Ðạo Sử Xây Bàn - 6 / 16 (Nữ Ðầu Sư Hương Hiếu)


Mardi 23 Novembre 1926 (19-10-Bính Dần)

NGỌC HOÀNG THƯỢNG ÐẾ
VIẾT CAO ÐÀI GIÁO ÐẠO NAM PHƯƠNG

Hỉ Chư Nhu, Hỉ Chư Tín Nữ,
Trung, Trang mai nầy hai con biểu Tương và Hóa lên nghe Thầy dạy việc nghe.

Chư Nhu cầu Ðạo thượng sớ.

               Nguyễn Văn Bảy:
Mặt sắt vô tư đã tiếng đồn,
Khai nên cơ nghiệp định kiêm môn.
Lòng thành một tấm nâng non nước,
Quyết dở ngửa nghiêng lách phúc bồn.
                                                                                     Sau trọng dụng.
               Trương Văn Mùi:
Phúc bồn thế cuộc tưởng như in,
Cam khổ công khanh mới biết mình.
Oằn oại đôi vai trung nghĩa gánh,
Nên hư giúp thế để mình khinh.
                                                                                     Thâu
   Nguyễn Văn Cảnh: Bình Trưng, Mỹ Tho.
Mình khinh hóa trọng đức hơn tài,
Một mảy lợi danh trối kệ ai.
Tâm tánh quan phòng mình biết lấy,
Ðẩy đưa mặt thế trổi khoe tài.
                                                                                                 Thâu
               Nguyễn Văn Ðài: Bình Trưng, Mỹ Tho.
Khoe tài phải có nét anh tài,
Dưới thế xem tường chẳng đặng hai.
Bủa lưới Càn Khôn lừa lọc khách,
Chơn trời chẳng kẻ thoát cao bay.
                                                                                                 Thâu
               Trang Văn Keo: (Tây Ninh)
Cao bay xa chạy đã hay chi,
Chưa biết loạn bình lúc trợ nguy.
Ôm nết vó quàng lo khống khứ,
Cũng như chú dốt đến trường thi.
                                                                                                 Thâu
               Trần Văn Liêng: (Tây Ninh)
Trường thi đã đỗ bốn vi ngoài,
Phải rán khi nên chức Tú tài.
Nhơn bởi ít công lo phận sự,
Mình nên chẳng rán đến cầu ai.
                                                                                                 Thâu
               Ðào Văn Xồi: (Bình Thành, Tân An)
Cầu ai mở đặng khiếu thông minh,
Thờ phượng Thầy khuyên trẻ hết tình.
Công của đôi bên trao múc đủ,
Ðừng như kẻ yếu đợi người binh.
                                                                                                 Thâu
               Trần Văn Huê:
Người binh con khá biết binh người,
Chớ chịu ơn dày phải hổ ngươi.
Tánh hạnh khá trau thuần hậu lại,
Nên danh có thuở đặng nên thời.
                                                                                                 Thâu
               Lê Văn Khuynh:
Nên thời vương bá lúc ngồi câu,
Lựa phải cửa công đến chực hầu.
Thú vị tố nào chìu tố nấy,
Riêng vui Thuấn trước mến bầy trâu.
                                                                                                 Thâu
               Bùi Ngọc Hổ:
Bầy trâu đốt đít để gương xưa,
Nhơn lý khuyên con gắng lọc lừa.
Quá sức trí người đừng ngưỡng vọng,
Thành gia nhiều kẻ đã nên chưa?
                                                                                                 Thâu
               Lê Văn Nhung:
Nên chưa giúp Hớn buổi hưng vong,
Gia Cát xưa kia chẳng khỏi vòng.
Thuận lý Trời nên hư mới rõ,
Qua rồi trọn kiếp biết anh hùng.
                                                                                                 Thâu
               Trần Văn Nên:
Anh hùng gặp thế rán đua chen,
Con giống như con bướm mến đèn.
Thầy hỏi như tu con khá nhớ,
Làm sao Thầy đặng để lời khen.
                                                                                                 Thâu
               Phạm Văn Lắm: (Long Thành, Tây Ninh)
Lời khen miệng thế quí chi đâu,
Bất quá như son lộn bả trầu.
Thành thật thôi thì mình xử lấy,
Ðèo bồng chi rộn trí không sâu.
                                                                                                 Thâu
               Ngô Văn Xiên: Lạ chưa? (Trường Hòa, Tây Ninh)
Không sâu trí thức hiếu hơn người,
Nếu chẳng mắt Thầy hỏi có ngươi.
Thương cửa bần hàn mà xuất Thánh,
Nếu thâu tức khắc hiếm người cười.
                                                                                                 Thâu
               Trần Văn Hương: (Long Thành)
Cười như Lữ Vọng lúc suy thời,
Chẳng lái chẳng chèo khó nổi bơi.
Ðưa rước cho qua cơn khách đón,
Thân còn chẳng tiếc lựa là lời.
                                                                                                 Thâu
               Trang V. Khách: (Long Thành, Tây Ninh)
Lời vàng nhắn hỏi khách trần gian,
Một nẻo đường Tiên đáng mấy ngàn.
Bụi đất của trần là của tục,
Chưa ai đem đổi cảnh an nhàn.
                                                                                                 Thâu
               Nguyễn Văn De: (Long Thành)
An nhàn gió túi với trăng sân,
Ràng buộc cân đai chịu mạng thần.
Quân nhược thần cường đời trở vẻ,
Thanh thanh sĩ sĩ khó đai cân.
                                                                                                 Thâu
               Mắc! Mời Mắc, Ái nữ nghe.
               Vợ Tư Mắc:
               Thầy dạy:
Nắm chặt trăm năm một chữ đồng,
Hễ chồng thì của vợ thì công.
Trợ nguy tế hiểm con ra sức,
Ðạo đức chung lo trọn tấc lòng.

Thầy cám Ái nữ. Mắc! Vợ con nó lại bị khiếm huyết mà biến nhiều bịnh; mùa nầy chẳng nên uống thuốc Tàu, Thầy dặn con tuân theo toa Thầy mà cho nó uống Bilinne.

               Trịnh Thị Thình:
Cân đường tội phước đấp nền nhân,
Chớ lấy giữ riêng để dạ hờn.
Mình lánh kẻ tà mình ắt chánh,
Khốn chi tính thiệt với so hơn.
                                                                                                 Thâu
               Lê Thị Chánh:
So hơn đức hạnh mới nên giành,
Cái lưỡi không xương thiệt quá lanh.
Chơn thật bẻ bai ra xảo quyệt,
Trên đời kẻ dữ hóa làm lành.
                                                                         Con nghe mà cư xử đời nghe.
               Ngô Thị Chuộng:
Làm lành để đức hưởng thân sau,
Ðừng tiếc chi mang lấy sắc màu.
Lầm lũi ai đi mình cũng bước,
Mau chơn tới trước chửa chi cao.

               Lý Thị Chi:
Cao sâu máy Tạo khó đong lường,
Thiệt bực mới vào cửa niệm hương.
Trăm nỗi khó khăn ngăn trở dạ,
Phải thương mình mới biết cao lương.

               Lâm Thị Kỉnh:
Cao lương đừng tưởng giống cao quyền,
Quyền lớn là vì trước có duyên.
Ðạo khó nắm tay nên mới quí,
Chẳng như củi mục mới xem thường.
                                                                                     ( Cho kẻ ngoài )
               Nguyễn Thị Tý:
Xem thường dưới mắt dở cùng hay,
Ngặt độ cho ra chẳng kẻ bày.
Ðạo đức cũng như mua buổi chợ,
Dở ngon mắc rẻ miệng mình nài.
                                                                                                 Thâu
               Huỳnh Thị Hội:
Nài bao cực nhọc gắng tầm Tiên,
Thầy một điều khuyên ấy tập hiền.
Lỡ buổi trước kia chưa thấy Phật,
Còn nay công tội có người biên.
                                                                                                 Thâu

               Nguyễn Thị Ba: (Ðỗ Thị Mài)
Người biên ra vẻ nét nhà xưa,
Ðức hạnh trung trinh cũng khá thừa.
Giúp thế nhiều phen con sẵn dạ,
Nhơn là một nết của Thầy ưa.
                                                                                                 Thâu
               Phan Thị Nghiêm:
Ưa nghe đạo đức ghét tà tây,
Ngưỡng mộ thì nay đã gặp Thầy.
Chẳng mắc đưa lời vào dạ trẻ,
Thường ngày cầu nguyện dạ đừng khuây.
                                                                                                 Thâu
               Phạm Thị Hiệp:
Ðừng khuây những tiếng thiện lời thành,
Tấc dạ con gìn một chữ trinh.
Lợi khổ danh nguy con chớ vọng,
Khá lo cho đặng chốn hiền lành.
                                                                                                 Thâu
               Bùi Thị Khuê:
Hiền lành là phước dẫn nguồn Tiên,
Chưa đặng trọn chưng khách cửu tuyền.
Lo thế nhớ hồi lo phận trước,
Thân trăm tuổi chẳng trọn như nhiên.
                                                                                                 Thâu
               Ðặng Thị Nẵm:
Như nhiên lành phước dữ tai ương,
Một trả một vay cũng lẽ thường.
Con muốn nên nhà lo lập nghiệp,
Muốn qua sông cả phải nương thuyền.
                                                                                                 Thâu
               Nguyễn Thị Cung:
Nương thuyền qua thử khỏi sông mê,
Chẳng có công danh cũng có bề.
Vững chặt nhà làng con cháu thảo,
Tu thân thường hiệp với tu tề.
                                                                                                 Thâu
               Trần Thị Vang:
Tu tề thì sửa vẹn gia đình,
Cái đạo nhơn luân chớ dể khinh.
Ðạo đức để gương con cháu học,
Trăm năm ngàn thuở phước nhà in.
                                                                                                 Thâu
               Trần Thị Hạp:
In như Tề phụ chịu hàm oan,
Nết Thánh mà ai cũng gọi phàm.
Dưới thế hiếm người toan hiếp đáp,
Thương thay một mạng bỏ nơi nhàn.
                                                                                                 Thâu
               Bùi Thị Nga: (Long Thành, Tây Ninh)
Nơi nhàn đâu đến đọa hồng trần,
Lành dữ vì chưng chẳng biện phân.
Nơi mái tây hiên Trời ngó mắt,
Lúc nên khi đến cũng còn gần.
                                                                                                 Thâu
***
Bầu Cà Na - Động Đình Hồ

Mardi séance du 23 Novembre 1926 (18-10-Bính Dần)
THẦY
Các con,
Các con chớ phiền hà chuyện Thánh Thất, chuyện xảy ra ấy cũng là một bước trắc trở trong đường Ðạo của Thầy. Thầy còn phải đau lòng thay, nhưng cũng là nơi Thiên cơ vậy, Thầy hằng biết công của các con, nhưng Thầy phải cực lòng chìu theo ý của mỗi đứa mà vun đấp nền Ðạo. Vì vậy mà nhiều sự xảy ra đều do nơi tâm chí của nhiều đứa. Thầy hằng dùng tâm chí của các con mà bố mọi điều thiết yếu trong việc đạo đức. Sự xảy ra nơi Thánh Thất, tuy là nơi mối Ðạo chậm trễ, nhưng cũng do nơi lòng tà vạy của nhiều đứa mà ra. Duy tâm trung chánh đáng thì là làm cốt cho Tiên Thánh; còn tâm chí vạy tà là chỗ của tà quái xung nhập.

Chi chi cứ tưởng có Thầy giúp mà lập xong nền Ðạo cho các con là đủ. Thầy cũng có phép răn trị kẻ vạy tà. Các con duy có trông cậy nơi Thầy, bước đường cứ thủng thẳng đi lần tới, đừng gấp quá mà cũng chớ thối lui thì một ngày kia sẽ đặng toại kỳ sở nguyện.
Thầy ban ơn cho các con. Thầy thăng.


Ngày 24-11-1926 (âl. 19-10-Bính Dần): Ðức Chí Tôn dạy "... Từ khai Thiên lập Ðịa Thầy cũng vì yêu mến các con mà trải bao những điều khổ hạnh, mấy lần lao lý,...".

Séance du 24 Novembre 1926 (19-10-Bính Dần)

THẦY
Các con,
Các con, Thầy nghĩ lại việc hôm nọ tại Thánh Thất biến ra một trường tà quái, mà Thầy bắt đau lòng đó các con. Các con thiết nghĩ ra lẽ nào?

Mỹ Ngọc: Bạch Thầy tại vài ông Thiên Phong làm chuyện lôi thôi nên mới có quỉ yêu xung nhập.
- Phải, bởi cái lếu của chúng nó mà sanh việc ngày hôm nay.

Mỹ Ngọc: Bạch Thầy trong Môn Ðệ có nhiều người ngã lòng.
- Bất bình lắm hả?
- Nhưng trong Thiên Phong có vài ông mà thôi.
- Cũng có nhiều chớ sao con nói ít vậy con? Ðó là bước Ðạo, đó là Thiên cơ, các con hiểu sao được, nhưng Thầy buồn vì có nhiều đứa sàm biện về việc ấy. Thầy cũng muốn phạt chúng nó một cách nặng nề, nhưng Thầy nghĩ lại mà thương đó chút. Môn Ðệ của Thầy đứa muốn bỏ Ðạo y, ném dép cỏ, lột khăn tu mà mong hồi tục thế. Bởi bước Ðạo gập ghình khó tới nên mới ra cớ đổi. Bởi còn vướng bụi trần, ham mồi phú quí, mê chữ vinh sang mà ngán.

Các con hiểu Thầy buồn, nhưng ấy là máy Trời đã định, chạy sao cho khỏi? Thầy biết bao lần vì các con mà chịu nhọc nhằn.

Từ khai Thiên lập Ðịa Thầy cũng vì yêu mến các con mà trải bao những điều khổ hạnh, mấy lần lao lý, mấy lúc vang mày nuôi nấng các con hầu lập nên nền Ðạo; cũng tưởng các con lấy đó mà làm đuốc soi mình đặng bỏ tà qui chánh. Mấy lần vun đấp nền Ðạo Thầy đều cũng bị bây mà hư giềng Ðạo cả.
Thầy buồn đó các con.
Thầy ban ơn cho các con, Thầy thăng.

Ngày 25-11-1926 (âl. 20-10-Bính Dần): Ðức Chí Tôn thâu Môn Ðệ và dạy "... Ðường càng dài, bước càng nhọc thì nền Ðạo càng cao, công trình càng rỡ...".
Đức Phật Mẫu và Cửu Vị Tiên Nương

Mercredi 25 Novembre 1926 (20-10-Bính Dần)

NGỌC HOÀNG THƯỢNG ÐẾ
VIẾT CAO ÐÀI GIÁO ÐẠO NAM PHƯƠNG

Hỉ Chư Môn Ðệ, Chư Ái Nữ, Chư Chúng Sanh,
Các con nghe Thầy: Sự biến xảy ra đến nay đã trở thành một trường ngôn luận, có khi cũng náo nhiệt đến nền Ðạo. Kẻ gọi tà, người nói chánh, nơi Thiên Thơ đã có dấu ràng ràng, các con có đi tranh luận cũng nhọc công vô ích. Kẻ hữu phần người vô phước, tin tin, không không cũng chẳng sửa cơ Trời đặng.

Ðường càng dài, bước càng nhọc thì nền Ðạo càng cao, công trình càng rỡ. Ôi! Thầy đã lắm nhọc nhằn vì bầy con dại, muốn ra tay tế độ vớt trọn cả chúng sanh thoát vòng khổ hải, nhưng chúng nó đã nhiểm luyến đầy mùi trần thế, tâm chí chẳng vững bền, thấy khó đã ngã lòng, mới đạp chông toan trở bước. Thầy cũng phải đau lòng mà nắm máy huyền vi để cơ Trời xây đổi, các con nên liệu lấy.

Nơi đây là Thánh Ðịa, Thầy đã chọn chánh chỗ Thánh Thất là đây mà thôi.

Thơ! Con chẳng nên lo xa nữa nghe. Thầy giao sự sắp đặt hành tàng về mọi sự Thánh Thất cho Trung, Tương, Trang, Hóa, làm sao nơi đây cho đặng vững vàng khỏi điều trắc trở. Bốn con nên lưu ý, nhứt là Trang, con hiểu Thầy chăng con? Bốn con điều đình chung lo, có Thầy biết điều thiết yếu và sẽ làm cho các con đặng toại kỳ sở nguyện.

Trung! Nơi Ðàn thứ hai tới đây, con nhớ cho các Thánh nội Sài Gòn và Chợ Lớn hay đặng đến hết cho Thầy dạy nghe.

Thầy tưởng dùng máy đèn có khi làm cho mất sự tịnh trong lúc hành lễ mỗi Ðàn, nhưng đã có rồi, con liệu tùy tiện mà làm sao cho êm tịnh.
Trung! Cho Chư Nhu cầu Ðạo thượng sớ.

               Ngô Trung Bình:
Nguồn Ðạo tìm vào đã tận nơi,
Rán đưa chơn tục chí đừng dời.
Bao nhiêu lỗi trước tua kềm sửa,
Căn mạng nên Ta phải để lời.
                                                                                                 Thượng.
               Trương Quang Huê:
Lời ngay mích bụng dạ đừng nao,
Mong mỏi đường theo cửa Ðạo vào.
Vào đặng thấy nguy đừng trở bước,
Bước an chí ấy mới thanh cao.
                                                                                                 Thượng.
               Nguyễn Hữu Trinh:
Thanh cao tập chí mắt xem thời,
Ðời thấy đã nhiều chán nữa thôi.
Thôi rán lần đường dò bước trễ,
Trễ lâu cũng tới chí đừng lơi.
                                                                                                  Thượng.
               Nguyễn Văn Thành:
Chí đừng lơi mới đáng trượng phu,
Mượn nhành dương rưới khỏa cơn sầu.
Rừng chiều ác lặn con trăng lố,
Chậm rãi đường về bước trở thu.
                                                                                                 Thượng.
               Hà Văn Hành:
Thu về Ðông vội trở màu sầu,
Sầu thảm chờ qua lúc đớn đau.
Ðau bước đường xa hầu đến chốn,
Chốn nao đạo hạnh tập tâm cầu.
                                                                                                 Thượng.
               Nguyễn Văn Lục:
Tập tâm cầu Ðạo chớ sơ sai,
Chí ấy sau nhờ vận hội may.
Tòng lảnh chim chiều con lạc cánh,
Lần đường chớ nệ dặm đường dài.
                                                                                                 Thượng.
               Huỳnh Văn Kiêu:
Ðường dài vắng bước nỗi quanh co,
Ðường bước từ nơi rán chí dò.
Dò đến hang Thần nghe hạc gáy,
Gáy non Nam Việt có Trời lo.
                                                                                                 Thượng.
               Nguyễn Văn Út:
Trời lo đâu nệ nhọc công trình,
Nhọc sức vì thương đám chúng sanh.
Sanh dưỡng, dưỡng sanh rồi phải độ,
Ðộ cho trở bước lại đơn đình.
                                                                                                 Thượng.
               Mai Văn Thành:
Ðình bước vì chưng ngán bước đường,
Ðường mơi thơ thới cỏ phơi sương.
Sương nồng nhánh liễu chim bay liệng,
Luyện đặng trường sanh thoát thế thường.
                                                                                                 Thượng.
..... ...
Thường ngày cay đắng phải âu lo,
Ðộ dẫn nhằm nơi phải gắng dò.
Trau tánh ôn hòa chừa cải trước,
Dựa hơi rừng quế cũng thơm tho.
                                                                                                 Thượng.
               Lý Thị Há:
Lý diệp chờ xuân nhánh trổ bông,
Thị thành chen lấn lại rừng tòng.
Há đem tấc nguyện làm công quả,
Bước tục nhờ may bước khỏi vòng.
                                                                                                 Thượng.
               Tô Quế Tươi:
Khỏi vòng mê tín lại đường ngay,
Lạc nẻo mau chơn liệu trở quày.
Ðạo đức để lòng từ ấy giữ,
Chủ trung đã gặp Ðấng Cao Ðài.

Ðài các chưa từng miếng ngọt ngon,
Rán công hậu kiếp đặng vuông tròn.
Tròn nền đạo đức nghèo là quí,
Quí gặp hồng đem điểm bức son.

Thầy thâu hết hai bên Nam và Nữ.
Trung, con gởi tin cho Khỏe ở Bạc Liêu rằng: Thầy đã chứng và khen lòng thiết thạch của nó. Nó bị sự cản trở chẳng đặng hầu Thầy mà thọ phong Thiên Ân.
Nhưng cứ việc độ rỗi làm xong phận sự, Thầy sẽ gia phong. Thầy ban ơn cho các con.

Ngày 26-11-1926 (âl. 21-10-Bính Dần): Ðức Chí Tôn thâu Môn Ðệ và dạy đạo.

Jeudi 26 Novembre 1926 (21-10-Bính Dần)

Thinh danh mãn thế đức tồn linh,
Thanh trực nhứt triêu quán thế tình.
Hữu phước độ nhơn chiêu vạn tánh,
Cần lao thống hiệp hậu gia đình.

Hoàng triều hiệp nghĩa nam Thiên vận,
Phụ Hớn hưng suy vấn Khổng Minh.
Nhựt nguyệt song quang thùy bạch chuyển,
Hồn quân vị vãn đáo hầu thần.

   Con khá kiếm cao xa mà hiểu nghe, còn nội trợ con, Thầy dạy:

Bạch truật tinh sao khả phục qui,
Tứ quân tu trạch khảo trần bì.
Thanh chi hữu hiệp tam phân phụ,
Liên thạch cầu đa bất phạt tì.

   Trong ấy có bài thuốc và kiếm nghĩa bài thi, nhớ lời căn dặn.

               Nguyễn Thị Quít: (Cẩm Giang, Triêm Hóa)
Nên nhà đã lập hiếm phương hay,
Ðường Ðạo Thầy khuyên .... cúng tài.
Mới thấy con chưa từng phải quấy,
Khá chờ xem thử biết Thầy hay.
                                                                                                 Thâu

               Phạm Thị Hóa: (Long Thành, Tây Ninh)
Thầy hay thương mến lũ con hoang,
Song chớ ỷ y phải ngỡ ngàng.
Nếu biết tánh so đo đắn phận,
Dầu nhiều cay đắng cũng thanh nhàn.
                                                                                                 Thâu
               Trần Thị Phụng:
Thanh nhàn nhờ hứng giọt Cam Lồ,
Ðâu bẵng vui riêng nết Lão Tô.
Cực nhọc buồn vui đời đã chán,
Thôi thôi tự toại niệm Nam Mô.
                                                                                                 Thâu
               Ðoàn Thị Liên:
Nam Mô hai chữ dựa màu thiền,
Ðến nửa kiếp còn lắm lợi riêng.
Gia nghiệp đã an con cái đủ,
Khá tua cửa Phạm đến cầu duyên.
                                                                                                 Thâu
               Ðặng Thị É:
Cầu duyên Phật khử oan gia,
Trái chủ đừng khinh gánh đến già.
Lựa chọn đã .... nơi đạo đức,
Sau quên ngước mặt ngó đầu nhà.
                                                                                                 Thâu
               Ðỗ Thị Diệu:
Ðầu nhà có mắt ngó người hiền,
Con vốn giòng lành Lão mới khuyên.
Nếu muốn khử tiêu tai nạn đến,
Thì nên khẩn nguyện sợ oai quyền.
                                                                                                 Thâu
               Nguyễn Thị Dự:
Oai quyền làm chủ Phật, Tiên, Thần,
Chẳng vị song cầm vững nét cân.
Hỏi kẻ còn ai hơn thế nữa,
Thì toan đến khẩn độ phàm thân.
                                                                                                 Thâu
               Lê Thị Chi:
Phàm thân thương kẻ lắm lao đao,
Bởi kiếp tiền khiên trả chớ sao.
Thành dạ tu tầm Thầy sửa số,
Ðem qua biển khổ chẳng ba đào.
                                                                                                 Thâu
               Trương Văn Ðộng:
Ba đào ngọn nước với nguồn sông,
Như một cây trôi ở giữa dòng.
Thấy vậy thương tình cho kẻ vớt,
Ðem về làm của với làm song.
                                                                         Thâu. Thầy sẽ trọng dụng, khá học Ðạo.
               Trang Văn Giáo:
Làm song ngăn đón lũ gian hùng,
Mạnh yếu đánh thoi cũng gọi hùng.
Quyết lập thân danh tua sửa lưỡi,
Nói hiền kẻ dữ nịnh thành trung.
                                                                                                 Thâu

Trịnh Văn Kỳ: Thầy phong con chức Giáo Hữu, nội một tuần con sắp đặt việc nhà cho an rồi đi phổ cáo trong tỉnh Tây Ninh, cho khắp hết các nơi nghe con.

*  *  *
THẦY
Các con,
Thơ nó dâng sớ cầu... Cười...
Thầy cũng thương đó chút. Thầy đã nói cái lòng thương Thầy hơn biếm trách, nên Thầy chẳng hề biếm trách các con, ngặt trước quyền của Thần, Thánh, Tiên, Phật, biết sao cứu rỗi cho đặng.

Thầy lại phải làm thinh cho kẻ mất lẽ công bình.
Thơ nó tưởng Thầy giận mà nài xin tha thứ, Thầy thì đặng còn Chư Thần, Thánh, Tiên, Phật mới nài sao; nhứt là Thái Bạch Kim Tinh rất khó, Chiêu cũng vì vậy mà mất ngôi.

Các con chớ dễ ngươi phạm thượng nghe à.
Chư Nhu thượng sớ.
M. Trung bạch Thầy về sự cốt Quan Thánh Ðế Quân.
- Không giống chi hết... Cười... làm cốt khác.

               Ngô Văn Nhạc:
Thân hay gánh vác nỗi nhà nên,
Chẳng chịu tìm ra kế vững bền.
Lập đặng rồi sợ ra đến đổ,
Nơi mình chẳng phải tội bề trên.
                                      Nghe à... Thâu.

               Nguyễn Văn Tàu:
Bề trên thương dưới dắt dìu nhau,
Ví lỗi muôn xe cũng nhục bào.
Thêm sức tại nhà nay đã sẵn,
Nhiều cây nên núi dạo nương rào.
                                                  Thâu
               Nguyễn Văn Tám:
Nương rào tòng bá núp Trời đông,
Trí đủ ... chưa phải thiện lòng.
Nên nghiệp đôi khi chưa tính trước,
Năm tròn trở ngại có mùa Ðông.
                                                              Thâu

Trg Văn Thành: (Cẩm Giang, Giai Hóa)
Ðong đầy đức cả hóa kho vàng,
Ðừng thấy phận nghèo chiếp miệng than.
Cái cửa Thiêng liêng chưa dễ đặng,
Ðỉnh chung thế sự trấu cùng than.
                                                              Thâu.
               Huỳnh Văn Ngay:
Than chưa ngún lửa cuộc đời qua,
Nhưng bởi mến con hứa đặng nhà.
Vợ dữ đưa lời đừng trả giọng,
Khen hiền trước phải biết chê tà.
                                                  Thâu
               Trần Văn Chí:
Chê tà trừ bạo lẽ như nhiên,
Song lưỡi gươm chưa sánh dạ hiền.
Ðức mạnh ba ngàn thâu thế giái,
Lòng thành làm khép mặt Thần Tiên.
                                                              Thâu

Ngày 27-11-1926 (âl. 22-10-Bính Dần): Ðức Chí Tôn thâu Môn Ðệ.
Vendredi 27 Novembre 1926 (22-10-Bính Dần)

Hỉ các Ðẳng Nhơn Sanh,
Trung thượng sớ, lấy toa số 2 để sau con.

               Phạm Văn Danh:
Vì thương nhơn loại cực lòng Ta,
Ta hỏi nhơn sanh có biết à?
À Ðất Trời kia ai Tạo hóa,
Hóa sanh chung hưởng há quên già.
                                                              Thâu
               Nguyễn Văn Chung:
Quên già, già cũng một cười thôi,
Thôi kẻ quên ơn nói chẳng rồi.
Rồi cuộc tuần hườn sau mới rõ,
Rõ rồi hối hận việc thôi rồi.
                                                  Thâu
               Võ Văn Nhàn: (Cẩm Giang, Tây Ninh)
Thôi rồi một giấc biệt ngàn thu,
Thu muốn xuân về phải rán tu.
Tu luyện tua bền lòng sắt đá,
Ðá bền cũng phải đổ về Thu.
                                                  Thâu
               Nguyễn Văn Quyến: (Cẩm Giang)
Về thu chạnh dạ nhớ hồi xưa,
Xưa đã cam lòng đã rõ chưa.
Chưa rõ nay còn tìm tỏi đến,
Ðến nơi cửa Phật biết rồi chưa?
                                      Rán tu kẻo muộn. Thâu.

               Huỳnh Văn Ngô: (Hiệp Ninh, Tây Ninh)
Rồi chưa Nhơn đạo đến cầu tu,
Tu ấy nặng nề lắm công phu.
Phu phỉ lòng kia phàm chưa dứt,
Dứt lòng trần tục sẽ xin tu.
                                                  Thâu
               Ðoàn Văn Nuôi: (Hòa Hưng, Rạch Giá)
Xin tu phải rõ Ðạo là gì,
Vì chẳng đồi phong nẻo phải đi.
Ði đến tầng cao rồi biết thấp,
Thấp cao hai lẽ rõ là chi.
                                                  Thâu
               Ngô Văn Hồng: (Hòa Hưng, Rạch Giá)
Thấp cao hai lẽ rõ là chi,
Chi cũng chẳng qua biết thế thì.
Thì đặng thân hiền trăm tuổi thọ,
Thọ như ông Thọ sướng li bì.
                                                              Thâu
               Phạm Văn Ðể: (Cẩm Giang, Tây Ninh)
Li bì cảnh ngộ dạ hằng lo,
Lo chẳng đặng mà cũng rán lo.
Lo cửa lo nhà lo sức kém,
Kém vì chưa biết Ðạo nên lo.
                                                  Phải xét mình cho lắm nghe! Thâu.

               Trang Văn Khánh: (Long Thành, Tây Ninh)
Nên lo cho đặng mối cang thường,
Thường bữa trau giồi cái tánh cương.
Cương trực lòng như người Thánh trước,
Trước làm quân tử tánh phi thường.
                                                              Thâu

   Nguyễn Văn Liểng: (M. Trực, Lộc Ninh, Tổng Thanh Hóa, Rạch Giá)
Phi thường hạnh ấy nghĩ mà lo,
Lo hết sức người mới thấy cho.
Cho cái kiếp trần danh với lợi,
Lợi gì cho bằng Ðạo Tiên Nho.
                                                  Rán tu hạnh. Thâu.
               Ngô Văn Nho: (Cẩm Giang, Tây Ninh)
Tiên Nho cũng học Phật chung nền,
Nền Ðạo tu tâm chí cũng nên.
Nên đạo hạnh mình, mình cạn xét,
Xét cho tột lý Ðạo nhà nên.
                                                  Thâu
Nhà nên cũng tại gái lòng lành,
Lành dữ khuyên ai chớ cạnh tranh.
Tranh lắm bà con đều ghét nết,
Nết na tề chỉnh ấy khôn lanh.
                                      Thâu. Rán tu hạnh, việc chi sẽ có Thầy.
               Nguyễn Văn Tám:
Khôn lanh cho biết Ðạo mà theo,
Theo đặng kịp người khỏi ngặt nghèo.
Nghèo ngặt bởi lòng không chứa đức,
Ðức là cây cội dục lòng theo.
                                                  Thâu
               Ðặng Văn Nẵm:
Lòng theo mây gió ngậm ngùi thay,
Thay đổi cuộc kia có mấy ngày.
Ngày lại tháng qua đời chóng chạy,
Chạy quanh chưa mệt đã qua ngày.
                                                              Thâu
               Huỳnh Thị Bài:
Qua ngày đã thấy giấc chiêm bao,
Bao nhiêu tình cảnh luống thêm sầu.
Sầu dã dượi lòng ta tuổi lớn,
Lớn nhỏ khuyên lo Ðạo khá cầu.
                                                              Thâu
               Lê Thị Chánh: (Phú An Hòa, Mỹ Tho)
Khá cầu mà học Ðạo cao xa,
Xa chốn tục phàm khá bước qua.
Qua khỏi đem người lên Nữ phái,
Phái chi cho có ít người cao.
                                                  Thâu: Cẩm Giang.

Cũng thâu: Long Thành, Hòa Ninh.
Thầy ban ơn cho các con.


Ngày 27-11-1926 (âl. 23-10-Bính Dần): Ðức Chí Tôn thâu Môn Ðệ và dạy "Trước cầu cơ phải đọc Thánh ngôn cho Thiện Nam, Tín Nữ nghe...".
Samedi 27 Novembre 1926 (23-10-Bính Dần)

NGỌC HOÀNG THƯỢNG ÐẾ
VIẾT CAO ÐÀI GIÁO ÐẠO NAM PHƯƠNG

Hỉ Chư Môn Ðệ, hỉ Chư Nhu, Chư Tín Nữ,
Thầy dặn một lần nầy, từ đây tuân y theo vậy.
Trước cầu cơ phải đọc Thánh ngôn cho Thiện Nam, Tín Nữ nghe, chúng nó mới biết Ðạo Thầy là Ðạo gì. Nếu các con không cho biết trước thì Thiện Nam, Tín Nữ thất lễ đã đành, chớ chúng nó biết Thầy là ai mà kiêng nễ.... nghe à.

Phải chỉnh Ðàn lại cho nghiêm, cái biến hôm Rằm các con chưa sợ sao, còn thất lễ nữa?

Tái Cầu:
NGỌC HOÀNG THƯỢNG ÐẾ
VIẾT CAO ÐÀI GIÁO ÐẠO NAM PHƯƠNG

Thầy tức cười cho các con, đọc Thánh ngôn cũng là biếng nhác. Lời tiên tri Thầy, trong sự biến quỉ lộng là cần ích cho chúng sanh nghe, mà các con lại chẳng đọc... đọc lại.

Tái Cầu:
NGỌC HOÀNG THƯỢNG ÐẾ
VIẾT CAO ÐÀI GIÁO ÐẠO NAM PHƯƠNG

Thầy hỏi các con, bài nào trúng?
Thơ, Ðạo Quang! Một lát nữa cầu Thái Bạch, cho nó nói chuyện với hai con nghe à....
Chư Nhu cầu Ðạo thượng sớ, kẻ cầu việc chi khác để sau nghe.

               Võ Văn Phẩm:
Nên hư chịu lắm rủi cùng may,
Thời vận đã nên khiến đến nài.
Thầy dạy một điều lo tích đức,
Ðức kia đầy đủ mới sanh tài.
                                                                                                 Thâu
               Lâm Văn Lịch:
Sanh tài thì nghiệp cũng gầy nên,
Toan tính ra sao kế vững bền.
Trăm tuổi chưa ai quen nết Thánh,
Biết toan đem dưới thuận cùng trên.
                                                                                                 Thâu
               Ngưng:
Cùng trên với dưới giữ khiêm cung,
Kẻ nghịch con toan kế phục tùng.
Rộng đức tánh quyền hành ắt rộng,
Ðừng quen thói tục mượn oai hùm.
                                                                                                 Thâu
               Lê Trí Huệ:
Oai hùm ai ví Hạng Vương xưa,
Hớn đảnh gầy nên thế đón ngừa.
Thời đạt đầu xanh dầu chẳng toại,
Bảy mươi Lữ Vọng chẳng chờ trưa.
                                                                                                 Thâu
               Trần Văn Chiếu:
Chờ trưa e nỗi bóng Trời nghiêng,
Lỡ bước e đưa chẳng gặp thuyền.
Thành chẳng chừng năm ba phút chót,
Ðợi mau qua chóng lỡ làng duyên.
                                                                                                 Thâu
               Trần Văn Lý:
Lỡ làng duyên phận chớ buồn rầu,
Phải có cực nên mới tước cao.
Nương dưới bá tòng chờ tuyết mãn,
Non già đầu phải nhúng qua đầu.
                                                                                                 Thâu
               Cao Văn Phu:
Ðầu xanh chí khí lập danh cao,
Phải ở sao ra mặt khí hào.
Dựng đứng cột đồng ai đã xướng,
Ðảnh Nam sừng sựng vững bền trào.
                                                                                                 Thâu

Mai Văn Thành: Con kiếm phương thế nào cho thuận theo nghề nghiệp con, thì Thầy giúp đỡ cho con lập thành sự nghiệp nghe à.
Còn Mắc thì Thầy sẽ sai Vinh lại hốt thuốc cho nó.
Trung, con nhớ nói với em rằng Thầy cấm nó uống rượu nghe. Nó cảm nặng là vì rượu đó nghe.

               Chiu Ngùy:
Triều thiên nhứt lộ định phong quang,
Bát nhã trần ai khả quí nhàn.
Thiện tánh tu tâm căn hữu thiện,
Thiên niên gia sự đắc bình an.
                                                              Thâu

               Nguyễn Văn Chánh:
Bình an nhà nội mới an thân,
Hữu phước từ gia đã định phần.
Hết buổi truân chuyên nên buổi sướng,
Ðài mây có lúc cũng đưa chân.
                                                              Thâu

               Phạm Trung Tín:
Ðưa chân đến cửa Khổng Trình xưa,
Nét hạnh muốn nên phải gắng ngừa.
Lời nói kẻ khùng cùng đứa ngộ,
Rằng sao trời nắng khó kêu mưa.
                                                              Thâu
               Nguyễn Văn Tự:
Kêu mưa Thầy buộc rưới mưa vào,
Ngặt hạnh chưa nên biết tính sao.
Rõ nỗi nhà thung gìn đức cả,
Nên toan tiếp trẻ khỏi ba đào.
                                                              Cư, chấp bút nhang đặng Thầy giải tà cho nó.

Trung, con viết thơ cho Ba Thảo - Mỹ Tho đặng nó lên hốt thuốc cho Tự nghe à.
Tắc ! con cũng vì con cầu khẩn nghe.

               Hồ Văn Nhứt:
Ba đào tuổi trẻ nhẫn linh đinh,
Con khá gìn ân kẻ giúp mình.
Rán sức đua chen trong thế sự,
Song thường sợ sệt phép Trời linh.
                                                              Thâu
               Nguyễn Văn Dệt:
Trời linh mới có thưởng người lành,
Nếu chẳng thế gian cứ cạnh tranh.
Hột thóc chưa ai khoe biến sẵn,
Của kia xin nhớ phép Trời dành.
                                                              Thâu
               Trương Văn Hòa:
Trời dành đến chết chẳng ai tranh,
Tưởng trọn mình thôi nghĩ quá thành.
Hiệp chữ đoàn anh lo giúp thế,
Thì con mới đặng buổi nên mình.
                                                              Thâu
               Nguyễn Văn Ngọc:
Nên mình đừng ghét nỗi nên người,
Phải phải phân phân khá thức thời.
Một miếng mồi ngon câu cá lớn,
Mình nên con khá giúp nên người.
                                                              Thâu
               Nguyễn Công Ân:
Nên người khá vẹn nợ quân thần,
Nghèo khó tuy vân đã phải phần.
Trung hậu thế thường đời ít có,
Ham chi kết bạc gọi là lân.
                                                  Thâu
               Ðỗ Văn Nghị:
Lân ra ắt có Thánh quân ra,
Nhiều gốm vòng Nam hiệp một nhà.
Phải nhớ sang hèn con cái Lão,
Ðừng quen chê nhạo chánh cùng tà.
                                                              Thâu
               Nguyễn Ngọc Lẳm:
Chánh tà có thế dễ chi phân,
Hễ có quân vương ắt có thần.
Mượn vẻ cân đai kìa mấy mặt,
Ðua tài cậy sức để an dân.
                                                              Thâu
               Nguyễn Văn Nhâm:
An dân ắt cũng đặng lòng Trời,
Phàm thế chưa người đó hỡi ngươi.
Thà núp thú quê nghề phó nghị,
Thà theo Hạng Võ đỡ nâng ngôi.
                                                              Thâu
               Nguyễn Hữu Ðại:
Ngôi hiền khó đoạt ví ngôi vua,
Nhà của ông Ngô quá nóc chùa.
Mình biết trọng mình Thần, Thánh trọng,
Ai xua ai đuổi đức ăn đùa.
                                                              Thâu
               Nguyễn Thành Hoa:
Ăn đùa rẻ bán Lữ Vi vinh,
Một xảo trước kia sử giữ gìn.
Thà đọc sách xưa hiền bảy Lão,
Tại nơi rừng trước hưởng khương bình.
                                                              Thâu
               Lê Minh Tuấn:
Khương bình mình một chẳng chi hay,
Phải kiếm trăm năm kẻ nhắc tài.
An nước an dân toan bủa đức,
Sửa cơn nắng tối lại mưa mai.
                                                              Thâu
               Lê Tâm Hảo:
Mưa mai nắng tối biết bao lần,
Lựa lọc chưa rồi nẻo các lân.
Tính lại mấy thu man mác phận,
Còn chi mong mỏi nghiệp hồng trần.
                                                              Thâu
               Lê Văn Hội:
Hồng trần là biển khổ con ôi,
Cực nhọc đời kia quá ngán đời.
Những nỗi lợi xin cùng lộc mượn,
Hôm trông có vận buổi trông thời.
                                                              Thâu
               Trần Văn Tài:
Trông thời Nghiêu Thuấn dễ chi trông,
Nên mặc ai chưa biết gã Tòng.
Chận kế đốt thơ khêu Mạnh Ðức,
Nghiêng mình ai ví gã Châu Công.
                                                              Thâu
               Trương Văn Giáo:
Châu Công đưa nghiệp nối Nho phong,
Thánh đức còn nêu trí hoán phòng.
Thạnh nước câu văn hơn tiếng sấm,
Không trung đố kẻ thấy chim Hồng.
                                                              Thâu
               Trương Văn Keo:
Chim Hồng thuận gió mới xa bay,
Thánh đức mới hay Ðạo nhiệm bày.
Thương kẻ nhơn sanh hơn xác thịt,
Chẳng lo cầu cạnh cũng ngồi ngai.
                                                              Thâu

               Lê Minh Thức:
Ngồi ngai biết phận ấy ngồi chông,
Giữa tuyết lạnh đông buộc tưởng nồng.
Xác thịt Thầy vì không giáng thế,
Nên nhờ con giúp Ðạo nâng bồng.
                                                              Thâu
               Lê Văn Nơi:
Nâng bồng qua khỏi chốn mê tân,
Mượn chiếc thuyền Tiên lánh tục trần.
Lời lẽ tuy Thầy chưa để dặn,
Nhưng tên tuổi trẻ ở Ðài Vân.
                                                              Thâu
               Lê Văn Mẹo:
Ðài Vân quan võ để Phong Thần,
Còn của Thầy đây để nhắc cân.
Muôn đức ngàn lành không sót một,
Bao nhiêu công quả bấy nhiêu phần.
                                                              Thâu
               Ðặng Văn Có:
Phần Tiên Phật khó hiệp phần đời,
Phải biết diệt trần mới đến nơi.
Tiên cảnh nét đường không rước tục,
Thành không con dại cứ nghe lời.
                                                              Thâu
               Lê Văn Ða:
Vâng lời Thánh ắt đặng siêu phàm,
Trần thế là chi để dạ tham.
Mua đức khá tua gieo cửa tục,
Chừng mô đức vẹn mới siêu phàm.
                                                              Thâu
               Nguyễn Thị Kinh:
Siêu phàm nết gái để hơn trai,
Mượn nước nhành dương rửa cảnh đài.
Nắm phép Âm Dương đưa bóng lệ,
Thạnh cân bào huyễn đắc Thiên nhai.
                                                              Thâu
               Võ Thị Giác:
Thiên nhai nào phải tại trần nầy,
Chẳng phải giữa trời chẳng khỏi mây.
Ðưa phép sanh tồn khuyên trẻ ngó,
Theo chơn dõi bước níu sau Thầy.
                                                              Thâu
               Nguyễn Thị Ðược:
Sau Thầy hứa chắc đỡ nâng con,
Thiên Ấn Thái Sơn cũng chẳng mòn.
Thành kính khá tua lo đạo đức,
Thêm công phái nữ lập vuông tròn.
                                                              Thâu
               Thị Duyên:
Vuông tròn đạo hạnh gái toan lo,
Học giỏi thì chi cũng bởi trò.
Nói ít biết nhiều là trò giỏi,
Hay làm chẳng nạnh ấy là lo.
                                                  Thâu
               Trần Thị Ni:
Lo cho con để đức hơn vàng,
May rủi cũng trừ đứa ngỗ ngang.
Trăm kiếp yên nhà vì Ðạo mến,
Thường đem chén ngọc đựng ngao vàng.
                                                              Thâu
               Võ Thị Hiển:
Ngao vàng chứa sẵn nước Cam Lồ,
Thánh đức nhớ nguyền cái sắc cô.
Vải trọc hơn trang Hoàng Hậu thế,
Cửa chùa yên tịnh chẳng như đô.
                                                              Thâu
               Trần Thị Tròn:
Như đô dời đổi nghiệp vua truyền,
Mình một phong quang mặc ngửa nghiêng. (quan?)
Ðóng cửa tụng kinh xem thế cuộc,
Bên lưng con chớ tưởng mang tiền.
                                                              Thâu
               Phạm Thị Thành:
Mang tiền cỡi hạc đến Dương Châu,
Chiếp miệng còn than nỗi buổi đầu.
Thiên định lẽ kia ai cũng chịu,
Hỏi người hỗ mặt giữa vườn dâu.
                                                              Thâu
               Hồ Thị Diệp:
Vườn dâu đừng để thẹn thân mai,
Nét Ðạo khuyên con gắng chí mài.
Sửa tánh cũng như toan vá áo,
Gìn tâm như tối cửa then gài.
                                                              Thâu
    Home                      [ 1 ]  [ 2 ]  [ 3 ]  [ 4 ] [ 5 ]  [ 6 ]  [ 7 ] 8 ]  [ 9 ]  [ 10 ]  [ 11 ]  [ 12 ]  [ 13 ]  [ 14 ]  [ 15 ]  [ 16 ]  


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét