hữu ôm đem về mở ra tính mỗi người bao nhiêu theo tên họ trong bao thơ đó mà đem vào sổ nghe à.
Ngày 24-02-1927 (âl. 23-01-Ðinh Mão): Ðức Thái Bạch dạy đạo và mua đất cất Tòa Thánh.
Le 24 Février 1927 (23-01-Ðinh Mão).

THÁI BẠCH
Hỉ chư Ðạo Hữu, chư Ðạo Muội,
Lão khen Thái Thơ Thanh phải đó đa, tưởng chư Hiền Hữu không thấy nữa. Lão cắt nghĩa vì sao cuộc đất ấy là Thánh Ðịa: Sâu hơn 300 thước như con sông, giữa trung tim đất giáp lại trúng giữa 6 nguồn làm như 6 con rồng đoanh nhau. Nguồn nước ấy trúng ngay đỉnh núi gọi là Lục Long Phò Ấn; ngay miếng đất đó đặng ba đầu, một đầu ra Giếng Mạch Ao Hồ, hai đầu nữa bên cụm rừng bên kia.

Người Lang Sa chỉ đòi hai mươi ngàn, nói rồi trả đúng có mười lăm ngàn. Lão dặn thì thành trả có 17, 18 ngàn thì đặng vậy.

Còn xin khai khẩn miếng đất rừng bên kia nữa mới trọn. Ðất nay còn rẻ, miếng đất chung quanh Thánh Ðịa ngày sau hóa vàng. Chư Hiền Hữu biết lo lập ngày sau rất quý báu.
   Thăng.

Ngày 28-02-1927 (âl. 27-01-Ðinh Mão): Ðức Thái Bạch dạy vẽ bàn đồ Tòa Thánh.
Chùa Gò Kén, 28 Février 1927 (27-01-Ðinh Mão).

THÁI BẠCH
Hỉ chư Ðạo Hữu, chư Ðạo Muội,
Bình thân Bính Thanh.
Hình Phật Thích Ca trước Hiệp Thiên Ðài đó phải làm thế nào cho đừng hư gãy, vì Chí Tôn đã trấn Thần chính nơi tay Người nghe.

Quả Càn Khôn cũng vậy, khi tháo ra rồi ráp lại như vậy. Khi tháo ra phải cầu Lão đưa Thần một đổi, rồi mới đặt tay người vào nghe à.

Dặn đến Thánh Thất mới phải cầu Chí Tôn trấn Thần lại nữa. Thánh Thất tạm phải cất ngay miếng đất trống, còn Hiệp Thiên Ðài tạm phải cất trước Thánh Thất tạm. Ðạo Hữu lại phải khai phá đám rừng trước miếng đất ấy. Như vậy ngay trung tim rừng cách miếng đất trống chừng 3 thước rưỡi đóng một cây nọc đo Hiệp Thiên Ðài như vầy:

Ngoài Bàu Cà Na đo chừng 30 thước đóng một cây nọc, ấy là khuôn viên Tòa Thánh. Lão lại dặn từ cây nọc bên phía miếng đất phải đo vô Bàu Cà Na 27 thước Lang Sa nghe à! Tư vuông 27 thước, mỗi góc của Bát Quái Ðài, nghĩa là hình nhà tròn có 8 nóc, cao từ đất lên thềm 9 thước Lang Sa, làm 8 nóc rộng bao nhiêu tùy ý.Trên Ðiện Bát Quái Ðài bề cao 9 mét, hình nóc tròn mô lên chỉ tám nóc cho phân minh. Trên đầu Ðài phải để cây đèn xanh. Kế nữa là Chánh Ðiện bề dài 81 mét, bề ngang 27 mét. Lão phải vẽ mới đặng. Kế nữa Hiệp Thiên Ðài tư vuông hai từng, mỗi từng 9 mét. Hai bên Hiệp Thiên Ðài, bên mặt thì có "Lôi Âm Cổ Ðài", bên tả thì có "Bạch Ngọc Chung Ðài". Lão phải vẽ mới đặng.

Hộ Pháp, Thượng Phẩm, nội trưa nầy phải cắm một cây viết vào đầu cơ, lấy một miếng giấy lớn vào Ðiện phò loan cho Lão vẽ.
Bính Thanh phải có mặt, còn kỳ dư không cho ai vào Ðiện hết nghe à!
Phải mua khoảnh đất Bàu Cà Na làm Ðộng Ðình Hồ, nghe à!
   Thăng.

Năm1927 (âl. Ðinh Mão): Ðức Chí Tôn dạy đạo và cất Tòa Thánh.
Chùa Gò Kén, năm Ðinh Mão.

THẦY
Các con.... Cười.
Các con ít nữa cũng phải chịu nạn như Thầy vậy mới làm con cái Thầy chớ. Thầy biết vì vậy mà lòng Thầy lại yêu mến các con thêm nữa. Các con yêu mến Thầy, chư Thần, Thánh, Tiên, Phật nơi Bạch Ngọc Kinh đều vui mừng tung hô danh Ðạo Thầy. Cả chư Thần, Thánh, Tiên, Phật đều để mắt xem các con đua nhau trên đường Ðạo. Các con liệu lấy mà giữ mình. Thầy để một lời nầy cho các con yên dạ, dầu cho ai có quyền phép tiêu diệt Càn Khôn đi nữa cũng khó ngăn đặng Ðạo Thầy. Như ai buộc các con đóng cửa chùa thì cứ tuân mạng, đợi chừng nào các sắc con cái Thầy đến mở cửa sẽ hay.

Thơ, Thái Bạch muốn lập Thánh Thất coi cho tốt đẹp, chẳng tưởng sự khó nhọc các con, Thầy chẳng đành, thoảng như tốn kém nhiều các con coi theo họa đồ tính làm theo thước mộc nghe à!
Tắc, con vẽ trúng, nhưng con Long Mã làm sao thêm cho ba ngọn đèn bằng nhau.
Thơ, con khá chịu cực nhọc với Ðạo một phen, liệu lượng thế nào Thầy giáng Tâm dạy dỗ nghe à.
Các con lo làm, có Thái Bạch xem sóc. Các con nhớ rằng danh Ðạo do nơi Tòa Thánh, làm thế nào danh các con cùng Vạn Quốc thì làm.
Thầy ban ơn cho các con.

Ngày 03-03-1927 (âl. 02-02-Ðinh Mão): Ðức Chí Tôn dạy đạo.
Thánh Thất Tần Kim, 3 Mars 1927 (2-2-Ðinh Mão).

NGỌC HOÀNG THƯỢNG ÐẾ
VIẾT CAO ÐÀI GIÁO ÐẠO NAM PHƯƠNG
Ðại hỉ, đại hỉ chư Môn Ðệ. Hỉ chư Nhu Nam, Nữ.
Thầy thấy mấy con Thầy cũng đau lòng cho đó. Các con ví như gà lứa lạc bầy chiu chít vì nỗi diều bay khắp cả trên không mà hăm he muốn vớt bầy gà không mẹ. Song, các con cũng để một lòng, một dạ với Thầy mà hành Ðạo. Thầy đã nói rằng: Hễ Ðạo cao bấy nhiêu thì cái khổ nạn các con bấy nhiêu. Than ôi! Phận các con phàm đến đổi, nên Thầy muốn để các con lo một mớ, Thầy một mớ; có phần các con, có phần của Thầy hiệp lại mới thấu đáo đặng.
Các con chớ buồn cũng chẳng nên than thân tủi phận (Chúng sanh xin cầu Ðạo).
Chúng sanh rất nên trễ nải, vì số vô phần đến ngày nay là ngày cuối cùng mới rõ Ðạo cao giá trọng là thế nào? Thầy còn tủi cho các con. Vậy các con muốn cho chúng sanh cầu Ðạo thì Thầy cho phép.
Ngày 08-03-1927 (âl. 07-02-Ðinh Mão): Ðức Chí Tôn dạy đạo và cất Tòa Thánh.
Chùa Gò Kén, 8 Mars 1927 (7-2-Ðinh Mão).

THẦY
Các con,
Thầy tưởng các con đã hiểu vì cớ nào chánh phủ Lang Sa nghi ngờ như vậy; vì các con chẳng tỏ ra rõ rằng: Ðạo là Ðạo, còn chánh trị là chánh trị. Các con chỉ vì Ðạo là phận sự của các con. Các con cũng chỉ biết Ðạo mà thôi. Các con cũng nên bạo gan mà nói trước mặt Vạn Quốc cùng Chánh Phủ rằng: Các con là người Ðạo biết giúp đỡ nhơn sanh, dạy dỗ nhơn sanh, chớ chẳng biết chánh trị là gì? Dầu ai buộc các con cam đoan thì Thầy tưởng các con cũng không ái ngại.

Trong Ðạo duy có một điều làm cho Chánh Phủ không vừa lòng là mỗi nước muốn cho phân cách nhau, mà Ðạo thì hiệp, thì các con cũng nên làm ơn nói với người Lang Sa rằng: Nhờ Ðạo mà các sắc dân được yêu nhau, mến nhau, phải lấy sự yêu mến mà buộc tình người, thì quyền hành kia mới được bền vững.... Cười.....

Trung, con phải tức cấp đến thuyết Ðạo với người Lang Sa De la Prosse nghe; nói một phen nữa, nhưng chẳng nghĩ tình thì phải đánh giây thép cho Chánh Phủ bên Tây mà kêu nài sau Thầy sẽ dạy.

Thơ, con làm ơn lo Thánh Ðịa, lập Thánh Thất, con thấy sự khó trước mắt đó thấy chưa con, song may một điều là Chánh Phủ tin cậy được hai vợ chồng con. Vậy con phải liệu biện đặng để phổ thông Ðạo con nghe.

Tượng Thầy chẳng giống chi hết. Thầy vốn vô hình ảnh, Thầy tốt đẹp chưa ngòi bút phàm nào vẽ đặng, nhưng vẽ như tượng bên hữu Thầy đó tốt hơn (là tượng Ngũ Chi).

Cư, con vẽ Thánh Thất phải, song nơi để con Long Mã con nên làm một cái đài nhỏ có cửa sổ cho hơi không khí thông thương vô Ðại Ðiện tốt hơn.

Thơ bạch xin đúc nền Tòa Thánh bề cao 9 mét, theo kiểu của Ðại Tiên cho.

Tốn kém nhiều lắm con ơi! Bính, con nên đo từ mé rừng dưới vào cho tới 50 mét, bỏ miếng trảng vào cho tới 50 mét, rồi kế 81 mét, rồi kế 27 mét. Làm như vậy Thánh Thất nằm trọn vào rừng mà thành ra như bao quanh một vườn Thiên Nhiên rất đẹp. Thầy tưởng khi con cũng đã thấy sái, con cứ lấy đường con cất, đo vô rừng 27 mét mà phát trống thì chùa nằm tại chỗ. Còn khi cất, con nhắm thế nào cho nọc Bát Quái Ðài và Hiệp Thiên Ðài cho ngay mặt Trời phía Tây thì trúng, con nhớ nghe.
Thầy ban ơn cho các con.

Năm 1927 (âl. Ðinh Mão): Ðức Thái Bạch dạy đạo và cất Tòa Thánh.
Chùa Gò Kén, năm Ðinh Mão.
(Dạy cất Tòa Thánh)

THÁI BẠCH
Hỉ chư Ðạo Hữu.... Cười....
Bấy lâu nay nó cũng làm cách nầy thế kia đặng ngăn cản Ðạo vẫn cũng truyền bá hoài, ai dám làm chi Hiền Hữu phòng ngại. Cũng vì sự trễ nải của Thượng Trung Nhựt mà Hội Thánh nhiều phen bị khảo. Chiều nay đừng giảng Ðạo, đừng cầu cơ, còn ai đến cầu Ðạo thì cứ lấy tên cho nhập môn coi ai làm chi đặng cho biết.

Cười.... Họa đồ của Lão, Chí Tôn chê và trách rằng: Hao phí vô nền nặng lắm. Chí Tôn sửa lại mỗi cấp ba tấc Tây mà thôi. Dưới đất 5 tấc, chín cấp ba tấc là 2m70, cộng là 3m20. Còn 10 mét thì chí đầu trong nền Bát Quái Ðài. Trên đầu song chí nóc 13 thước mới khỏi mưa nước đọng mà phải mục. Nóc của Ðại Ðiện và Hiệp Thiên Ðài cũng y như mực vậy. Phải làm plafond hai đài chuông, trống cao hơn nóc Hiệp Thiên Ðài 6 thước.

1. Ðèn xanh ngay giữa Ðại Ðiện làm hình Long Mã phụ Ðồ.
2. Ðiện Bát Quái Ðài để cây đèn vàng ngay nóc.
3. Hiệp Thiên Ðài để cây đèn đỏ.
   Thăng.

Ngày 06-01-1926 (âl. 22-11-Ất Sửu): Ðức Chí Tôn & Như Ý Ðạo Thoàn Chơn Nhơn dạy đạo.
Jeudi, 6 Janvier 1926 (Vĩnh Nguyên Tự).

NGỌC HOÀNG THƯỢNG ÐẾ
VIẾT CAO ÐÀI GIÁO ÐẠO NAM PHƯƠNG
Hỉ chư Môn Ðệ. Lịch, ngã nhậm ngôn. Như Ý Ðạo Thoàn Chơn Nhơn nhập cơ Lê Văn Tiểng.

NHƯ Ý ÐẠO THOÀN CHƠN NHƠN GIÁNG CƠ
Hỉ chư Ðạo Hữu, chư Ðạo Muội, Chúng Ðẳng thính ngã.
Ðạo bất vi tế hưởng vi hiểu ngã, ngã thị bất sanh bất tri Thiên lý, hành Ðạo vô công, nhi Ngọc Ðế ái chư quần sanh như phụ ái tử. Ngã vấn hà tất vĩ vi công quả hồ. Nhứt nhơn biến nhị, nhị biến thập, thập biến bá, bá biến vạn, vạn biến hằng hà sa số nhơn sanh. Nhơn sanh nhứt nhứt hữu chơn thần. Chơn thần thị Thiên. Thiên giả hà tại. Thiên giả tại tâm, đắc nhân tâm tất đắc Thiên ý.... Tri hề....

Ðạo dĩ khai thời kỳ bế môn tụng niệm vi văn, Cửu thập nhị nguyên nhân, kim triêu đọa lạc tại thế bất thoát mê đồ, bất tri chơn Ðạo, đẳng chúng bất độ hà thế thành Ðạo hồ.

Vật dĩ cựu luật vi căn bổn, hội đắc Tam Kỳ Phổ Ðộ nhứt thiết chúng sanh hữu căn hữu kiếp đắc kỳ qui vị. Vật dĩ trí tri căn văn chương khả dĩ từ bi bác ái ngộ kiếp đắc qui Phật vị.

Ngã vấn cổ ngữ hữu ngôn, Thiên tâm vô ngữ luật tại trị thế, nhơn nhơn bất tu bất thành Ðạo, tu giả hà vi tu giả độ nhơn, độ nhơn độ kỷ, độ kỷ độ Cửu Huyền Thất Tổ, thị chi hiếu giả, ngã thường giáng cơ tại thử.
Khả tái cầu giáo Ðạo.

Ngày 21-07-1926 (âl. 12-06-Bính Dần): Ðức Chí Tôn dạy "Nếu cả thế gian nầy biết tu, thì thế gian có lẽ cải lý Thiên Ðiều...".

Phò Loan: Hộ Pháp - Thượng Phẩm.
Sài Gòn, ngày 12 tháng 6 Bính Dần (1926).

NGỌC HOÀNG THƯỢNG ÐẾ
VIẾT CAO ÐÀI GIÁO ÐẠO NAM PHƯƠNG
Chư Nhu, chư Tín Nữ khá nghe.
Nếu cả thế gian nầy biết tu, thì thế gian có lẽ cải lý Thiên Ðiều mà làm cho tiêu tai tiêu nạn đặng, huống lựa là mỗi cá nhân biết tu thì là Thiên Ðình cầm bộ Nam Tào cũng chẳng ích chi. Tu là chi? Tu là trau giồi tánh đức cho nên hiền, thuận theo ý Trời đã định trước. Nếu thế gian dữ thì thế nào đặng bảo toàn, còn mong mỏi gì đặng bền vững.... Ðã bị tội cùng Thiên Ðình thì bị hình phạt. Tu không nơi kiếp sống nầy, nếu không biết tu buổi chung qui đắc tội nơi Thiên Ðình thì không chi tránh khỏi. Cái phẩm vị Tiên Phật để thưởng kẻ lành cho đáng. Cái phẩm vị ấy chưa phải của để treo tham của thế gian phòng ai toan đạt đặng.

Tuy luật lệ siêu phàm nhập Thánh thì vậy mặc dầu, chớ cũng do cơ thưởng phạt của Thiên Ðình mới đoạt phẩm vị ấy đặng. Của vô vi chưa chắc ai muốn lấy thì lấy tùy ý, cười.... Nếu làm Tiên Phật đặng dễ dàng dường ấy thì cả thế gian miễn có học chút ít thì đã đặng làm Tiên Phật rồi thì luân hồi đâu có phòng sanh sanh tử tử.

Kinh điển giúp đời siêu phàm nhập Thánh chẳng khác chi đũa ăn cơm, chẳng có nó kẻ có cơm bốc tay ăn cũng đặng. Con coi kinh điển lại rồi thử nghịch lại lẽ công bình thiêng liêng mà suy gẫm cho hay lẽ phải. Thầy khuyên các con theo sau Thầy mà đến phẩm vị mình thì hay hơn tuông bờ lướt bụi đi quanh kiếm quất nghe à!
   Thăng.

Ngày 17-09-1926 (âl. 11-08-Bính Dần): Ðức Chí Tôn dạy cách làm quả Càn Khôn và bảy cái ngai của Giáo Tông, Chưởng Pháp, Ðầu Sư.
Mercredi 17-09-1926 (âl. 11-08-Bính Dần)

NGỌC HOÀNG THƯỢNG ÐẾ
VIẾT CAO ÐÀI GIÁO ÐẠO NAM PHƯƠNG

Kiệt, con phải giúp Thơ trong việc lập Thánh Thất. Thầy giao cho con phải săn sóc, mướn thợ làm bảy cái ngai; một cái trọng hơn cho Giáo Tông, ba cái cho ba vị Chưởng Pháp, ba cái cho ba vị Ðầu Sư. Nhứt là cái ngai của Giáo Tông phải làm cho kỹ, chạm trổ Tứ Linh, nhưng chỗ hai tay dựa phải chạm hai con Rồng. Còn mấy cái của Chưởng Pháp chạm hai con Phụng; mấy cái của Ðầu Sư chạm hai con Lân... nghe à.

Bính, Thầy giao cho con lo một trái Càn Khôn; con hiểu nghĩa gì không? Cười... Một trái như trái đất tròn quay hiểu không? Bề kính tâm ba thước ba tấc (3m30) nghe con; lớn quá mà phải vậy mới đặng, vì là cơ mầu nhiệm Tạo Hóa trong ấy, mà sơn màu xanh da trời. Cung Bắc Ðẩu và Tinh Tú phải vẽ lên trên Càn Khôn ấy. Thầy kể Tam thập lục Thiên và Tứ Ðại Bộ Châu ở không không trên không khí tức là không phải Tinh Tú. Còn lại Thất Thập Nhị Ðịa và Tam Thiên Thế Giới thì đều là Tinh Tú. Tính lại ba ngàn bảy mươi hai (3072) ngôi sao, con phải biểu vẽ lên đó cho đủ. Con giở sách Thiên Văn Tây ra coi mà bắt chước. Tại ngôi Bắc Ðẩu cho rõ ràng, trên vì sao Bắc Ðẩu vẽ Con Mắt Thầy hiểu chăng? Ðáng lẽ Trái ấy phải làm bằng chai đút trong một ngọn đèn cho nó thường sáng. Ấy là lời cầu nguyện rất quí báu cho cả nhơn loại Càn Khôn Thế Giới đó. Nhưng mà làm chẳng kịp thì con tùy tiện làm thế nào cho kịp Ðại Hội nghe à!...

Thơ! nghe dạy, Thầy giao trọn quyền cho con lo liệu. Con phải nhớ khi Bính đem trái Càn khôn ấy về, con làm một cái cốt xây, để trái ấy lên Ðại Ðiện, nhớ day Con Mắt ra ngoài, rồi con lại lên tượng Phật Thích Ca, Lão Tử, Khổng Tử mà để dựa dưới. Kế ba vị ấy thì là Quan Thế Âm, Thái Bạch, Quan Thánh Ðế, kế nữa ngay dưới Lý Bạch thì là Jésus De Nazareth. Kế Jésus thì là Khương Tử Nha. Còn chư Phật, chư Tiên, Thánh, Thần đã lên cốt thì để dài theo dưới hiểu không con?


Ngày 07-08-1926 (âl. 29-06-Bính Dần): Ðức Chí Tôn dạy "Những sự phàm tục là đều mưu kế của Tà mị... Ðạo đã khai thì tức là Tà khởi....".
Năm Bính Dần (1926).

Mấy con nghe,
Những sự phàm tục là đều mưu kế của Tà mị Yêu quái cốt để ngăn trở bước đường Thánh Ðạo của các con. Những mưu quỉ quyệt ấy do thọ lịnh nơi Thầy dùng để thử các con. Thầy đã nói: Thầy đã thả một lũ hổ lang ở lộn cùng các con. Nó hằng thừa dịp mà cắn xé các con, nhưng Thầy đã cho các con mặc một bộ thiết giáp, chúng nó chẳng hề thấy đặng là đạo đức các con. Thầy lại khuyên các con giữ gìn bộ thiết giáp ấy cho đến ngày hội hiệp cùng Thầy.

Ấy vậy, Ðạo là vật rất hữu ích cho các con như giáp hữu ích cho thân con; nếu các con bỏ giáp thì thân các con ra trần lỗ, còn bỏ Ðạo thì các con ở dưới phép Tà Thần.

Cư, Tắc, Sang con ôi! Lập Ðạo thành chăng tại nơi ba con. Con đã nghe quyền hành của yêu quỉ, Thầy cho lớn đến bực nào? Chẳng phải là cơ thử Thánh, Tiên, Phật mà thôi, lại là công bình thiêng liêng của Tạo Hóa. Nếu hai đầu cân chẳng song bằng thì tiếng cân chưa đúng lý, tự nơi các con làm thế nào cho bên Thánh đức nặng hơn Tà mưu thì làm mới ra công quả. Các con chớ ngại, ngày nay Ðạo đã khai thì tức là Tà khởi. Vậy thì các con phải hết lòng, hết sức mà gìn giữ lấy mình, đã chẳng phải giữ mình các con mà thôi, lại còn giữ gìn cả Môn Ðệ Thầy nữa.

Nội nơi Nam phương nầy, như có mặt cho Tà Thần yêu quái sợ thì duy có ba con. Vậy rán giữ gìn cho thanh khiết. Thầy nói thiệt cho các con hiểu trước rằng: Cả Môn Ðệ Thầy đã lựa chọn lọc lừa còn lại lối nữa phần. Thầy cho Yêu quái lấy danh Thầy mà cám dỗ, bị bao nhiêu thì mất bấy nhiêu. Các con chớ buồn vì Thiên cơ phải vậy, thi nhiều đậu ít là lẽ hằng. Các con liệu phương thế mà nâng đỡ đức tin của Môn Ðệ Thầy lên cao hằng ngày, ấy là công quả đầu hết.

Phụ ghi: Theo Thánh Ngôn Hiệp Tuyển quyển 1 bài 25 ghi là: Ngày 07-08-1926 (âl. 29-06-Bính Dần)
Ngày 21-09-1926 (âl. 15-08-Bính Dần): Ðức Chí Tôn "Ðạo phát trễ một ngày thì một ngày hại nhơn sanh...".

Mardi 21 Septembre l926 (15-8-Bính Dần).

THÍCH CA MÂU NI PHẬT
VIẾT CAO ÐÀI TIÊN ÔNG ÐẠI BỒ TÁT MA HA TÁT
CHUYỂN PHẬT GIÁO NAM PHƯƠNG

Như Nhãn, con buồn há, con nghe Thầy: Khi giáng thế Thế Tôn Phật Tổ, Thầy duy có đặng 4 Môn Ðệ, chúng nó cũng chối Thầy. Khi giáng sanh lập Ðạo Tiên, Thầy có một trò là Ngươn Thỉ; khi lập Ðạo Thánh thì đặng 12 Môn Ðệ, song đến khi bị bắt và hành hình thì chúng nó đều trốn hết lại còn bán xác Thầy nữa.

Con nay vô thế, chớ Thầy cũng đã sắm sẵn Môn Ðệ cho con cũng đã nhiều rồi, con đừng thối chí. Thầy thường than rằng: Ðạo phát trễ một ngày thì một ngày hại nhơn sanh, nên Thầy nôn nóng, nhưng mà Thiên cơ chẳng nghịch đặng. Ma quỉ hằng phá Chánh mà giữ Tà. Chư Tiên Phật trước chưa hề tránh khỏi cái danh hằng sống. Còn cái địa vị cao trọng con, nó làm cho nhơn tâm ganh gỗ. Con phải lấy Phật tâm con mà dòm ngó đám sanh linh bị phạt luân hồi chưa dứt, thì tưởng đến Thầy mà cam chịu nhục nhã.

Lòng từ bi có vậy mới xứng đáng là tôi con Thầy, nếu Thầy dùng quyền pháp Chí Tôn thì mất lẽ công bình thiêng liêng Tạo Hóa. Con cứ lo lập Luật để công phổ độ chư Ðạo Hữu con hưởng chút ít.

Lâm Thị Ái Nữ, nếu Thầy phải đổ tội cho ai thì Thầy phải nói vì con phổ độ trễ nên ra sự ngăn cản ấy, con hiểu tại sao chăng?
Tại lời dèm pha của phái phụ nữ mà ra nỗi ấy.... Cười....
Các con phải gắng sức, Thầy hằng ở bên các con, chẳng hề bỏ các con buổi nào thì tưởng chưa ai phá Ðạo đặng.
Như Nhãn, con nhớ lời tiên tri Thầy? Ðọc Thánh ngôn lại.

Ngày 04-08-1926 (âl. 27-06-Bính Dần): Ðức Chí Tôn dạy "... các sự hữu hình phải hủy phá tiêu diệt... chớ vô vi chẳng thể nào diệt đặng."
Mercredi, 04 Aôut, 1926 (27-6-Bính Dần).

NGỌC HOÀNG THƯỢNG ÐẾ
VIẾT CAO ÐÀI GIÁO ÐẠO NAM PHƯƠNG
Hỉ chư Môn Ðệ.
Thầy muốn cho các con hội hiệp đặng nghe dạy, Thơ nghe. Ðạo Minh nghe nữa.

Thời kỳ mạt kiếp này khiến mới có Tam Kỳ Phổ Ðộ, các sự hữu hình phải hủy phá tiêu diệt.

Thầy đến chuyển Ðạo, lập lại vô vi, các con coi thử bên nào chánh lý. Hữu hình phải bị diệt đặng chớ vô vi chẳng thể nào diệt đặng.

Thơ, Thầy đã khiến con đi Ðế Thiên, Ðế Thích đặng xem cho tạng mặt hữu hình. Nội thế gian nầy ngày nay ai cũng nhìn nhận cho là tối đại, mà con đã thấy nó bền vững đặng chăng? Lòng đạo đức con Thầy thấy rõ, nhưng thời kỳ giả dối đã qua, thời kỳ chơn thật đến, Thầy không muốn cho con hao tài tốn của mà gìn giữ sự giả dối.

Chẳng cần con lo lập Thánh Thất của Thầy và sùng tu Phật tượng chi hết, con hiểu bổn nguyên háo sanh là bổn nguyên Thánh chất Thầy.

Thầy khuyên con để dạ lo cho nhơn sanh mà thôi, phần hồn về Thầy. Con có biết sự chơn thật nơi nào mà phải khổ thân lo lắng. Con có phận sự rất lớn, Thánh danh con cũng lớn. Thầy dặn con nhứt nhứt phải do mạng lịnh Thầy mà thôi. Con phải lập cho thành một nền tư bổn, chung lo cùng Môn Ðệ Thầy, hằng ngày góp nhóp tùy sức mỗi đứa lo lập:
   Một sở trường học.
   Một sở dưỡng lão ấu, và một nơi Tịnh Thất.

Còn chùa chiền thì ngày sau e cho con không đủ sức cai quản cho hết, ấy vậy đừng lo lắng đến nữa. Nghe và tuân theo. Con phải đi công quả với Trung mà độ rỗi nhơn sanh.

Con có thể cho mấy đứa nhỏ một thế vì phương tiện đi truyền Ðạo thì lo chung với nhau mà định liệu.
Con khá nghe theo lời Thầy.

Năm 1926 (âl. tháng 8-Bính Dần): Ðức Chí Tôn dạy "... Tà quyền... đã dùng danh Cao Ðài trước Thầy mà lập Tả Ðạo Bàng Môn... nhưng có một điều là nó không dám ngự nơi Ngai Thầy...".
Sàigòn, tháng 8 năm Bính Dần (1926).

THẦY
Các con,
Vẫn từ Ðại Ðạo bế lại, chánh truyền đều vào một tay Chúa Quỉ. Khi Ngọc Hư Cung và Lôi Âm Tự lập pháp Tam Kỳ Phổ Ðộ, Chúa Quỉ biết cơ mầu nhiệm ấy, và hiểu rõ rằng: Tà quyền đã dứt, nên trước khi Thầy chưa đến thì nó đã hiểu rằng: Bề nào Thầy cũng phải chiếu y Thánh ý, Tam Giáo qui nhứt mà dùng danh Cao Ðài Tiên Ông Ðại Bồ Tát Ma Ha Tát, nên đã dùng Cao Ðài trước Thầy mà lập Tả Ðạo Bàng Môn. Thầy hỏi các con vậy chớ Tà Quái nhận tên ấy là chủ ý gì?

Tại làm cho rẻ rúng danh ấy để cho các con nghi ngờ mà xa lánh Thánh giáo như Ðàn Cái Khế vậy; nhưng có một điều là nó không dám ngự nơi Ngai Thầy, tiện dùng là một vị Tiên Ông mà thôi.

Vậy các con khi nghe nói Cao Ðài nơi nầy, Cao Ðài nơi kia, đừng vội tin mà lầm mưu Tà mị. Các con nghe và tuân theo.

Năm 1927 (âl. Ðinh Mão): Ðức Chí Tôn dạy "Ðạo Thánh ba lượt khai, quỉ mị muôn lần phá...".
Năm Ðinh Mão (1927).

THẦY
Các con,
Thầy lau giọt nước mắt mừng lòng tâm Ðạo của các con, vậy các con ôi! Ðạo Thánh ba lượt khai, quỉ mị muôn lần phá, Thầy đau lòng biết mấy!!

Nhưng Thầy hằng dựa cửa trông hoài, trông cho các con thoát được tục trần, dứt dây oan trái mà nhẹ bước về cùng Thầy, thời gẫm âu điều hân hạnh ấy.
Thầy hằng sợ là một giấc Nam Kha chăng? Rán nghe các con!
Thăng.

Ngày 07-09-1926 (âl. 01-08-Bính Dần): Ðức Chí Tôn "... Thánh Thất đã lập tại Tây Ninh... Nguyên Ðạo Thầy do nơi đó mà xuất thấu thế gian...".
Sài Gòn, 7 Septembre 1926 (1-8-Bính Dần).

CAO ÐÀI
Thầy, các con,
Trung nghe con. Con biết rằng Thánh Thất đã lập tại Tây Ninh, Thầy đã cho con hiểu là Thánh Ðịa nữa. Nguyên Ðạo Thầy do nơi đó mà xuất thấu thế gian. Ấy vậy dân nơi đó là con yêu dấu của Thầy, nhưng phần đông chưa biết Ðạo là gì? Thầy rất cảm xúc, con tính sao, Trung?....

Không, đáng lẽ con phải lập Thất ở trển, nhưng mà con mắc còn lo độ rỗi khắp Lục tỉnh trước, lại còn phải ra Trung Kỳ và Bắc Kỳ, thờ ở nơi nầy chưa đặng.

Vậy Thầy định như vầy, con phải tính thế nào cho em yêu dấu của con là Tương cho nó đổi về trển, còn con liệu định mọi việc có Thầy.

Nó còn phải lo nhiều điều thế mặt cho con nơi ấy, vì phải lập hoàn toàn Thánh Thất nữa. Con giao nội phần Chưởng Quản nội Tỉnh ấy cho nó đặng ngày sau nó an ngôi như Thầy đã nói nghe à!
Trung, tháng 9 nó phải ở trển. Con đi với... có Thầy.

Ngày 05-09-1926 (âl. 29-07-Bính Dần): Ðức Chí Tôn phong sắc cho Hòa Thượng Như Nhãn và dạy chung lo lập Tân Luật.
Dimanche 5 Septembre 1926 (29-7-Bính Dần).
Thiền Lâm Tự - Gò Kén - Tây Ninh

NGỌC HOÀNG THƯỢNG ÐẾ
VIẾT CAO ÐÀI GIÁO ÐẠO NAM PHƯƠNG

Cười... Thơ lên trễ làm cho vắng mặt phái Thái buổi Thiên Phong Như Nhãn hiền đồ song chẳng hề chi chờ chiều nay hai vợ chồng nó đến thì cũng đủ phái vậy.

Trung, Tương, Trang, ba con cũng phải tuân mạng lịnh nghe.
Như Nhãn hiền đồ, Thầy không muốn nói với con bằng tiếng Hớn ngôn, vì tiếng An nam từ đây Thầy cho là chánh tự đặng lập Ðạo của Thầy, nên buộc phải nói rõ ràng với con.

Thời kỳ giấu diếm Thiên cơ đã qua rồi, Thầy phong cho con là Quản Pháp Thiền Sư Thích Ðạo Chuyển Luật Lịnh Diêu Ðạo Sĩ, con vừa lòng chăng?

Con đã giúp Thầy gìn giữ Thích Ðạo nguyên luật từ thử nay mới còn đặng như vầy, không thì đã ra Bàng Môn Tả Ðạo rồi. Con phải biết Thầy ngày nay trông công con mà lập thành Tân Luật Thích Giáo. Con phải đại tịnh kể từ tháng 9 cho tới Rằm tháng 10, Thầy không muốn cho con lo lắng điều gì khác hơn là xét xem kinh điển lại. Con biết Ngũ Chi: Minh Ðường, Minh Sư, Minh Nghĩa, Minh Lý, Minh Thệ, cũng đều do nơi Phật Pháp mà ra, duy có giáo lý của các Chi ấy thì có: Tiểu học, Ðại học, Trung dung, và Tứ thơ là Kinh điển mà thôi. Còn phái Lão duy có Ðạo Ðức Kinh và Huỳnh Ðình Kinh là căn bổn, con phải xem xét hết lại mà lập Tân Luật.

Thầy nhứt định giao Thánh Thất nầy lại cho Thơ lo lắng thế cho con, song sự thờ phượng phải có thay đổi chút ít. Sau Thầy sẽ dạy chư Ðạo Hữu con định liệu. Rằm tháng 10 nầy Thầy xin con hội cả chư Hòa Thượng tại Thánh Thất đây chung lo lập Tân Luật. Ngày ấy Thầy sẽ dạy cho hai vị Hòa Thượng phò loan, đặng có điều chi bợ ngợ thì cầu Thầy mà hỏi.

Thầy phú thác một trách nhậm nặng nề cho con, nhưng mà con đừng ái ngại. Danh giá con, Thánh Ðạo Thầy trong ấy, con khá hết lòng. Con phải hiểu rằng, hội chư Hòa Thượng trọn đôi ba tháng thì là hao tốn, song chẳng hề chi, để Thầy định liệu. Tuy vân, Thầy biết sức một mình con cũng đủ lập Tân Luật, nhưng mà Thầy muốn có Hòa Thượng đặng cho khỏi trành tròn lại còn làm tay chơn Thầy để thâu phục Thích Ðạo.

Còn Thầy cậy con một điều là đòi Minh đến, vì nó là Môn Ðệ con, đặng giao chức Thái Ðầu Sư cho nó đặng đi phổ độ nhơn sanh. Cái trách nhiệm ấy đáng lẽ về phần con, song con tuổi đã cao rồi khó bề cực nhọc nghe à.... Thầy để con trọn quyền mà Thầy xin con an lòng. Thầy lo chung cùng con, Thầy trông cậy nơi con lắm đó.

Ngày 22-09-1926 (âl. 16-08-Bính Dần): Ðức Chí Tôn dạy "... phải hội chư Thánh mà xin khai Ðạo.".
Vendredi 22 Septembre 1926 (16-8-Bính Dần).

THẦY
Các con,
Thơ, con đã nghe Thánh ngôn hồi trưa nầy chưa? Vậy thì Ðạo phổ độ trễ đã đành phổ độ trễ, con lo lập Thánh Thất mà thôi, rồi đi khắp Lục tỉnh đặng phổ độ. Còn lập Luật, Thầy nhứt định chẳng cần hội Hòa Thượng, Tam vị Chưởng Pháp đã đủ sức lập thành. Thầy mắc lũ con hoang, Thầy nhứt định đưa roi cho các con đánh nó cho bỏ ghét.

Các con xin Chánh phủ Lang Sa đặng khai Ðạo thì cực chẳng bằng Thầy đã ép lòng mà chịu vậy cho tùng nơi Thiên cơ. Thầy rất đau lòng mà phải chịu vậy chớ biết sao? Con phô lời cho cả chư Môn Ðệ Thầy thâu thập vào phái Thái, rồi cho chúng nó hiểu. Còn Thánh Thất phải chăm nom cho tới ngày Rằm cho rồi đặng hội Tam Giáo lập Luật, chừng ấy buộc chúng nó phải theo.

Các con biết rằng chẳng thế nào mà sái Thánh ý Thầy đặng. Chi chi trong năm Dậu cũng cho rồi đặng phổ thông ngoại quốc nghe à.

Chừng đi phổ độ, các con sẵn huyền diệu của Thầy, hội chư Thánh là hội cả Chức Sắc Thiên Phong. Còn công quả nơi các con mà nên, nơi các con mà hư, vậy mới đáng công tạo Tân Thế Giới cho. Thầy dùng phép Chí Tôn mà lập thành thì các con sẽ có công chi nghe con. Lịch, tại con chẳng tận tâm mà ra đến đổi nghe à.

Tái Cầu: THẦY
Các con,
Trung, con biết Thầy thương yêu nhơn loại là dường nào chưa? Những điều ngăn trở đều là do nơi tiền khiên của chúng sanh đã vào trọn một thân mình nơi ô trược, thì Thầy đây cũng khó mà rửa với một gáo nước mà đặng trọn sạch. Nhơn loại đã thâm nhiểm vào tình luyến ái, tà mị trên 10 ngàn năm, thì thế nào gội Thánh Ðức trong một lúc chẳng tới một năm cho trọn lành đặng.

Rất đổi Thầy là bực Chí Tôn còn bị chúng nó mưu lén cho qua Thánh ý Thầy thay. Một đàng trì, một đàng kéo, thảm thay các con chịu ở giữa. Thầy dạy các con một điều là biết tranh đấu cùng Thầy.

Hễ nó tấn thì mình chống, cân sức cho bằng, hay là trổi hơn mới đắc thắng. Các con chịu nổi thì Ðạo thành, các con ngã thì Ðạo suy, liệu lấy!

Cầm cả quyền hành vô lượng nơi tay, Thầy ngó một cái cũng đủ tiêu diệt nó rồi, nhưng mà phép công bình thiêng liêng chẳng phải vậy. Vậy cũng là cơ mầu nhiệm cho các con có thể lập công.

Minh bị chúng nó khảo nặng nề lắm, đáng kiếp! Cũng vì tiền kiếp oan oan tương báo, các con nên thương mà cầu nguyện cho nó hằng ngày. Ðặng vậy thì họa may chư Thần, Thánh, Tiên, Phật thương, lòng từ bi Thầy vững cho khỏi cơn thịnh nộ, rồi đây nó xuống luân hồi nữa. Con cũng đồng con, thương cũng đồng thương, chưa ai cắt ruột mà không đau. Vậy các con dùng quyền mà trị cho chúng nó cho bỏ ghét. Trung, Lịch hai con phải hội chư Thánh mà xin khai Ðạo. Phải làm đơn mà dâng cho Thầy xem xét sửa trước nghe.

Ngày 27-09-1926 (âl. 21-08-Bính Dần): Ðức Chí Tôn dạy "... Các con ngó Thầy trước, các con coi bước Thầy đi trước; các con cứ đi theo sau Thầy là đủ....".
Lundi 27 Septembre 1926 (21-8-Bính Dần).

THẦY
Các con,
Thầy dặn các con từ đây ai nói chi tùy ý, cứ nghe một Thầy thì khỏi lầm lạc. Con Trung cứ lo khai Ðạo. Món binh khí Tà quái vì đó mà tiêu diệt. Nước Nam có một chủ mà thôi là Thầy. Từ trước vì nhiều Ðạo trong nước, mà chẳng một Ðạo nào chơn chánh, làm mạnh quốc dân, nên nước phải yếu, dân phải hèn.

Dân tộc các con duy biết làm tớ chớ chưa biết làm chủ. Thầy vì thấy lẽ công bình thiêng liêng ấy mới giáng trần lập Ðạo tại Nam phương, tức là thay mặt Càn Khôn Thế Giái mà qui chánh truyền nhơn loại. Trong mối Ðạo Thầy đã lập thì hằng nói tiên tri rằng: Ngày kia có một nước đương trong vòng nô lệ vì Ta mà làm chủ nhơn loại, các con hiểu à!

Ðừng nghe vì nếu chẳng vậy ngôi Giáo Tông chẳng ai dám ngồi. Tất cả 6 ngôi kia hễ các con đến dựa thì quỉ giết chết nghe à. Lập nhơn phẩm làm Thiên phẩm chẳng dễ chi mà không dùng huyền diệu. Còn Nhạc Lễ là phép nhà Nam, Thầy muốn giữ gìn sao cho trọn vẹn, các con hiểu.

Các con hơi nào mà nghe lời thế sự, một điều nào cũng chưa quyết đoán cho cùng phải quấy. Khi Thích Ca truyền Ðạo, dân Brama cho là Bàng Môn vì khác Thánh giáo Phật Ðạo. Khi Lão Tử truyền Ðạo thì đời cho là phép mê hoặc. Khi Chúa Jésus truyền Ðạo thì nhà Israel gọi là cải Chánh Ðạo, đến đổi bắt giết. Các con muốn vừa lòng thiên hạ thì là giỏi hơn Thầy rồi.

Thầy khuyên đừng nao núng. Các con ngó Thầy trước, các con coi bước Thầy đi trước; các con cứ đi theo sau Thầy là đủ.... Cười.....

Ngày 15-10-1926 (âl. 09-09-Bính Dần): Ðức Chí Tôn dạy: Không nên thất lễ cùng các Ðấng.
Vendredi, 15 Octobre 1926 (09-9-Bính Dần).

THẦY
Các con nghe:
Thầy hằng nói với các con rằng: Thà là các con lỗi với Thầy thì Thầy vì lòng từ bi mà tha thứ chớ chẳng nên động đến oai linh chư Thần, Thánh, Tiên, Phật, vì họ chẳng tha thứ bao giờ.

Thầy cũng đã nói mỗi khi chơn linh Thầy giáng Ðàn thì cả vàn vàn muôn muôn Thần, Thánh, Tiên, Phật theo hầu hạ. Các con nếu mắt phàm thấy đặng phải khủng khiếp kinh sợ vô cùng, nhưng thấy chẳng đặng nên tội cũng giảm nhẹ đó chút.

Thất lễ là đại tội trước mắt các Ðấng Chơn linh ấy, Thầy phải thăng cho các con khỏi hành phạt. Thầy chẳng buổi nào chấp trách các con, bởi lòng thương yêu hơn chấp trách rất nhiều. Sợ là sợ cho các con mất đức với chư Thần, Thánh, Tiên, Phật.

Ngày 12-11-1926 (âl. 08-10-Bính Dần): Ðức Chí Tôn dạy "Nếu cả thế gian nầy biết tu, thì thế gian có lẽ cải lý Thiên Ðiều... Tu là chi?".
Venderdi, 12 Novembre 1926 (8-10-Bính Dần).

NGỌC HOÀNG THƯỢNG ÐẾ
VIẾT CAO ÐÀI GIÁO ÐẠO NAM PHƯƠNG

Các phẩm vị Tiên, Phật để thưởng kẻ lành cho đáng cái phẩm vị ấy chớ chưa phải của để treo tham của thế gian phòng ai toan đoạt đặng. Tuy luật lệ siêu phàm nhập Thánh thì vậy mặc dầu, chớ cũng do nơi cơ thưởng phạt Thiên Ðình mới đoạt phẩm vị ấy đặng. Của vô vi chưa ắt ai muốn lấy thì lấy tùy ý.... Cười..... Nếu làm Tiên, Phật đặng dễ dàng dường ấy thì cả thế gian nầy miễn có học chút ít thì đã đặng làm Tiên Phật rồi và tưởng khi cả thế gian nầy đã tuyệt dứt loài người rồi, vì luân hồi đâu có phòng sanh sanh tử tử. Kinh điển giúp đời siêu phàm nhập Thánh chẳng khác chi đũa ăn cơm, chẳng có nó kẻ có cơm bốc tay ăn cũng đặng.

Con coi Kinh điển lại, rồi thử nghịch với lẽ công bình thiêng liêng mà suy gẫm chỗ hay lẽ phải. Thầy khuyên các con theo sau Thầy mà đến phẩm vị mình thì là hay hơn tuông bờ lướt bụi đi quanh kiếm quất.

Viễn, mời Khoa ở lại nghe Ðạo lý (Cai Tổng Khoa, Cần Giuộc). Chư Nhu, chư Tín Nữ khá nghe.
Nếu cả thế gian nầy biết tu, thì thế gian có lẽ cải số tiêu diệt đặng, lại còn có thể cải lý Thiên Ðình mà làm cho tiêu tai nạn đặng, huống lựa là mỗi cá nhân nếu biết tu thì là Thiên Ðình cầm bộ Nam Tào cũng vô ích vậy.

Tu là chi?
Tu là trau giồi đức tánh cho nên hiền, thuận theo ý Trời đã định trước. Nếu thế gian đã dữ, còn mong mỏi gì đặng bền vững, cá nhân dữ thì thế nào đặng bảo tồn tánh mạng, đã bị tội cùng Thiên Ðình thì bị hình phạt. Tu không nơi kiếp sống nầy, nếu không biết tu buổi chung qui mắc tội nơi Thiên Ðình thì không phương chi tránh khỏi.

Thánh xưa có nói rằng: "Thiên Ðịa vô tư, Thần minh ám sát, bất vi tế hưởng nhi giáng phước, bất vi thất lễ nhi giáng họa". Cái cách cầu siêu là thế lo lót, mà Ðấng Chí Tôn đâu thọ hưởng của lo lót bao giờ. Chánh Ðạo vì cớ mà phân biệt giả Ðạo. Chư chúng sanh cứ lấy chơn lý mà phân biệt.
Cư đọc Thánh ngôn, Tắc tụng nhơn quả.

Phụ ghi: Bài Thánh ngôn nầy ý tương tự như bài Thánh ngôn ngày 21-07-1926 (âl.12-06-Bính Dần) Phò Loan: Hộ Pháp - Thượng Phẩm (Ðạo Sử Q.2).

Ngày 17-11-1926 (âl. 13-10-Bính Dần): Ðức Chí Tôn dạy "... khi Thầy giáng sanh lập Ðạo Thánh, Thầy đổ máu mà rửa tội cho chúng sanh...".
Mercredi, 17 Novembre 1926 (13-10-Bính Dần).

THẦY
Các con,
Thiện Minh con há? Mừng con! Con ôi khi Thầy giáng sanh lập Ðạo Thánh, Thầy đổ máu mà rửa tội cho chúng sanh, đến đổi phải lấy thân làm của tế mà cầu khẩn cho chúng sanh. Hai ngàn năm chưa qua, giọt máu Thầy đã trôi hết!

Nay con vì ma khảo phải đổ máu mà rửa tội cho toàn phái Thái thì sự vinh diệu con trước mắt chư Thần, Thánh, Tiên, Phật đã đặng so sánh cùng Thầy rồi.... Cười....

Con phải lấy hiệu Thiên Ân là Thái Minh Tinh làm Ðầu Sư. Ðạo Thiện.... Con phải trông cậy pháp luật vô biên của Thầy.

Ngày 17-06-1927 (âl. 18-05-Ðinh Mão): Ðức Chí Tôn dạy "... Hành sự cho tròn là đủ, chớ nên chấp lẫn nhau mà mất niềm đồng Ðạo chẳng tốt...".
Cholon, 17 Juin 1927.
THẦY
Các con,
Trung, con đi Sađéc với mấy em. Thầy đã nói con thay mặt cho Thầy và vỗ về các Ðạo Hữu nơi ấy. Thầy chẳng nỡ để cho Quỉ Vương hành, nên có ý định Thiên Phong cho các Chức Sắc và con phải hiệp với Nương mà định khuyên chúng nó lo đạo đức và mựa cầu danh mà sau ăn năn rất muộn.

Xuống đó không phải cầu Thầy, chỉ nói Ðạo và khuyên nhủ chư Ðạo Hữu là đủ. Cấm nhặt Cơ Bút, chúng nó có tự chuyên thì để Lý Thái Bạch trọn quyền định đoạt.

Khi về tiện đường ghé Thuộc Nhiêu, nơi Thánh Thất của Thầy đã chọn trước, nói cách hành Ðạo và tư cầu cho Thầy dạy. Sau nữa ghé Cà Mau, Thánh ngôn để dạy trước và tư cầu nghe con.

Trung bạch.... Ðặng con. Trung bạch.... Thầy sẽ dạy mấy chỗ Ðạo đặng thạnh hành, con khỏi đi nữa, nhứt là cần đi đến Nghĩa và Tương cho Thầy dạy hai đứa nó. Con cũng nên lo việc Thánh Thất và lên xuống chớ nên để Ðạo Hữu trông con.

Hoạch, trao nước cho anh con dâng lên, trao chai nước khác Thầy trấn bùa đặng gởi cho Hộ đặng để vọng nơi Thánh Tượng. Mỗi lần cúng lấy đứng lên niệm ba lần: "Nam Mô Ngọc Hoàng Thượng Ðế Từ Bi Cứu Khổ" rồi để dành đặng cứu bịnh những kẻ hữu căn. Nó đặng phép lấy bông mà làm theo lời Thầy đã dặn. Nơi đây Thầy để lời cho các con phải biết thương Ðạo Hữu, việc chi lỗi để cho Thầy biết và cứ tuân theo lời Thầy dặn.

Hành sự cho tròn là đủ, chớ nên chấp lẫn nhau mà mất niềm đồng Ðạo chẳng tốt. Nhiều đứa cũng lắm cầu danh vì mối Ðạo, chúng nó phải truất phần công quả về sau. Lý Bạch hằng phàn nàn về đức từ bi của Thầy, nhưng con cũng đồng con, Thầy đã độ rỗi các con há để cho hành phạt các con đến điều hay sao?

Những đứa nào chẳng biết tự cải thì sau cũng khó mong nơi lượng từ bi của Thầy nữa đặng.
Thầy ban ơn cho các con. Thầy thăng.

Ngày 19-07-1927 (âl. 21-06-Ðinh Mão): Bạch Sơn Ðạo Sĩ & Vĩnh Sơn Ðạo Sĩ dạy đạo.
Le 19 Juillet 1927.
BẠCH SƠN ÐẠO SĨ

Vi nhơn nan, buồn thế sự thị phi ở có ra chi, muốn cho Bần Ðạo giảng Nhơn Ðạo; Ðạo Thích Môn thì Lão chẳng nệ công, miễn chúng sanh giữ trọn Tam Cang là tốt. Quân thần, phụ tử, phu thê, hỏi lại Hiền Hữu đã trọn chưa mà muốn luyện Ðạo? Trời, Phật, Thánh, Thần, bốn ngôi ấy Quan Ðế vào ngôi nào, nhơn sanh có biết? Sanh vi trung tướng, tử vi minh Thánh, nào Quan Ðế có luyện Ðạo bao giờ, mà Ngài vẫn luyện Tâm; Tâm linh thì chí mới thành.

*  *  *

Tái Cầu: Ngày 23 tháng 7 năm Ðinh Mão (1927).
Ðạo nhơn là cần thiết; ấy là giềng mối trong Tam Giáo. Vì cũng dư hiểu Tâm linh thì chí mới thành; Quan Ðế đủ Tâm đủ Chí thì Ngài hiển Thánh ấy là lẽ tự nhiên.

Lúc sanh tiền Ngài có để tâm vào đường Ðạo khi nào, mãn đem hết tâm hết chí vì đạo Quân Thần, hết ngay vì chúa phò Hớn đánh Ngô dẹp Ngụy làm cho sanh linh đồ thán; lẽ thì Ngài sát sanh hại mạng biết chất chứa vào đâu cho hết. Song Ngài vẫn vô tội mà cũng không phạm luật Thiên Ðình, thiệt là khó hiểu cho phàm phu tục tánh.

*  *  *

Tái Cầu: Ngày 24 tháng 7 năm Ðinh Mão (1927)

VĨNH SƠN ÐẠO SĨ
Chào Chư vị,
Bần Ðạo vui chung cùng Chư vị trong nền đạo đức. Nếu Chư vị biết rõ đường ngay nẻo chánh, thì khá mau day trở kịp thì. Chư vị hằng ngày ao ước ra khỏi lối trầm luân được vào cõi thảnh thơi, song hỏi lại Chư vị có xứng đáng công trình chưa mà đem lòng ham mộ. Vả lại công danh phú quí của Chư vị hiển hiện thì có xứng đáng cho Chư vị chiến hưởng thanh nhàn khi chung cuộc không? Cựu vị phục hồi đã không khó, đã có căn có quả rán tu tâm dưỡng tánh đủ rồi, còn dày công nữa thì được địa vị xứng đáng theo công trình hành đạo.
Lão mừng cho Chư vị mở lòng đem trí vào nền đạo đức mà Chư vị nghe theo thì Lão chẳng dám nệ công.

Phụ ghi: ...Chư vị chiến hưởng thanh nhàn... chúng tôi nghĩ có thể là: ...Chư vị chiếm hưởng thanh nhàn...

Ngày 26-07-1927 (âl. 28-06-Ðinh Mão): Ðức Chí Tôn dạy "Mấy con phải biết việc Cơ Bút là tối trọng...".
Ðàn tại Bà Rịa (Phước Thọ), 26 Juillet 1927.

NGỌC HOÀNG THƯỢNG ÐẾ
VIẾT CAO ÐÀI GIÁO ÐẠO NAM PHƯƠNG

Mấy con phải biết việc Cơ Bút là tối trọng, vậy Thầy khuyên các con cũng khá cẩn ngôn cẩn hạnh nghe, đừng có làm thế như Hoài đi đến đâu hô hào đến đó chẳng dễ nghe à.

Thầy mừng các con! Thầy ban khen cho con. Cơ Bút lần nầy là lần chót, vậy các con cũng nên để ý mà lo cho hoàn toàn nền chánh Ðạo của Thầy nghe. Các con chung lo cho có phần Ðời và phần Ðạo hiệp nhứt mới dễ phổ thông nền Chánh Giáo. Các con chớ sụt sè, cũng chẳng nên bạo động, phải dò theo cách ý chỉ về cái hạnh của Thầy mà hành đạo, cũng chẳng nên làm quá sức mình, cũng đừng khiếp nhược cho đến đổi, cứ giữ dạ từ bi mà hành chánh Ðạo nghe.
Khá tuân theo lời Thầy nói cho biết, rán mà kèm tu tâm luyện tánh.

Ngày 29-07-1927 (âl. 01-07-Ðinh Mão): Vĩnh Sơn Ðạo Sĩ dạy "... đến ngày chung cuộc hành lý của Chư vị đem theo được nghĩ rất hiếm hoi là phước đức hay là tội lỗi....".
Le 29 Juillet 1927.

VĨNH SƠN ÐẠO SĨ (*1)
Chào Chư vị,
Chư vị đã trả lời câu hỏi của Bần Ðạo chưa? Có hiệp ý Chư vị không? Tỷ như Chư vị hành lộ lỡ đường tìm quán đỗ nhờ, thì tự nhiên gia chủ tùy phẩm hàng của Chư vị mà tiếp đãi.

Chư vị là khách sang trọng thì được trọng đãi, còn như thường nhơn thì tiếp đãi đơn sơ, ấy là thường tình trong cõi tạm phù sanh. Mà đây cũng vẫn thế, bỏ hết chức phẩm cùng các cuộc giàu sang của Chư vị tạm hưởng, đến ngày chung cuộc hành lý của Chư vị đem theo được nghĩ rất hiếm hoi là phước đức hay là tội lỗi. Phước đức là sự nghiệp của Chư vị sẵn dành để bước chung vào địa vị cao sang trọng hưởng thanh nhàn đời đời kiếp kiếp.
Còn tội lỗi cũng là sự nghiệp của Chư vị đem theo vào Nghiệt Cảnh Ðài.

Phụ ghi: (*1) Theo nguyên bản chánh không có ghi rõ danh xưng của Ðấng giáng cơ, nhưng chúng tôi nghĩ là VĨNH SƠN ÐẠO SĨ vì cách xưng hô tương tự như bài Thánh ngôn ngày 24-07-Ðinh Mão (1927) của VĨNH SƠN ÐẠO SĨ.

Ngày 08-02-1927 (âl. 07-01-Ðinh Mão): Ðức Chí Tôn dạy "... Các con thoát đặng khỏi nơi u ám là bởi đạo đức. Các con sẽ đặng trọng kính cũng bởi đạo đức....".
Ngày 7 tháng Giêng năm Ðinh Mão (1927).

NGỌC HOÀNG THƯỢNG ÐẾ
VIẾT CAO ÐÀI GIÁO ÐẠO NAM PHƯƠNG

Thầy mừng lũ con yêu dấu Thầy. Cái nạn các con hầu mãn, Thầy đến lập một nền Chánh Ðạo nầy tại cõi Ðông Dương là cốt làm cho kẻ bị hiếp đáp đặng mạnh mẽ, kẻ hiền lương làm Thầy kẻ hung bạo. Ấy là lẽ công bình thiêng liêng của Tạo Hóa, hết phạt tới thưởng là thường lệ. Các con thoát đặng khỏi nơi u ám là bởi đạo đức. Các con sẽ đặng trọng kính cũng bởi đạo đức. Thầy bồi đắp một sự ghét bỏ các con trên gần một trăm thế kỷ. Vậy các con phải chung hiệp cùng nhau, Thầy ban ơn cho chư Hiền Hữu các con.

Ngày 14-12-1927 (âl. 21-11-Ðinh Mão): Ðức Chí Tôn dạy "... Thầy cũng vì quá thương mà phần nhiều Môn Ðệ dám tư lịnh mà hành Ðạo một cách rất đơn sơ và dám dụng tư quyền mà làm cho mất thanh bạch cho nền Ðạo...".
Cholon, ngày 14 Decembre 1927.
THẦY
Các con,
Trung, từ đây mỗi khi muốn đi chứng Ðàn đặng thượng Thánh Tượng phải có một Chức Sắc Hiệp Thiên Ðài xứng đáng theo mới đặng con.

Phần khai Ðàn ấy đáng lẽ để cho các Thiên Phong khác thì phải hơn, nhưng nếu nhằm mấy nơi lạ, nếu con muốn thừa dịp mà thuyết Ðạo đặng phổ độ thì nên có vài đứa em con nơi Hiệp Thiên Ðài về phần Pháp và phần Ðạo mới trọn cho, nhưng đi một mình con đặng thuyết Ðạo phổ độ thì khỏi cần đem Chức Sắc Hiệp Thiên Ðài. Ðạo đã sanh rối thì mỗi đứa phải chăm nom cho khỏi điều chi trắc trở thêm nữa.

Thầy cũng vì quá thương mà phần nhiều Môn Ðệ dám tư lịnh mà hành Ðạo một cách rất đơn sơ và dám dụng tư quyền mà làm cho mất thanh bạch cho nền Ðạo. Nếu Thầy chẳng thương công quả chúng con thì đã để cho Lý Thái Bạch bôi xóa hết công trình từ xưa thì e cho biển khổ kia sau chẳng khỏi tái luyến. Con nên thức lần giấc chiêm bao của chúng nó mà chớ nên đem mình buộc vào chỗ tối tăm ấy.

Thượng Sanh, Mỹ Ngọc và Hoạch Hiệp Thiên Ðài, Thầy đã sắp đặt còn lại chẳng bao nhiêu xứng đáng, trách nhậm ba con cũng khá trọng hệ làm thế nào chung trí cùng anh của ba con mà ngăn ngừa các sự bất công của mấy đứa tà tâm đặng vững tư cách của Ðạo thì công quả chẳng nhỏ. Hoạch, đem cho Thầy một chén nước Thánh con, căn mạng chẳng qua hành tàng của các lũ quỉ mị. Trong ít ngày nữa ai chẳng đặng yên ổn, Thầy cho nước Thánh nầy, khá niệm Thầy mà uống và hai ngày 24, 25 chẳng xuất môn mà gắng thiện niệm, dùng trai kỳ hai bữa ấy thì nạn qua khỏi. Phú lấy tâm thành đối với Ðạo thì Thầy biết đến con luôn, gắng sửa nết đời lại chút nữa, theo mấy anh có hạnh đức mà nhờ công quả nhứt là nhờ Thầy buổi ban sơ.

Ngày 29-11-1927 (âl. 06-11-Ðinh Mão): Ðức Chí Tôn quở rằng "Trước khi ngưng cơ, Thầy đã cho lịnh dùng cơ bút thế nào...".
Cholon, le 29 Novembre 1927 (Bính Dần).
THẦY
Các con,
Trung, Thầy đã nhiều phen để lời khuyên nhủ các Môn Ðệ về việc dùng công tâm, hòa thuận mà hành Ðạo cho vuông tròn phận sự mà Thầy những buồn trông thấy các con chưa vì mà vội phân tay chia rẽ. Mỗi đứa đều lấy sự háo danh cầu tiến mà quên cả nghĩa vụ xứng đáng của Thầy đã lắm phen phú thác. Thầy dẫn các con đến khỏi mấy nơi khốn cùng rồi, mà các con chưa để hết tấc lòng chung lo đặng ngăn ngừa những sự gay trở sẽ đến sau nầy nữa, thì nền Ðạo lo thế nào lập thành cho kịp ngày giờ mà vớt muôn ngàn sanh chúng.

Một đứa vun quén, mười đứa cản ngăn, lớn nhỏ chẳng phân minh, xem Thiên Tước của Thầy ban dường như một chức vô vị ở cõi trần, lấy thế lớn lực mà ép đè hạnh nhiều đứa cả.

Than ôi! Các con xa Thầy chưa mấy ngày thì mối Ðạo lớn lao đã thành nên một bàn hội vô giá trị ở cõi trần thế nầy. Mấy đứa mong chác sự phá hoại ấy lại là mấy ngọn đèn của Tòa Tam Giáo khêu lên để dìu đường cho cả chúng sanh, thì con phải nghĩ đến hành trình của Ðạo phải đến thế nào? Công chỉ dẫn của Thầy phải lững đững theo giọt thủy triều mà rồi rốt cuộc lại bến khổ cũng chưa xa, ngôi xưa còn lánh mãi. Thảm thay, tiếc thay!

Thầy đã nói bầy hổ lang, lũ quỉ mị đã sẵn bên mình của mỗi đứa, mà con lớn nhỏ gì cũng chẳng để ý đến. Thầy nắm cân thiêng liêng há dễ để tay sửa nét công bình sao?

Nhiều đứa lại chẳng kể đến lời Thầy là gì. Ôi, con ngỗ nghịch, tránh sao chẳng vướng Thiên Ðiều khổ nạn. Chúng nó đã đem ác cảm lừng đến Tam Giáo Ðài, thế thì bước đường sau nầy Thầy khó cứu rỗi được. Con đã để hết tâm thành vào Ðạo thế mà cũng khó gỡ sự rối rắm ấy được, buộc Thầy phú rủi may của chúng nó cho Tòa Tam Giáo định liệu. Còn sự tự hối của mỗi đứa sau nầy ra sao thì cân tội phước cũng vì đó mà châm chế.

Trước khi ngưng cơ, Thầy đã cho lịnh dùng Cơ Bút thể nào, Thầy tưởng mỗi Thiên Phong đều đặng Thánh ngôn của con đã ban hành, sao còn có ra việc bất minh ấy? Là con chẳng nói tất cho mỗi Thiên Phong rõ và ban hành Thánh ý để cho chúng nó chác lỗi vào mình thì con cũng không khỏi chia một phần trong ấy.

Còn Nữ phái chưa có vẻ gì gọi là Ðạo. Một hai đứa hành Ðạo, cả trăm đứa cầu vui, thế nào Ðạo thành con? Thầy đã nói giao hết chúng nó nơi đây cho con, thì mỗi mỗi đều ghé mắt đến mà cải sửa cho kịp giờ mới là khỏi sơ thất lớn lao.

Từ đây mỗi lần nhóm Bàn Chủ Sự đặng liệu tính việc chi thì con phải có mặt và y theo lời đã dạy phải có ba Chức Sắc Hiệp Thiên Ðài có trách nhiệm xứng đáng thì những việc bàn tính mới tiện thi hành.

Nương nó ở xa không thể giúp con mà đi hội thường đặng, còn Lịch thì cũng chẳng dứt nét phàm.

Ôi, con phải cam lòng gánh vác sự khó khăn, nhứt là trong lúc nầy. Con nên hiểu Cư nó lấy lời Thầy dạy làm trọng, những sự tranh tụng là những nét của phàm tâm chẳng đủ chi lay động chí của Ðấng chơn thành vì Ðạo.
Thầy ban ơn cho các con. Thăng.
    Home                      [ 1 ]  [ 2 ]  [ 3 ]  [ 4 ] [ 5 ]  [ 6 ]  [ 7 ] 8 ]  [ 9 ]  [ 10 ]  [ 11 ]  [ 12 ]  [ 13 ]  [ 14 ]  [ 15 ]  [ 16 ]  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét