
Năm
1927 (âl. Cuối năm Ðinh Mão): Ðức Chí Tôn dạy "... Các con phải biết Ðạo tại lòng bác ái và chí thành...".
Cuối năm Ðinh Mão (1927).
THẦY
Các con,
Thầy đã lắm công trình dìu
dắt các con vào đường đạo đức, mà mỗi ngày Thầy hằng thấy những việc bất bình
thì biết ngày nào các con mới làm nên đặng.
Thầy đã lắm phen để lời khuyến dỗ
các con chẳng kể ra chi, nên mới có điều trở ngại như lúc nầy.
Các con có thấy, có nghe
chăng? Nếu Thầy không vì Tam Kỳ Phổ Ðộ thì Thầy đã y tấu lời xin của Giáo Tông
mà hủy trường công quả của các con hết thảy. Vậy nay Thầy cũng lấy lòng nhơn mà
để vào trí não các con ít lời thêm cho rõ việc thi hành chánh sách của Ðạo. Các
con phải biết Ðạo tại lòng bác ái và chí thành; bác ái là hay đại từ bi thương
xót sanh linh hơn mình, cho nên kẻ có lòng bác ái coi mình nhẹ hơn mảy lông, mà
coi thiên hạ trọng bằng Trời Ðất.
Còn chí thành là mỗi việc
đều lấy lòng thành thật mà đối đãi trong Ðời và trong Ðạo. Dầu kẻ phú quí bực
nào đi nữa mà không có lòng bác ái và chí thành thì không làm chi nên việc.
Vậy để Thầy khuyên các con
trước hết phải ở sao cho ra vẻ Ðạo, đừng để ý gì về việc công quả mà nêu danh
nơi cõi tạm nầy. Các con phải mở rộng tâm chí ra mà hành đạo mới nên cho, chớ
đừng mờ hồ rằng: Ðạo thành thì mình được làm một vị xứng đáng và đại ích cho
Ðạo. Ðiều đó lẽ thì các con không cần Thầy nhắc đến mới phải, nhưng vì còn
nhiều đứa háo danh và ham làm một vị chủ tướng trong Ðạo nên cần phải nói cho
mà xét mình. Nếu các con thật lòng vì Ðạo thì đâu có chậm trễ như vầy.
Ngày Thầy khai Ðạo, Thầy
cũng có để lời cho các con hiểu rằng: Lũ ma hồn quỉ xác nó cứ theo phá khuấy
các con là nó muốn phá Ðạo đó. Lại cũng vì các con không thoát tục đó chớ, các
con mà có sức chống chỏi thì lũ ấy phải xa và Tòa Thánh hôm nay đã thành một
nơi đô hội mà các con cũng đặng sum vầy một cửa.
Anh lớn em nhỏ một lòng
một dạ, lấy Ðạo làm gốc mà lập thành một Tiểu Thiên Ðịa há chẳng hơn giàu sang
bốn biển sao? Há chẳng phải một điều phước hạnh lớn lao hơn mọi sự sao? Há
chẳng phải là một nơi giải thoát chung cho nhơn quần xã hội sao? Các con hiểu
chăng? Nếu các con hiểu đặng ý Thầy thì rất may cho Ðạo đó. Thầy hỏi các con
vậy chớ Chức Sắc của Thầy ban cho các con để mà làm gì? Nếu các con phủi trần
thế mà lo cho Ðạo thì sao Tòa Thánh còn thiếu tay giúp Ðạo để cho đến đổi càng
ngày càng tiều tụy mà ra một cảnh điêu tàn.
Năm 1928 (âl. Ðầu năm Mậu Thìn): Ðức Chí Tôn dạy "... nếu không đủ sức thương nhau thì
cũng chẳng đặng ghét nhau...".
Ðầu năm Mậu Thìn (1928).
THẦY
Các con,
Cười.... Con cái muốn chi
thì đặng nấy, Thầy đã nhiều phen bị mấy anh Thiêng liêng của các con phiền
trách rằng: Thầy thương yêu thân cận các con quá lẽ mà làm cho sanh tật dể duôi
và xúm nhau khuyên Thầy đừng thường giáng đặng để cho chúng nó dạy dỗ các con.
Thầy đã hứa lời nên mới không đến thường từ đó đến nay, thằng Cư nó lạy một hai
cũng xin giáng cho đặng, Thầy mới hỏi, chừng Thái Bạch hay đặng nó mới nói thế
nào? Cười.... Kệ kiếp nó các con nghe lời yêu cầu của Thầy mà để dằn lòng họa
may cơ thắng tà có mạnh thêm chút ít nữa nghe.
Thầy thường nói với các
con rằng: Thầy là cha của sự thương yêu, là do bởi thương yêu mới tạo thành thế
giới và sanh dưỡng các con, vậy các con cũng sản xuất nơi sự thương yêu ấy. Vậy
các con là cơ thể của sự thương yêu mà các con không hiểu sự thương yêu là gì?
Bởi nơi nào? Vậy Thầy hỏi, Trung nói con.
Bạch cùng Ðức Chí Tôn: Sự
thương yêu là việc giúp lẫn nhau, chia vui sớt nhọc và nâng đỡ nhau, dầu cho ai
đi nữa cũng tưởng như một mà thôi.
Không con, sự thương yêu
là giềng bảo sanh của Càn Khôn Thế Giới. Bởi thương yêu vạn loại hòa bình, Càn
Khôn an tịnh; an tịnh mới khỏi thù nghịch lẫn nhau, mới không tàn hại nhau;
không tàn hại nhau mới giữ bền cơ sanh hóa. Còn kẻ nghịch của cơ sanh hóa là gì?
Các con có biết à, Thầy hỏi?
Trung bạch rằng: Ấy là
những kẻ vô đạo đức, đã không lo trau giồi tánh chất lại còn kiếm mà nghịch lẫn
với người.
Trúng ít ít, cười..... Con
nói đó là nói về con người tà quái, chớ còn thiệt là Quỉ tà, Quỉ vương. Quỉ
vương là tay diệt hóa, cũng như có sống của Thầy ắt phải có chết của Quỉ vương
vậy, biết không con? Vậy thì các con nên kiếm hiểu coi Quỉ vương lấy cơ thể nào
mà tàn hại các con cho biết? Kiếm coi?
Trung bạch: Quỉ vương xúi
giục cho người không đem lòng bác ái mà gây rối cho lương sanh.
Ừ, sao con không dùng
tiếng ghét đặng tỏ cho đủ lý cao sâu hơn con? Vì ghét nhau vạn loại mới khi
nhau; vì ghét nhau vạn loại mới nghịch lẫn nhau; vì ghét nhau vạn loại mới tàn
hại lẫn nhau. Mà tàn hại lẫn nhau là cơ diệt thế, các con có biết à? Thầy cấm
các con từ đây nếu không đủ sức thương nhau thì cũng chẳng đặng ghét nhau nghe
à....
Thăng.
Phụ ghi: Bài Thánh ngôn nầy cùng
một ý với bài Thánh ngôn ngày 11-01-1930 (12-12-Kỷ Tỵ) Thánh ngôn Hiệp Tuyển
Q.2 bài 64.
Ngày 29-04-1928 (âl. 10-03-Mậu Thìn): Ðức Chí Tôn dạy "Cuộc đời khó khăn tỉ như bài thi, nếu
dễ thì ai cũng đặng, cuộc thi có ý vị gì đâu. Hễ bài càng khó thì đậu càng
cao...".
Tòa Thánh, ngày 10 tháng 3
năm Mậu Thìn (1928).
THẦY
Các con.
Cư, Hiếu! Thầy thấy hai vợ
chồng con chịu nhiều điều sầu thảm, Thầy mừng, mà cái mừng ấy lại đổ ra chứa
chan giọt lụy!
Ðường đời khúc mắc chông
gai là lẽ Thiên cơ đã định vậy; cái nơi để cho cả chư Thần, Thánh, Tiên, Phật
đến kiến công lập vị mình chẳng khác nào con buôn trong buổi chợ. Cả sức lực,
cả trí não tinh thần đều bị tiêu tán nơi ấy, vì vậy nên mới mất chơn linh, thất
ngôi diệt vị.
Bởi vậy cho nên nhiều bực
Thánh, Thần, Tiên, Phật cam lòng thủ phận chẳng dám vọng cầu đem thân vào cảnh
đọa, nhưng mà chẳng tái kiếp thì như nhu sĩ trốn thi, thế nào mong mỏi địa vị
ra cao thượng.
Cuộc đời khó khăn tỉ như
bài thi, nếu dễ thì ai cũng đặng, cuộc thi có ý vị gì đâu. Hễ bài càng khó thì
đậu càng cao, đậu cao mới ra có giá. Thầy tưởng như nơi thế gian nầy có đứa con
nào Thầy cưng trọng hơn hết thì là các con, nhưng mà chẳng lẽ Thầy làm giám
khảo lại cấp nấp bài thi lén cho mỗi đứa thì cái đậu của các con có ra chi.
Lại nữa, Thầy biết trước
rằng: Không cần giúp các con cũng dư sức đậu đặng, thì dường ấy nếu Thầy giúp,
tức hại thể diện các con, chớ không giờ phút nào Thầy xa các con.
Các con chịu khổ hạnh là
Thầy muốn vậy.
Thăng.
Phụ ghi: Bài nầy có trong
quyển 1 Năm Mậu Thìn 1928 cách chấm câu có sự khác biệt. Ðể cho nhất quán chúng
tôi chọn bài nơi quyển 1 thay thế cho bài nơi quyển 2 nầy.
Ngày 04-05-1928 (âl. 15-03-Mậu Thìn): Ðức Chí Tôn dạy "Thầy phán lịnh cho Cửu Trùng Ðài và
Hiệp Thiên Ðài phải hiệp nghe à."
Le 4 Mai 1928 (Rằm tháng 3 Mậu Thìn).
THẦY
Các con,
Cười.... Thầy tưởng khi các con còn cứng lòng hơn nữa chớ... Cười....
Các con chỉ biết rằng có
xác thịt trần của các con đó là hữu hình, biết có mình các con mà thôi, chớ còn
Lão già nầy thì chẳng cần chi kể đến há?
Nầy, Thầy nói cho mà biết
rằng: Chẳng giờ phút nào mà Con Mắt Thầy không chăm nom gìn giữ các con. Thầy
đợi xem cho rõ coi cách các con lập vị mình dường nào. Thầy lại nghĩ mà cười
thầm hoài. Mỗi phen Thầy thử thách các con thì các con rối rắm, Thầy chẳng biết
tới chừng nào các con mới đoạt đặng Thánh đức của Thầy dành để cho các con.
Trước mặt chư Thần, Thánh, Tiên, Phật, Thầy lấy làm hổ thẹn, oan gia là oan gia
lắm hử!
Từ ngày các con nghịch lẫn
nhau thì chư Thần, Thánh, Tiên, Phật chẳng còn ở cùng các con nữa, các con có
biết à?
Trung! Ngày mai nầy chạy
tờ cho cả mấy em con biết rằng: Thầy phán lịnh cho Cửu Trùng Ðài và Hiệp Thiên
Ðài phải hiệp nghe à.
Tắc! Con phải ký tên Tờ
Châu Tri với anh con nghe à.
Cư! Con phải sửa soạn mình
hầu chịu một phen khảo hạch nữa, rán lấy gương ấy mà răn nghe.
Hai con Trung, Cư phải
hiệp ý đặng lo Ðạo, Thầy dặn một phen nữa, chi chi các con cũng nhớ khi các con
ở nơi lòng Thầy.
Hậu! Cho cả Chức Sắc Hiệp
Thiên Ðài hay mạng lịnh Thầy.
Thầy Thăng.
Phụ ghi: Bài nầy có trong quyển 1
Năm Mậu Thìn 1928 cách chấm câu có sự khác biệt. Ðể cho nhất quán chúng tôi
chọn bài nơi quyển 1 thay thế cho bài nơi quyển 2 nầy.
Ngày 28-06-1928 (âl. 11-05-Mậu Thìn): Ðức Chí Tôn dạy
làm đường cát trắng để ví với khổ hạnh.
Le 28 Juin 1928 (11-5-Mậu Thìn).
THẦY
Các con.
Hiếu! Con nghe Thầy nói chuyện làm đường cát
trắng con.
Thầy đố con biết làm sao cho đường đen ra
trắng... Cười ...
Nghe con, nè
làm theo nghe.
Ðổ đường đen
vào một cái hủ thọc lủng đít, rồi định chừng cho vừa hai phần hủ đường, còn một
phần hủ thì đổ bùn non cho tới miệng, đem phơi nắng chừng một tuần thì là đường
trở nên trắng; gạt lớp bùn đi thì con đặng một thứ đường trắng phau phau rất
ngon rất đẹp đó con.
Cái khổ hạnh
của con giống như đường đó con à. Con có biết Thầy khóc như con vậy chăng con?!
Nếu con không vậy làm sao
đáng con cái của Thầy. Con chỉ nhớ rằng Thầy thương con là đủ. Ðặng thế gian
yêu mến ắt Thầy phải ghét, mà Thầy ghét con thì còn chi con, con khá nhớ!
Cư, Chương, lo Tịnh Thất
với em nghe.
Tắc, đã đổ biếng ra rồi đa
nghe.
Cư, kêu hai anh lớn con
vào chầu Thầy. Phò Ðại Ngọc Cơ kẻo nó nghi ngờ nữa nghe con.
Phụ ghi: Bài nầy có trong quyển 1
Năm Mậu Thìn 1928 cách chấm câu có sự khác biệt. Ðể cho nhất quán chúng tôi
chọn bài nơi quyển 1 thay thế cho bài nơi quyển 2 nầy.
Tái Cầu: THẦY
Các con, cười .....
Bây giờ một đời cũng cứ
dại vậy hoài há? Biểu phò loan mà cũng để Thầy đợi mới nghe, con cái cứng đầu,
nặng hơi mỏi nghỉnh. Cười....
Trung, Thái Bạch chầu Thầy
để lời khen con, Thầy mừng lắm. Từ ngày các con chẳng thuận nhau, nó giận, làm
cho Thầy lo sợ buồn bực. Con cũng lừa dịp nầy cầu nó cho kinh luôn, con nghe.
..... Con nghe lời Thầy
dặn:
Về Vĩnh Nguyên Tự, con
nhứt định cho Thụ về Tòa Thánh. Hai em con Cư với Tắc từ đây hằng ở bên con
đặng đi phổ độ. Ba con phải ra Tương trong tuần tới nầy đặng Thầy giáng cơ dạy
nó kẻo nó lo lắng sầu thảm tội nghiệp. Rồi về con phải đi Ô Môn tại chùa Vạn Ðức,
cầu Thái Bạch đặng nghe nó dạy và phổ độ chúng sanh.
Nương, từ đây con phải sắp
đặt đặng giữ cho an thuận Tòa Thánh. Thái Bạch nói với Thầy rằng: Nó giao Tòa
Thánh cho con đặng Trung, Cư, Tắc đi phổ độ.
Các con khá tuân mạng lịnh
nó kẻo nó giận nghe.
Thầy ban ơn
cho các con.
Ngày 05-08-1928 (âl. 19-06-Mậu Thìn): Ðức Chí Tôn
dạy về nguy cơ phân hóa của nền Ðạo "Ðạo
hiện giờ cũng chẳng khác chi người bịnh mà lương
y coi chưa ra chứng,..".
Cầu Nhiếm, ngày 19 tháng 6 Mậu Thìn (5-8-1928).
THẦY
Các con,
Trung, Thơ, hai con đã để
công trình đi đến nhiều chỗ đặng gieo truyền mối Ðạo của Thầy, nhưng hai con
chưa rõ tình thế của mối Ðạo lúc nầy là sao?
Ðạo hiện thời cũng chẳng
khác chi người bịnh mà lương y coi chưa ra chứng. Bề ngoài coi chẳng vẻ chi
trầm trọng, nhưng một ngày kia nếu chẳng rõ mà chế cải thì xuất tại trong mà
loán ra ngoài. Thế mạnh như núi đè cây, như biển tràn bờ, chẳng thế chi ngăn
chống nổi. Ấy là lúc bịnh xung trong ngũ tạng lục phủ nhập đến cao hoan thì người
bịnh dầu số Trời cứu vãn cũng không qua khỏi đặng.
Các con dòm nền Ðạo bề
ngoài coi dìm dà sung túc mà chẳng thấy rõ cái mạch bịnh trong tâm, chẳng khác
chi thế Sở chế bạo Tần, ham cái mạnh bề ngoài, biết cái sợ nơi mặt, chớ chẳng rõ
lòng người ra sao và không độ cái mạch tấp cấp thời sẽ dần dần tan như giá mà
đổi ra yếu hèn, thấp nhược. Mỗi chỗ đều mong lập thành độc lập phân riêng,
người trong Ðạo phần nhiều mong hiệp thế riêng cho mình mà kình chống trở mặt
với mỗi con.
Ðạo thế chẳng kíp chầy sẽ
thành ra một món hàng, mà mỗi người trong Ðạo sau khi giành giựt cấu xé nhau
thì sẽ phân chia tan tành manh mún để cuộc trò cười về sau đó.
Ấy là tại nơi đâu?
Người hành đạo chẳng đủ
quyền chế cải, kẻ tự cao muốn chiếm vị cầu danh, nghịch tư cách đối đãi với thế
tình, gây ác cảm mà tạo thành thù oán. Hai con phải biết chỗ yếu nhược của Ðạo
nơi đó mà kiếm phương tìm chước lấy cộng hòa hiệp nhơn ý mà điều đình sửa cải
cho chóng. Làm sao cho mỗi Ðạo Hữu các con đều ngó về Tòa Thánh mà xưng tụng ân
huệ của mỗi con có trách nhiệm xứng đáng, và làm sao cho dứt mối hiềm thù riêng
của mỗi đứa, hiệp đồng trí thức mà làm cho người ngoài dòm vào nhìn nhận mối
Ðạo quí hóa và phải sùng bái cử chỉ cao thượng của các con. Chừng ấy dầu các
con không mạnh cũng ra mạnh, không đông cũng nên đông, về việc phổ độ nhơn sanh
chẳng còn điều chi trắc trở.
Ðạo trễ một ngày thì hại
cho chúng sanh một ngày, mà mỗi đứa đều gây ác cảm mà làm mối Ðạo thành ra bánh
vẽ thì chừng nào Ðạo trọn thành nơi đây, chừng nào cho Ðạo truyền ra ngoại
quốc.
Trong còn mơ màng như
người say chưa tỉnh, thì ngoài thế nào được đầm ấm mà gieo lần ra; các con nên
biết xưa những chi mà trái cả nhơn tâm thì khó bền khó vững. Chánh sách cộng
hòa yên tĩnh là chánh sách của các con dùng lập Ðạo mà thôi.
Kiêu hãnh thái thậm, vào
muốn có người trình, ra muốn có kẻ cúi, khoát nạt đè áp, biết mình mà chẳng
màng biết người, hay ỷ sức mà chẳng dò xem thời thế, chẳng chế phục nhơn tâm,
chẳng biết dùng khiêm từ mà đãi khách là những nét của bực vương bá xưa dùng mà
phải tan tành vũ trụ đó. Nay các con lập một Ðạo cũng chẳng khác chi lập một nước,
phận sự lại càng khó khăn, liệu mà sửa cải, liệu mà điều đình mới có thể chống
ngăn được sự tàn hại sẽ sắp dẫn mà đến cho nền Ðạo được vững, người được hòa,
tâm được hiệp, ngoài được mạnh, trong được thung dung gieo giống quí mầu thì
công ấy chẳng chi sánh được.
Thầy vì thương chúng sanh,
tưởng công lao của mỗi đứa, nên chẳng nỡ để cho mối Ðạo đến điêu tàn, nhưng nếu
trong các con chẳng có đứa nào mà lãnh phần chế biến, làm cho hòa thuận chung
vui để cho đến nỗi hiềm thù oán ghét nhau mà để trò cười muôn thuở, uổng công dìu
dắt của Thầy bấy lâu thì biển khổ sông mê là nơi các con chịu đời đời kiếp kiếp
đó.
Thương chẳng đặng thấy
nên, thì dầu cho các con càng đông thì lại càng thêm một người làm rối, một mối
hận để chờ dịp cắn xé nhau, chớ chẳng ích chi hết, nên biết nghe.
Thầy ban ơn cho các con.
Thăng.
Ngày 26-07-1928 (âl. 09-06-Mậu Thìn): Ðức Chí Tôn dạy "... Thầy chỉ mong mỗi con tỉnh hồn,
thức trí ngó lại bước đường sái trước kia mà lập tâm làm việc chánh
đáng...".
Cholon, 26 Juillet 1928
(9-6-Mậu Thìn).
THẦY
Các con,
Các con xa Thánh giáo của Thầy đã lâu, tưởng lòng cũng hằng mơ ước hoài vọng. Mà Thầy
lâu đến để lời tâm huyết chỉ giáo cho các con, Thầy cũng buồn lòng mà thấy bầy
con lao nhao lố nhố, lặn hụp chìm đắm giữa cõi hư sanh nầy.
Các con ôi, Thầy lấy đức
háo sanh mà dìu dắt các con chẳng khác nào như kẻ làm cha nâng niu dạy dỗ một
trẻ bé, trông nom cho nó mau trưởng thành để lưu danh truyền nghiệp cho nó có
tên tuổi với đời. Sự nên hư của tôn chỉ nền Ðạo có một phần ảnh hưởng rất lớn
lao với quyền thế của Thầy, danh vọng của Thầy và luôn đến ngôi vị của Thầy
nữa. Con nên thì Thầy vui, con buồn thì Thầy buồn, mà con đau đớn tất Thầy đau
đớn.
Vậy trong đời nầy, sự buồn
vui, vinh nhục, phước họa cũng chẳng khác nào mấy ngọn sông, mấy hòn núi của
Thầy lấy luật Thiêng Liêng mà tạo. Sông có thể thành ruộng, núi có thể diệt
tiêu mà làm biển cả, cũng như sự buồn lắm lúc hóa ra vui, sự vinh thành nên
nhục, cái phước đổi cái họa vậy.
Thầy thương phần nhiều các
con dám xủ diệt thế trần, trông mong nơi chí của Thầy mà dìu dắt đoàn em dại.
Nhưng thương ôi! Con đường của các con bị linh chinh về nơi hành động của một
hai kẻ có trách nhiệm xứng đáng. Cái họa lây vạ tràn kia nhiều khi phải bôi xóa
đến công trình xứng đáng của mỗi con và nhận chìm luôn đến con thuyền Bát Nhã.
Có lẽ mỗi con cũng hiểu thấu.
Các con ôi! Thầy thương
đứa tâm thành chánh trực, đạo đức khiêm cung, cũng như Thầy xóa kẻ xảo trá gian
tà cầu danh chác lợi.
Ôi, Thầy cực nhọc bao phen
mà nay con đường ngó lại còn dài thăm thẳm. Thầy chỉ mong mỗi con tỉnh hồn,
thức trí ngó lại bước đường sái trước kia mà lập tâm làm việc chánh đáng theo
lần Thầy thì sự may mắn ấy không còn chi cho Thầy vui hơn nữa.
Trang, con chớ phiền muộn
lo buồn chi. Ðịa vị của mỗi con Thầy đã lập thành. Cái tai hại kia vừa qua thì
có lẽ một ngày Thầy sẽ thấy các con thung dung mà hiến cho Thầy một sở trông
cậy chắc chắn. Quyền Thiêng Liêng của Thầy nơi tay nếu không phải để dắt các
con chớ cho ai được.
Khá trông cậy chí cao
thượng anh phong mà nhìn sự đau đớn chính mình Thầy đây không tránh khỏi.
Ðời vui tạm sống thừa.
Ðạo thiêng liêng bất tận.
Nên cân nặng nhẹ trọng
khinh mà chìu theo thời thế và tin tưởng trông cậy nơi Thầy thì kiếp phù sanh
của mỗi con và duyên tiền định của mỗi đứa đều nằm trong tay Thầy hết.
Trang, con hiểu há?
Trung, con rán khuyên các
bạn con và rán mà tuân lời Lý Bạch, ấy là hai chuyện Thầy cậy con.
Thầy ban ơn cho các con.
Thăng.
Phụ ghi: Theo Thánh Ngôn Hiệp
Tuyển quyển 2 bài 55 ghi là: Ngày 28-07-1928 (âl. 12-06-Mậu Thìn)
Năm 1928 (âl. Mậu Thìn): Ðức Chí Tôn dạy Ngũ Giới
Cấm.
Phò Loan: Hộ Pháp, Thượng
Phẩm
Năm Mậu Thìn (1928).
Ngũ Giới Cấm: Bài số 1
THẦY
Các con,
Thầy đã nói với các con
rằng: Khi chưa có chi trong Càn Khôn Thế Giới thì khí Hư Vô sanh ra có một Thầy
và ngôi của Thầy là Thái Cực.
Thầy phân Thái Cực ra
Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi phân Tứ Tượng, Tứ Tượng biến Bát Quái, Bát Quái biến hóa
vô cùng mới lập ra Càn Khôn Thế Giới. Thầy lại phân tánh Thầy mà sanh ra vạn
vật là: Vật Chất, Thảo Mộc, Côn Trùng, Thú Cầm, gọi là Chúng Sanh.
Các con đủ hiểu rằng: Chi
chi hữu sanh cũng do bởi chơn linh Thầy mà ra; hễ có sống ắt có Thầy, Thầy là
Cha của sự sống. Vì vậy mà lòng háo sanh của Thầy không cùng tận.
Cái sống của cả Chúng
Sanh, Thầy phân phát khắp Càn Khôn Thế Giới chẳng khác nào như một nhành hoa
trong cội, nó phải đủ ngày giờ Thầy nhứt định mới trổ bông và sanh trái đặng
trồng nữa, biến hóa ra thêm. Nếu như ai bẻ hoa ấy nửa chừng thì là sát một kiếp
sanh không cho biến hóa.
Mỗi mạng sống đều hữu căn
hữu kiếp, dầu nguyên sanh hay hóa sanh cũng vậy, đến thế nầy lâu mau đều định
trước, nếu ai giết mạng sống đều chịu quả báo không sai. Biết đâu cái kiếp sanh
ấy chẳng phải là Tiên, Phật bị đọa luân hồi mà ra đến đổi ấy.
Cái mạng sống là Thầy, mà
giết Thầy thì không phải dễ. Các con gắng dạy Nhơn Sanh điều ấy.
* * *
Ngũ Giới Cấm: Bài số 2
THẦY
Các con,
Ôi, Thầy sanh các con thì
phải yêu trọng các con chẳng cùng, mà Thầy cho các con đến thế giới nầy với một
Thánh Thể Thiêng Liêng y như hình ảnh của Thầy, không ăn mà sống, không mặc mà
lành, các con lại không chịu, nghe điều cám dỗ, mê luyến hồng trần, ăn cho phải
bị đọa, dâm cho phải bị đày, nên chịu nạn áo cơm dục quyền cầu lợi.
Lợi, Thầy cũng đã dành cho
các con chung hưởng cùng nhau, mà cũng vì tham, đứa chứa nhiều, đứa chịu đói.
Quyền, Thầy cũng ban cho
các con in như Thầy đã ban cho chư Thần, Thánh, Tiên, Phật hầu cho có đủ thế
kềm thúc với nhau đặng giữ vẹn Thánh chất yêu sanh của Thầy, mà quyền ấy trở
nên một cơ thể buộc trói nhơn sanh trong vòng tôi mọi. Ôi, thảm thay! Cái thất
vọng của Thầy nên ghê gớm, các con có hiểu vì sao mà cả nhơn sanh gian tham
chăng?
Thì cũng muốn cho nhiều
sanh mạng chịu phục dưới quyền thế lợi lộc đó. Vậy sự yếu trọng của con người
là nạn cơm áo, nắm chặt quyền phân phát cơm áo thì chưa ai đã chịu thọ sanh nơi
thế nầy lánh khỏi.
Muốn cho đặng quyền hành
ấy thì làm thế nào?
Dùng hết mưu chước quỉ
quyệt thâu đoạt cho đặng lợi lộc quyền thế cho nhiều. Vì vậy mà đời trở nên trường
hổn độn, tranh tranh, đấu đấu, giựt giựt, giành giành gây nên mối loạn, nhơn
loại nghịch lẫn nhau, giúp cho phép tà quyền mạnh hơn, yếu thiệt, mất phép công
bình thiêng liêng Tạo Hóa. Cái trường thảm khổ của thế gian cũng do nơi đó mà
ra.
Vậy gian tham đã thâm nhập
vào lòng, thì lòng hết đạo đức.
Gian tham đã thâm nhập vào
nhà, thì nhà không chánh giáo.
Gian tham đã thâm nhập vào
nước, thì nước hết chơn trị.
Gian tham đã lộng toàn thế
giới, thì thế giới hết Thánh, Thần.
Thầy không cần nói, sự
gian tham có thể giục các con lỗi Ðạo cùng Thầy mà bị lắm điều tội lỗi. Ấy vậy
gian tham là trọng tội.
* * *
Ngũ Giới Cấm: Bài số 3
Vì sao tội Tà dâm là trọng
tội?
Phàm xác thân con người,
tuy mắt phàm coi thân hình như một, chớ kỳ trung nơi bổn thân vốn một khối chất
chứa vàn vàn muôn muôn sanh vật.
Những sanh vật ấy cấu kết
nhau mà thành khối "La porton cellues" vật chất có tánh linh vì chất
nuôi nấng nó cũng đều là sanh vật, tỷ như rau, cỏ, cây trái, lúa gạo, mọi lương
vật đều cũng có chất sanh.
Nếu nó không có chất sanh
thì thế nào tươi tắn đặng mà chứa sự sống. Như nó khô rũ thì là nó chết, mà các
con nào ăn vật khô héo bao giờ. Còn như nhờ lửa mà nấu thì là phương pháp tẩy
trược đó mà thôi, chớ sanh vật bị nấu chưa hề phải chết.
Các vật thực vào tỳ vị lại
biến ra khí, khí mới biến ra huyết, chẳng cần nói các con cũng biết cái chơn
linh khí huyết là thế nào? Nó có thể hườn ra nhơn hình mới có sanh sanh tử tử
của kiếp nhơn loại.
Vì vậy mà một giọt máu là
một khối chơn linh, như các con dâm quá độ thì sát mạng chơn linh ấy.
Khi các con thoát xác thì
nó đến tại Nghiệt Cảnh Ðài mà kiện các con; các con chẳng hề chối tội đặng.
Phải giữ gìn giới cấm ấy cho lắm.
* * *
Ngũ Giới Cấm: Bài số 4
Vì sao phải giải tửu?
Thầy đã dặn rằng: Thân thể
con người là một khối chơn linh cấu kết lại. Những chơn linh ấy là đều hằng
sống. Phải hiểu rằng: Ngũ tạng, lục phủ cũng là sanh vật mà thành ra, nhưng
phận sự chúng nó làm, thoảng hiểu biết hay là không hiểu biết đều do nơi mạng
lịnh Thầy đã phán dạy.
Vậy Thầy lấy hình chất xác
phàm của các con mà giảng dạy trước. Thầy nói vì cớ nào rượu làm hại cho thân
thể con người về phần xác. Hình chất con người vẫn là thú, phải ăn uống mới
nuôi sự sống; như rượu vào tỳ vị, nó chạy vào ngũ tạng, lục phủ đủ hết, thì
trái tim con người chẳng khác nào như cái máy chánh để trữ sự sống, cũng phải
bị thâm nhập vào làm cho sự lao động quá chừng đổi thiên nhiên đã định, thôi
thúc huyết mạch phải vận động một cách vô chừng mà làm cho sanh khí nơi phổi
chẳng đủ ngày giờ nhuận huyết tinh sạch cho đặng. Trược huyết ấy thối lại cùng
trong thân thể để vật chất ô trược vào trong sanh vật. Mỗi khối ăn nhằm phải
bịnh, một ngày thêm một chút, hết cường tráng. Cốt tủy lần lần phải chết thì
thân thể các con phải bị chết theo. Nhiều kẻ bị chết nửa thân mình, vì rượu nên
ra đến đổi.
Thầy dạy về phần hồn của
các con. Thầy nói cái chơn thần là nhị xác thân các con là khí chất (Le
sperme). Nó bao bọc thân thể các con như khuôn bọc vậy. Nơi trung tim của nó là
óc. Nơi cửa xuất nhập của nó là mỏ ác (gọi tiếng chữ là Vi Hộ); nơi ấy Hộ Pháp
hằng đứng mà gìn giữ chơn linh các con khi luyện thành Ðạo đặng hiệp một với
khí.
Vậy thì óc là nguồn cội
của khí, mà óc cũng bị huyết vận động vô chừng làm cho đến đổi loạn tán đi thì
chơn thần thế nào an tịnh đặng điều khiển; thân thể phải ra ngây dại, trở lại
chất thú hình, mất phẩm nhân loại rồi còn mong chi đặng phẩm Thần, Thánh, Tiên,
Phật. Laị nữa, buổi loạn thần ấy để cửa trống cho tà mị xung đột vào giục cho
các con làm việc tội tình mà phải chịu luân hồi muôn kiếp.
Vậy Thầy cấm các con uống
rượu nghe à.
Phụ ghi: ...thoảng hiểu biết...
theo chúng tôi nghỉ có thể là ...thảng hiểu biết...
* * *
Ngũ Giới Cấm: Bài số 5
Tạo sao cấm vọng ngữ?
Thầy đã nói rằng: Nơi thân
phàm các con, mỗi đứa Thầy đều cho một chơn linh gìn giữ cái chơn mạng sanh
tồn. Thầy tưởng chẳng cần nói cho các con cũng hiểu rõ rằng: Ðấng Chơn linh ấy
vốn vô tư mà lại đặng phép giao thông cùng cả chư Thần, Thánh, Tiên, Phật và
các Ðấng Trọn Lành nơi Ngọc Hư Cung, nhứt nhứt điều lành và việc dữ đều ghi
chép không sai đặng dâng vào Tòa Phán Xét. Bởi vậy nên một mảy không qua, dữ
lành đều có cả. Lại nữa, các chơn linh ấy, tánh Thánh nơi mình, đã chẳng phải
gìn giữ các con mà thôi mà còn hay dạy dỗ các con, thường nghe đời gọi lộn
lương tâm là đó.
Bởi vậy, chư Hiền, chư
Thánh Nho nói Ðạo rằng: "Khi nhơn tức khi tâm, khi tâm tức khi Thiên, khi
Thiên đắc tội, hoạch tội ư Thiên vô sở đảo giả". Như các con nói dối,
trước chưa dối với người thì các con đã dối với lương tâm tức là chơn linh.
Thầy đã nói chơn linh ấy đem nạp vào Tòa Phán Xét từ lời nói của các con, dầu
những lời nói ấy không thiệt hành mặc dầu, chớ tội tình cũng đồng một thể.
Nơi Tòa Phán Xét chẳng một
lời nói vô ích mà bỏ, nên Thầy dặn các con phải cẩn ngôn cẩn hạnh, thà là các
con làm tội đặng chịu tội cho đành, hơn là các con nói tội mà phải mang trọng hình
đồng thể.
Các con khá nhớ.
Thăng.
Ngày 23-12-1931 (âl. 15-11-Tân Mùi): Ðức Chí Tôn dạy "Quyền Chí Tôn là Thầy, Quyền Vạn Linh
là sanh chúng...".
Phò Loan: Hộ Pháp - Văn
Pháp.
Hầu Ðàn: Q. Giáo Tông Thượng
Trung Nhựt, Ðầu Sư Thái Thơ Thanh, Thượng Tương Thanh; Mấy vị Chức Sắc Thiên
Phong có mặt tại Thảo Xá ngày ấy.
Thảo Xá Hiền Cung, ngày
23-12-1931.
THẦY
Các con,
Thầy lấy làm vui đặng gặp
các con đủ mặt ngày nay mà hầu Thầy. Các con nghe lời Thầy dặn cần yếu nầy mà
nhớ rằng: Toàn Thế Giới Càn Khôn chính có hai quyền, trên là quyền hành Chí Tôn
của Thầy, dưới là quyền hành của chúng sanh. Thầy đã lập hình thể hữu vi của
Thầy, nghĩa là Hội Thánh của Ðại Ðạo ngày nay rồi thì Thầy cũng phải ban quyền
hành trọn vẹn của Thầy cho hình thể ấy đặng đủ phương tận độ chúng sanh, còn
các con thảy đều đứng vào hàng sanh chúng, dưới quyền hành chuyển thế của đời,
nghĩa là toàn nhơn loại đồng quyền cùng Thầy, mà Tạo Hóa Vạn Linh vốn là con
cái của Thầy, vậy thì Vạn Linh cũng có thể đoạt vị vào hàng Thần, Thánh, Tiên,
Phật đặng.
Trong quyền hành ấy có
nhiều đẵng cấp, nên khỏi phải chịu phẩm người; ấy vậy người là chủ quyền của
Vạn Linh. Thầy nói rõ: Quyền Chí Tôn là Thầy, Quyền Vạn Linh là sanh chúng,
ngày nào quyền lực Chí Tôn đặng hiệp một cùng Vạn Linh thì Ðạo mới ra thiệt tướng.
Thầy đã ban quyền hành Chí Tôn của Thầy cho hai đứa làm đầu Hội Thánh là Giáo
Tông và Hộ Pháp, vậy thì quyền hành Chí Tôn của Thầy đặng trọn vẹn khi Giáo
Tông cùng Hộ Pháp hiệp một. Còn cả nhơn loại thì là Quyền Vạn Linh; quyền hành
Chí Tôn của Thầy duy có quyền hành Vạn Linh đối phó mà thôi.
Thái Bạch hằng giận các
con rằng: Mọi điều chi nó đã hiệp đồng cùng Hộ Pháp mà ban hành, thì các con
lại còn khi lịnh xem rẻ rúng. Vậy thì từ đây hễ có mạng lịnh chi đã đủ hai đứa
nó hạ truyền thì các con phải hội đủ Nhơn Sanh, Hội Thánh và Thượng Hội mà xét
nét cho cặn kẻ phân minh đặng thi hành phận sự.
Thái Bạch đã hứa cùng Thầy
rằng: Qua ngày Tòa Tam Giáo Nữ phái rồi thì nó sẽ phong Thánh thêm nữa; các con
rán mà chìu theo lòng nó nghe.
Thầy ban ơn cho các con.
Thăng.
Ngày 24-06-1928 (âl. 07-05-Mậu Thìn): Ðức Thái Bạch dạy
"Lão cầm quyền Giáo Tông đặng cũng
nhờ nương theo chư Ðạo hữu mới có phần xác mà hành chánh đặng...".
Ngày 24-6-1928 (07-05-Mậu
Thìn).
THÁI BẠCH
Lão giận không muốn cho
hầu đó chút, nhưng Chí Tôn đã phân dạy, Lão phải tuân theo cho vào.
Lão mừng chư Ðạo hữu. Cười....
Chư Hiền Hữu, Lão hỏi thử
rằng: Không biết Lão có nơi đây không há?
À há! Giáo Tông mà làm gì
hử?
Lão tưởng không cần nói thì
chư Ðạo Hữu cũng đủ biết rằng: Lão cầm quyền Giáo Tông đặng cũng nhờ nương theo
chư Ðạo Hữu mới có phần xác mà hành chánh đặng; Lão chẳng có lời chi cám ơn chư
Hiền Hữu đã tận tâm giúp Lão nên nền Ðạo ngày nay mới biến ra như vầy...
Cười....
Cửu Trùng Ðài thì không
quyền; Hiệp Thiên Ðài không lịnh, Lão dầu để hết tinh thần thiêng liêng vào nữa
cũng chẳng làm gì? Chi bằng Lão để cho chư Hiền Hữu dùng hết sức phàm điều
đình, chừng nào không đặng cầu đến Lão sẽ hay, cười....
Lão cũng chẳng nên nói chi
lắm mà làm cho phiền lòng Chí Tôn, vì lắm công chư Hiền Hữu nên Ðạo mới ra đến
đổi nầy.
Thăng.
Ngày 24-12-1930 (âl. 04-11-Canh Ngọ): Ðức Lý Giáo Tông
Tái thủ quyền hành.
Phò Loan: Hộ Pháp - Văn
Pháp.
Tòa Thánh, ngày 24-12-1930
(Canh Ngọ).
ÐẠI ÐẠO TAM KỲ PHỔ ÐỘ
LÝ GIÁO TÔNG
(Tái thủ quyền
hành)
Hỉ chư Hiền Hữu, chư Hiền
Muội,
Cửu tử kiêm triêu đắc phục
hườn,
Hạnh phùng Thiên mạng đáo
khai Ngươn.
Thế trung kỵ tử hà tri tử,
Trử giả hà cầu, chủ Tịch
Hương?
Lão đã nặng mang một cảm
tình rất nặng cùng chư Hiền Hữu, Hiền Muội rồi đó! Lão là người đứng ngoài vòng
thế sự hèn lâu, nên đôi phen bợ ngợ, phải tìm tàng lượng trí ý mỗi người. Ôi
nghĩ nên rất khó, vì khi nãy Lão thấy con cái Chí Tôn đông đảo dường ấy, may là
một nước Việt Nam chưa đủ trọn Ðạo mà dường này; ngày nào đã truyền bá trong
toàn nhơn loại trọn khắp Ngũ Châu mới sao nữa?
Ngán thay cho trách nhậm
nặng nề, vì trót đã hứa lời cùng Từ Bi ra tế độ; hễ trách phận làm anh tuy
nhiên lấy oai quyền khuyên nhủ, trừng trị mấy em mặc dầu, chớ cũng nên hiểu tâm
của mỗi đứa. Lão chỉ sợ một điều là Lão không phương gần kẻ tà tâm toan dạy dỗ,
còn như gần kẻ đạo đức chơn thành thì rất dễ, song chẳng cần ích; tâm Thánh là
ngôi vị của Ðấng Thiêng Liêng không lo trau giồi thì cũng còn tự nhiên gìn vẻ
đẹp; còn vẻ đẹp thiên nhiên đã mang nặng thi hài nơi khổ cảnh nầy mà không mất,
thì đoạt vị đã đáng rồi lại cần ai nâng đỡ. Ấy vậy, Lão đến mà gieo hột Thánh
cốc nơi lòng của kẻ tà tâm, mong cho đơm bông kết quả, đặng liệu thế hồi tâm,
chớ chẳng phải đến rước người hiền ngỏ.
Lão đây cũng vậy, mà chư
Hiền Hữu cũng vậy, chúng ta đến tạo thế sửa đời vẫn là phận sự của chúng ta đã
hẳn, hãy biết phận mình mới an tâm liệu thế chuyển xây, đã có khó ắt có hay, đã
có gay thì có thuận, bền chí xem mảy mún cơ đời. Chư Hiền Hữu, chư Hiền Muội
coi trong năm khai Ðạo biết bao khổ não truân chuyên, Lão vì đã thấy rõ nên
không nỡ ngồi an xem cơ thắng bại, Lão nhứt định đứng chen vai đấu cật cùng chư
Hiền Hữu, chư Hiền Muội, mà chia bớt khổ tâm.
Lão chẳng phải sợ, vì chưa
có quyền hành hữu vi nào mà phạm đến Lão đặng, chỉ sợ dùm cho chư Hiền Hữu, chư
Hiền Muội mang nặng thi phàm mà chịu cường quyền đè nén. Chư Hiền Hữu, chư Hiền
Muội có đoạt đặng phép Tiên tri như vậy đâu mà mong tránh khỏi.
Lão nghĩ như thế nên nhứt
định tái thủ quyền hành, đem cặp nhãn Thiêng Liêng thay vì cặp nhãn của Thầy
đặng thấy dùm mọi điều chư Hiền Hữu, chư Hiền Muội đặng quyết thắng chúng sanh
trong kỳ Khai Ðạo nầy, thì Lão tưởng khi Lão chưa phải là người vô dụng vậy.
Lão nặng mang tình nghĩa
cùng một bạn Thiêng Liêng vì đời lãnh mạng, tạo Ðạo đặng cứu chúng sanh mà phải
chịu mông trần vào cảnh đọa. Lão nên nói rằng: Cơ thưởng phạt của Thiên cơ thì
lắm điều trái hẳn với trí người tưởng tượng; có nhiều khi thưởng hữu hình mà
làm hình phạt vô vi, mà cũng có nhiều khi lấy hình phạt hữu vi mà thưởng Thiêng
Liêng công nghiệp.
Vậy cái thưởng và cái phạt
của Lão dùng điều đình Thánh Giáo, nhiều khi chư Hiền Hữu, chư Hiền Muội không
phương thấy lý đặng. Nên khá dè chừng, đừng vội luận nhảm bàn khùng mà mang tội
Thiêng Liêng rất uổng nghe.
Thăng.
Năm 1926 (âl. Bính Dần): Ðức Chí Tôn dạy "Cõi trần là chi?... Ðạo là gì?".
Phò Loan: Hộ Pháp, Thượng
Phẩm.
Chùa Gò Kén, năm Bính Dần
1926.
THẦY
Các con,
Cõi trần là chi?
Khách trần là sao? Sao gọi khách?
Trần là cõi khổ để đọa bậc Tiên, Thánh có lầm
lỗi. Ấy là cảnh sầu để trả xong quả rồi hoặc là ngôi cũ, hoặc trả không xong
quả mà mất cả chơn linh mà luân hồi, nên kẻ bị đọa trần gọi là khách trần.
Ðạo là gì? Sao gọi là Ðạo?
Ðạo tức là con đường để cho Thánh, Tiên, Phật
đọa trần do theo mà hồi cựu vị. Ðạo là đường của các chơn phẩm do theo mà lánh
khỏi luân hồi. Nếu chẳng phải do theo Ðạo thì các bậc ấy đều lạc bước mà mất
hết ngôi phẩm. Ðạo, nghĩa lý rất sâu xa, nhưng phải hiểu trước bao
nhiêu đó, rồi mới học các nghĩa huyền bí khác cho đích xác đặng. Ðời cũng thế,
Ðạo cũng thế, chẳng Ðạo chẳng nên Ðời. Ðời Ðạo chẳng trọn, lấy Ðạo trau Ðời, mượn
Ðời giồi Ðạo, Ðạo nên Ðời rạng, giũ áo phồn hoa nương bóng khổ, trăm năm mãn
cuộc tự thanh cao, nếm mùi tự toại, dưỡng chí thanh nhàn thì có chi hơn.
Vậy là mầu, vậy là trí.
Ngày 11-09-1926 (âl.
05-08-Bính Dần): Ðức Chí Tôn dạy "...
Hạnh khiêm nhường là hạnh của mỗi đứa, con phải noi gương Thầy mới độ rỗi thiên
hạ đặng....".
Sài Gòn, năm Bính Dần
1926.
THẦY
Các con coi bậc Chí Tôn
như Thầy mà hạ mình đặng độ rỗi nhơn sanh là thế nào, phải xưng là một vị Tiên
Ông và Bồ Tát, hai phẩm chót của Tiên, Phật. Ðáng lẽ thế thường phải để mình
vào phẩm tối cao, tối trọng, còn Thầy thì khiêm nhượng là thế nào? Vì vậy nhiều
kẻ Môn Ðệ cho Thầy nhỏ.... Cười....
Hạnh khiêm nhường là hạnh
của mỗi đứa, con phải noi gương Thầy mới độ rỗi thiên hạ đặng. Các con phải
khiêm nhượng sao cho bằng Thầy. Thầy lại nói buổi lập Thánh Ðạo, Thầy đến độ
rỗi kẻ có tội. Nếu đời không tội lỗi đâu nhọc đến công Thầy.
Ấy vậy, các con rán độ kẻ
tội lỗi là công lớn, làm cho Thầy vui lòng hơn hết. Lựu và Hiếu tập một lũ Ðồng
nhi chừng 36 đứa, đặng mỗi khi Ðại Lễ nó tụng kinh cho Thầy; bên Nam cũng vậy,
Cư, Tắc, Sang, Phú, mấy con cũng dạy 36 đứa Ðồng nhi Nam nữa.
Cư, Thầy đã nói với con
phải tập nhạc lại, nhớ không con? Rán lo nghe, Phú cũng vậy nữa.
Phụ ghi: Theo Thánh Ngôn Hiệp
Tuyển quyển 1 bài 30 ghi là: Ngày 11-09-1926 (âl. 05-08-Bính Dần)
Ngày 17-09-1927 (âl. 04-08-Mậu Thìn): Ðức Chí Tôn dạy "Thầy đã nói dụng hòa bình êm tịnh mà
dẫn các con trong đường Ðạo... nếu vì áo mão hơn vì đạo đức thì tội chất bằng
hai...".
Phò Loan: Hộ Pháp, Thượng
Phẩm
Ngày 17-09-1927.
THẦY
Các con,
Thầy đã nói dụng hòa bình
êm tịnh mà dẫn các con trong đường Ðạo. Các con miễn lưu tâm để hết công trình,
trí não đặng lo lắng thì bước đường càng bữa càng tới, chẳng điều chi cản trở
đặng; duy có một điều là chư Môn Ðệ và Tín Ðồ xa khuất lời Thánh giáo, nên phần
nhiều để thì giờ mà chăm nom về nhơn sự. Các Giáo Hữu phải lo lắng về phần
Thuyết Ðạo cho kịp và mỗi Ðàn lệ đều phải truất một bài Thánh ngôn dạy về đạo
đức mà đọc cho chúng sanh nghe, như vậy thì lời Thánh giáo như còn văng vẳng
bên tai các Môn Ðệ để giục bước đường của chúng nó chẳng sụt sè vậy.
Thơ và Lâm Thị Ái Nữ cũng
do theo đó mà hành sự nghe.
Trung bạch: Con có ra đề
hồi hôm nơi Ðàn Cầu Kho cho các Giáo Hữu làm bài Thuyết Ðạo.
Phải, như Giáo Hữu nào bê
trễ về phận sự và không quản đến lời Thầy thì con hội chư Thánh, dâng sớ lên
cho Lý Bạch phân đoán nghe.
Thơ bạch về
việc xin in Thánh ngôn.
Ðược, nhưng Thánh
ngôn và Văn thi đều phải trích lục cho kỹ càng, phải có Hội Thánh phê nhận rồi
sẽ in thì khỏi điều sơ sót có quan hệ.
Các con,
phần nhiều chư Môn Ðệ ham muốn phong tịch, nhưng chưa hiểu phong tịch
là gì? Thầy để lời cho các con biết rằng: Nhiều Thánh, Tiên, Phật, xuống phàm
nếu căn quả tiền khiên không mấy trọng hệ, nghĩa là kiếp trần duyên không chi
phải nhơ bợn nhiều, thì dầu không Thiên Phong hễ gắng tâm thiện niệm thì địa
vị cũng đạt hồi đặng.
Thiên Phong
là để cho bậc Thánh, Tiên, Phật, lìa trần phải lắm dày công cùng sanh chúng mới
trông mong hồi cựu phẩm đặng. Các con nên nhớ Thầy lấy từ bi phong tịch, nhưng các Chức Sắc
nếu vì áo mão hơn vì đạo đức thì tội chất bằng hai.
Trung, Thơ, Lâm Thị Ái Nữ,
ba con, Thầy vì lòng từ bi hay thương Môn Ðệ phong
tịch lần nầy là chót vì Tân Luật đã hoàn toàn, nếu chẳng do theo đó thì Lý Bạch
hằng kêu nài; Quan Thánh và Quan Âm cũng hiệp sức mà dâng kêu về sự ấy. Vậy sau
nầy nếu có ai đáng thì do Tân Luật mà công cử; còn về phong tịch thì có Lý Giáo
Tông tiến cử, Thầy mới nhậm phong nghe.
Trung, con
gắng công thêm và liệu cách đối đãi với Chánh Phủ, có chư Thần giúp sức, khá an
tâm (Thánh ngôn nầy đem đọc cho chư Môn Ðệ nghe). Thầy ban ơn cho các con.
Thăng.
Năm 1928 (âl. Tháng 05 Mậu thìn): Ðức Chí Tôn dạy "... Thầy đã sắm đẳng cấp trật tự,
quyền lịnh cho các con, mà các con chẳng biết phận sự của mình,... Thầy dặn các
con một điều là cứ tuân y luật lệ và Thánh ngôn của Thầy mà hành đạo....".
Phò Loan: Hộ
Pháp, Thượng Phẩm
Tòa Thánh, tháng 5 Mậu
Thìn.
THÁI BẠCH
Chào chư Ðạo Hữu, chư Ðạo
Muội,
Phò Ðại Ngọc Cơ đặng Thầy
đến, mời Nhị vị Ðầu Sư và cả Chức Sắc Cửu Trùng Ðài có mặt tại Tòa Thánh vào
chầu.
* * *
THẦY
Ứ hự! Con đứa lớn không
nên lớn, đứa nhỏ không nên nhỏ, uổng công Thầy dạy dỗ từ bấy lâu nay lắm. Một
nền đạo đức mà ra mất giá cũng tại nơi các con đó. Thầy đã lập trọn vẹn tư cách
của nó, các con chỉ còn có ra công tô điểm cho nên mỹ lệ mà các con để nông nỗi
như vầy. Thầy cũng muốn bỏ đi đó chút, nhưng mà đoái đến nhơn sanh và công lao
khó nhọc của nhiều kẻ nên dạ không đành, mà giận cái ngây dại của các con mà
thêm nỗi nầy. Thầy đã sắm đẳng cấp trật tự, quyền lịnh cho các con, mà các con
chẳng biết phận sự của mình, biểu sao nền Ðạo không bị đạp đổ, khi dễ phẩm vị
Thiên Phong. Cả chư Thần, Thánh, Tiên, Phật chinh lòng muốn toan phế hủy, Ðạo
mới ra loạn lạc dường ấy.
Nay đã biết rằng kế thử nhơn
sanh làm cho hiểu rằng không Thầy nâng đỡ thì dầu cho một mối Ðạo nào chơn
chánh, hiệp lý Thiêng Liêng đi nữa, thì cũng phải bị nơi tay các con mà qui
phàm ra Tả Ðạo. Mặc dầu chớ Thầy rất phiền các con không hay nhớ lời Thầy đã
tiên tri mọi điều cho các con biết trước hết; vì vậy mà làm cho Thầy rất tiếc
công khó nhọc với các con từ khi Thầy đến dạy dỗ.
Nhiều đứa dám lộng ngôn,
gọi sức mình là đủ, không giữ hạnh khiêm cung, phải mắc tội cùng chư Thần,
Thánh, Tiên, Phật.
Mưu mưu kế kế hại lẫn với
nhau; Thầy đã tự định cho mỗi đứa đủ quyền kềm thúc lấy nhau đặng giữ gìn Thánh
Ðức yêu sanh của Thầy mà binh vực lấy nhau, mà chẳng một đứa nào biết ngó đến
phẩm giá mình, làm cho cả nhơn sanh phiền muộn. Nếu Thầy phải chịu thất vọng
một phen nầy nữa, thì toàn địa cầu 68 phải bị đọa đời đời kiếp kiếp.
Thảm thay
cho nhơn loại! Ðau đớn thay cho nhơn loại!
Thầy cho các
con biết trước rằng: Ngọc Hư Cung hằng để ý vào công cán của các con và tội
tình của các con. Thầy nhứt định không dạy dỗ chi nữa hết, song Thầy dặn các
con một điều là cứ tuân y luật lệ và Thánh ngôn của Thầy mà hành đạo.
Trung, cũng
tại con nữa nghe.
Cư, Tắc,
Chương, như Cửu Trùng Ðài không nhìn nhận quyền hành của Hiệp Thiên Ðài thì các
con an phận, đợi lịnh Thầy dạy biểu, ngày nào cần đến các con sẽ hay.
Hiếu, con
đừng phiền não; Thầy tưởng trẻ không quên Thầy dạy dỗ. Phải nhớ lời Thầy,
đừng trách bài thi khó khăn mà bỏ trường công quả.
Cư, con phải sửa soạn đem
các chứng cớ của con mà trình bày cho Hội Thánh biết đặng răn kẻ vô Ðạo nghe.
Tắc, làm Tịnh Thất cho rồi
đặng mấy anh con vào ở, biểu Lịch sửa đường vào Tịnh Thất ngay cửa nhà nó. Cái
đài luyện Khí trật hướng, phải xoay mặt qua chánh Ðông nghe.
Thầy ban ơn cho các con.
* * *
Dẫn giải:
Bà Chánh Phối Sư Hương
Hiếu buồn tủi khóc thầm, khóc lén; buồn tủi vì thương Thầy mến Ðạo. Hai vợ
chồng trọn phế đời hành đạo, về chùa Gò Kén là ngày 14-10-Bính Dần (1926). Hồi
còn rừng rậm không ai lên tranh giành, để ông Cao Thượng Phẩm tổ chức với một
đôi ba trăm người Ðàn Thổ, đánh gốc phá chồi, trống hết sạch sẽ, cất Chùa và
cất Ðông Lang, Tây Lang, Hậu Ðiện.... Ðâu đó tạo tác xong hết kế gặp bão tố. Có
một nhóm người kiếm chuyện gieo ác cảm nên tôi buồn tủi vì công lao của hai đứa
tôi thức đêm cầu khẩn Ðức Chí Tôn giáng cơ Khai Ðạo, còn ban ngày thì phá rừng
trống sạch chồi. Nghĩ buồn lập Ðạo sẵn cho họ tu, cất Chùa sẵn cho có chỗ sùng
bái. Trái lại, tạo tác xong rồi, họ xúm nhau hội dưới Thủ Ðức; họ hiệp nhau về
đuổi hai vợ chồng Thầy Tư ra khỏi Chùa; họ kỳ 24 giờ phải đi, nếu không đi, họ
cột trong rừng họ bắn.
Ngày 31-05-1928 (âl. 13-04-Mậu Thìn): Ðức Chí Tôn dạy "... Kẻ nào gieo sự chia phân, tương
tàn cho các con là kẻ nghịch đường Chánh Giáo...".
Phò Loan: Hộ Pháp, Thượng
Phẩm.
Ngày 31-05-1928 (Mậu
Thìn).
THẦY
Các con,
Trung, con phải liệu dùng
thời giờ thế nào cho có đủ mà xem xét cách hành động phần nhiều trong các Ðạo
Hữu của các con trong buổi nầy. Thầy đã phân phát phận sự đặc biệt của con mà
chẳng làm sao cho hết lòng, còn sợ chinh lòng của Ðạo Hữu hơn sợ thiếu sót phận
sự. Lúc nầy là lúc Chánh Phủ đương dòm hành cử chỉ trong Ðạo định liệu mà cho
phép hay là cản ngăn. Các con hành sự mà nhiều đứa hay lấy quyền riêng để làm
cho sanh sự rối loạn trong Ðạo.
Nếu các con chẳng gắng
công mà chăm nom việc hành tàng của chư Ðạo Hữu, thì chẳng khỏi sanh một trường
náo nhiệt lớn lao trong Ðạo, mà rồi sanh linh cũng vì đó phải chịu lỡ bước trót
muôn ngàn.
Từ đây, những Thánh ngôn
ban hành cho các Môn Ðệ cần phải có con ký tên và ấn dấu đành rành; nếu Thánh
ngôn mà thiếu con ký tên thì chư Môn Ðệ được phép không tuân. Con phải cho chư
Môn Ðệ biết nghe. Thầy vốn chẳng muốn làm cho nhọc lòng của Môn Ðệ nào mà không
bổ ích chi cho nền Ðạo.
Than ôi! Các con còn phải
trải qua đường dài ngàn dặm, còn qua biết mấy vực thẳm non cao, mà đã vội muốn
chia lìa phân cách nhau.
Thầy cũng đau lòng, nhưng
căn phần về sau của mỗi đứa đều định. Các con khá biết thương nhau mới chẳng
uổng công trình đã bấy lâu cực khổ. Kẻ nào gieo sự chia phân, tương tàn cho các
con là kẻ nghịch đường Chánh Giáo. Nếu chẳng biết cải hóa thì lòng từ bi của
Thầy khó dung tình nữa đặng.
Ngày 01-06-1927 (âl. 02-05-Ðinh Mão): Ðức Chí Tôn dạy "... các con phải chịu lắm nỗi gay go
mà gieo mối thương tâm cho đoàn hậu tấn.... Thầy phải ngưng hết Cơ Bút truyền
Ðạo,...".
Phò Loan: Hộ Pháp, Thượng
Phẩm.
Ngày 01-06-1927 (Ðinh
Mão).
Ðàn tại Phước Thọ, nhà
M.Tương.
NGỌC HOÀNG THƯỢNG ÐẾ
VIẾT CAO ÐÀI GIÁO ÐẠO NAM PHƯƠNG
Hỉ chư Ðạo Hữu, chư Ðạo
Muội, chư Chúng Sanh.
Tương, từ nền Ðạo khai
sáng đặng gieo truyền mối Chánh Giáo cho đến nay thì phần nhiều Môn Ðệ đã có để
trọn tấc thành mà dìu dắt sanh linh đắp vun mối Ðạo Trời. Ấy là những đứa Thầy
đã tin cậy đặng gia công dọn lối chông gai để mở trong nẻo Thiêng Liêng dẫn lần
dân sanh thoát khỏi sông mê bể khổ tức là cõi trần vô vị nầy. Ðạo đã lập thành,
gót trần của phần nhiều Môn Ðệ hầu rửa sạch bợn, nhưng các con phải chịu lắm
nỗi gay go mà gieo mối thương tâm cho đoàn hậu tấn. Gương sáng đã giồi nên mà
con thuyền Bát Nhã phải tùng nơi máy Thiên cơ mà lắm phen lắc lẻo, đắm chìm
biết bao nhiêu khách tục.
Ấy là những Môn Ðệ vô
phần, chẳng giữ nét thanh cao, lại mượn thói vạy tà để làm cho nhơ bợn mối Ðạo
quí báu của Thầy đã lấy đức háo sanh mà khai hóa. Con đã để dạ ưu tư về mối
Ðạo, đã lắm lần trêu cay ngậm đắng mà nhuộm nét nâu sòng mong trau rạng mảnh gương
để soi chung bước đường sau mà lần đến cảnh tự toại thung dung, tránh hết muôn
điều phiền não, ấy là Môn Ðệ yêu dấu, khá gìn mực ấy mà đi cho cùng nẻo quanh
co. Cân công quả sẽ vì phần phước mà định buổi chung qui mỗi đứa. Còn tới cuối
kỳ tháng sáu nầy thì Thầy phải ngưng hết Cơ Bút truyền Ðạo, các con sẽ lấy hết
chí thành đã un đúc bấy lâu mà lần hồi lập cho hoàn toàn mối Ðạo.
Nầy là mấy lời đinh ninh
sau rốt khá lưu tâm, ai vạy tà nấy có phần riêng, cứ giữ nẻo thẳng đường ngay
bước đến thang Thiêng Liêng chờ ngày hội hiệp cùng Thầy, ấy là điều quí báu đó.
Thầy cho các con tự định thâu sớ và cho nhập môn như các chỗ khác.
Thầy ban ơn cho các con.
Thăng.
Ngày 12-09-1927 (âl. 17-08-Ðinh Mão): Ðức Thái Bạch dạy "... hễ ai biết phục theo luật định của
Hội Thánh Công Ðồng thì đặng phép dâng sớ cho Lão định đoạt...".
Ngày 18-09-1927.
LÝ
BẠCH
Thượng Trung Nhựt, Hiền Hữu còn mang trách nhậm lớn lao của Ðại Từ Bi đặng
phổ thông, điều đình mối Ðạo, hiệp với Hội Thánh mà trù nghĩ, suy tính cách
thức hành động về bước đường của chư Thiên Phong và Ðạo Hữu trong buổi nầy.
Phải lấy nét thẳng đường ngay do nơi tâm thành mà hành sự tạc thù, đừng sợ
chinh lòng mà để nét bất bình cho cả chư Ðạo
Hữu. Mỗi mỗi các việc hành động đều nơi Ðức Từ Bi sắp đặt sẵn rồi duy có để chư
Hiền Hữu bước lần mà đi tới.
Những Ðạo Hữu nào mà không vì hạnh đức, mà nương cậy chung
hiệp nhau lo hành Chánh Giáo thì
đã có chư Thần Thánh lãnh lịnh biên
ghi vào sổ công quả đợi ngày chung qui đặng vào cân Thiên Ðiều mà phán đoán,
nhưng Hiền Hữu cũng nên giữ lời Thánh giáo của Ðức Từ Bi, hễ ai biết phục theo
luật định của Hội Thánh Công Ðồng thì đặng phép dâng sớ cho Lão định đoạt.
Nhiều kẻ lại tư lịnh muốn mở riêng đường khác, đặng dìu nhơn sanh vào lối quanh co.
Hại thay, căn xưa quả trước chẳng chịu lo đền bồi, lại tự mình vào nơi hang
thẳm, sau kết cuộc ra thế nào sẽ thấy.
Hiền Hữu lo về phần Thuyết
Ðạo cho chóng; Bàn Tri Sự sắp đặt có đủ tư cách và mỗi Ðạo Hữu đều có tư cách
riêng mỗi tháng nhóm một lần là đêm Rằm mà bàn tính việc Ðạo; xem xét coi sự
nào trong Ðạo nên hủy vì sái nhơn tâm, sự nào nên thi hành vì hiệp lòng sanh
chúng, gắng lo chung nhau mà làm cho Ðạo đặng có phẩm giá tối cao, tối trọng,
thì thế nào chư Hiền Hữu chẳng vui lòng mà bước tới.
Mỗi lần nhóm Bàn Tri Sự,
ba vị Ðầu Sư phải có mặt, ba Chức Sắc Hiệp Thiên Ðài chứng sự. Mỗi việc nghị
định đều biên chép để lại đành rành, sau khỏi điều dị nghị. Trong cả chư Ðạo
Hữu và Tín Ðồ, Lão cho Hiền Hữu biết rằng: Nữ phái phần nhiều chưa thông hiểu
về Ðạo cho lắm.
Hiền Hữu mỗi Ðàn lệ cần
phải buộc Nữ phái tới mà nghe Thuyết Ðạo chung với Tín Ðồ. Sau nầy chừng Lão
liệu có Ðạo Muội nào đáng công tìm học Ðạo lý thì sẽ cho Thuyết Ðạo.
Trung bạch: Xin nhóm Ðàn
tại Chợ Lớn.
Hiền Hữu đặng tự liệu. Từ
đây để Hoạch vào Hiệp Thiên Ðài nghe. Lão để lời khuyên chung và gắng vì Ðạo mà
tỏ nét kính thành Ðấng Chí Tôn.
Phụ ghi: Theo Thánh Ngôn
Hiệp Tuyển quyển 2 bài 37 ghi là: Ngày 12-09-1927 (âl. 17-08-Ðinh Mão)
Ngày 02-09-1942 (âl. 15-08-Nhâm Ngọ): Ðức Diêu Trì Kim
Mẫu dạy "Mình tu cho chúng sanh, mình lập vị cho chúng sanh tức là mình
lập vị cho mình...".
Phò Loan: Khai Ðạo Ðãi,
Hiến Ðạo Tươi.
Ngày Rằm tháng 8 năm Nhâm
Ngũ ((2-9-1942).
DIÊU TRÌ KIM MẪU
Mừng các con Nam, Nữ,
Mẹ vui được thấy các con
biết lo cho chúng sanh tức là lo cho mình vậy.
Mình tu cho chúng sanh,
mình lập vị cho chúng sanh tức là mình lập vị cho mình. Phải hiểu cho rõ, nếu
chúng sanh chưa ai đắc Ðạo, thì ta phải cầu nguyện cho người đắc Ðạo trước ta.
Nếu mình cứ mong cho cao
phẩm giá, tức là trái với Thiên ý. Mình phải hằng ngày trau giồi tánh đức, lo
chung cho thiên hạ ấy là phương pháp tu tắt đó.
Thường ngày công phu mà mình
chất chứa tánh tự kiêu thì cũng không mong đắc chánh quả được, bất quá đắc một
vị Ðịa Tiên đó thôi. Vậy muốn cho hoàn toàn thì rán tập cho biết trừ các điều
xấu xa, tập thường ngày tầm chơn lý, kiếm hiểu huyền vi, răn mình hằng bữa, đó
là đường chánh sáng láng cứ lo bước tới.
Ðạo chia ra
ba Chi: Thế, Pháp, Ðạo. Mình tu cho đúng theo luật, hành theo pháp thì chúng
sanh nơi thế ca tụng công đức mình, trọng kính mình, ấy là mình đắc thế.
Hễ đắc thế
thì phải tầm pháp đặng cứu chữa, dạy bảo theo pháp; nếu mình hành pháp hiển
linh, chúng sanh ứng mộ, thì mình đắc pháp. Nếu đắc pháp thì phải tầm Ðạo là vô
vi, muốn tầm không phải dễ, mà dễ khó là do nơi mình; nếu đi
được hai khoản thì khoản sau nầy phải rán, nếu đắc Ðạo thì nhập cõi Niết Bàn.
Mẹ ban ơn cho các con
Nam, Nữ.
Nhứt khí tạo đoan cả Ðịa Cầu,
Nương theo Mẹ cả giảng vài câu.
Kính dâng Tam Bửu hằng năm vẹn,
Tặng lễ mừng thầm đắc chẳng lâu.
Nhị Châu Chơn Võ nhớ cùng không,
Nương cõi Thiên Cung gởi bóng hồng.
Kính tặng vài câu mừng bạn cũ,
Tặng người hiếu hạnh chịu phòng không.
Tam Kỳ khai mở Ðạo lần ba,
Nương náu ít lâu rõ báu hòa.
Kính lượng bề trên ban đức tánh,
Tặng người tài trí hứng Ðài cao.
Tứ đức vẹn toàn mới xứng danh,
Nương hơi nhang khói chỉ điềm lành.
Kính mừng quý vị ân cần tịnh,
Tặng khách nâu sòng diệt quới khanh.
Ngũ hành vận chuyển đoạt huyền Thiên,
Nương níu đôi năm khỏe tự nhiên.
Kính có công tu nay gặp hội,
Tặng mình hữu hạnh phục quy nguyên.
Lục lạc khua ran cả Ngũ châu,
Nương chi vật chất phải âu sầu.
Kính xin tỉnh giấc lo tu sớm,
Tặng quyết cầu ân cổi ách sầu.
Thất thế náu nương chớ tưởng lâu,
Nương cùng quý vị chỉ đường cầu.
Kính đem đến tận bờ dương liễu,
Tặng nghĩa đài sơn kẻ chực chầu.
Bát du hành khất bữa mơi chiều,
Nương nưởng mình to giống kẻ thiêu.
Kính đến Tây Phương tầm Xá Lợi,
Tặng tình đồng Ðạo phải đồng yêu.
Cửu Thiên mở cửa rước người hiền,
Nương chí dắt dìu khách hữu duyên.
Kính lập công to quy tựu vị,
Tặng tiền phát khởi lập căn nguyên.
Thu cúc hứng sương
khách kiếm mùi,
Chín Bà cùng Mẹ đến chung vui.
Thương nhau tìm kiếm chừng nào gặp,
Công đức vẹn toàn sẽ hiệp ngôi.
Năm1927 (âl. Ðinh Mão): Ðức Chí Tôn dạy về việc
Ca Bảo Ðạo qui vị.
Chùa Gò Kén (Thánh ngôn
ngày anh Bảo Ðạo qui vị, năm Ðinh Mão 1927).
THẦY
Các con,
Ðại lụy! Cái thảm trạng
chia lìa ngày nay có thể làm cho các con vì đau đớn mà biết thương yêu nhau
chăng? Thảm! Từ thử có một mình Bảo Ðạo là niên cao kỷ trưởng hơn các con hết,
mà buộc Thầy phải đem về thì tưởng các con đủ biết mình là côi cúc về đường
đời, không ai đủ trí thức hoàn toàn mà binh vực các con nữa, thì mới biết lập
mình có đủ khôn ngoan tài tình đạo đức thì địa vị các con mới trở nên cao đặng.
Thầy đôi phen phải buộc
lòng lấy hình phạt mà làm ra phần thưởng. Các con đã hiểu Ðạo đặng chút ít,
Thầy tưởng chẳng cần phải cạn lời, Thầy khuyên các con lấy Chương làm giây thân
ái mà buộc nhau, mới đặng hòa nhã nơi Hiệp Thiên Ðài. Thầy cho phép các con làm
lễ táng cho nó long trọng hầu nêu gương cho hậu tấn.
Tắc, phải biểu Cư xuống
cho kịp làm lễ y như lời Thầy dạy đám táng của Thụ. Nhớ làm đừng bỏ nữa nghe.
Thầy cũng nhắc lại với các con rằng: Ðủ 3 năm phải thiêu hài cốt, lên tượng
đặng đem nó vào Bát Quái Ðài nghe. Nơi mộ nó phải để quan tài khỏi mặt đất một
tấc mà đắp xây tháp y như lời Thầy đã dặn. Trên mặt tháp đề chữ vàng: "Bảo
Ðạo Chơn Quân" nhớ à!
Thầy thăng.
Thi của Bảo Ðạo cho lúc lâm chung:
Từ nay ra khỏi chốn nhơn gian,
Thủy tú sơn tinh thích chí nhàn.
Vì bởi lục căn lòng chẳng bợn,
Cho nên mới đặng nhập Tiên Bang.
Bảo Ðạo Chơn Quân
(Chung Lưu đề).
Ngày 20-02-1952 (âl. 25-01-Nhâm Thìn): Ðức Cao Thượng
Phẩm dạy về Thể Pháp và Bí Pháp của Thế Ðạo.
Bộ Pháp Chánh, đêm 25
tháng 01 Nhâm Thìn (20-02-1952).
CAO THƯỢNG PHẨM
Bần Ðạo chào mấy em,
Ðêm nay, Bần Ðạo giảng về
Thế Ðạo là gì?
Hẳn mấy em đã rõ đại cương
về Thế Ðạo là gì? Nam thì Tam Cang Ngũ Thường; Nữ thì Tam Tùng Tứ Ðức, song đó
chỉ là thế của Nhơn Ðạo hữu hình mà thôi. Nếu mấy em hằng ngày tâm niệm có bấy
nhiêu thì làm sao cho trọn vẹn được. Trong Thế Ðạo phải phân tách ra làm hai
pháp lý:
Một là Thể pháp Thế Ðạo.
Hai là Bí pháp Thế Ðạo.
Tam Cang Ngũ Thường, Tam Tùng Tứ Ðức là thể đặng làm sở hành cho mặt Thể pháp
Thế Ðạo mà thôi, lấy đó làm chánh đề mà đi. Bây giờ muốn giữ Tam Cang phải làm
thế nào?
Quân Thần Cang: Vua là kẻ chăn dân, vậy bổn phận
ấy là phải lập trên những hành tàng để cứu giúp cho dân khỏi điều thống khổ. Ấy
là công việc của Cơ Quan Phước Thiện bây giờ đó. Tôi phải tỏ dạ trung thành đặng vùa giúp vua
mà làm cho bá tánh an cư lạc nghiệp, tức là bổn phận của hàng Thánh Thể đó vậy.
Phụ Tử Cang: Cha là người
thay quyền Chí Tôn trong một tiểu gia đình tức nhiên phải biết mình là bổn phận
giáo hóa dưỡng dục, tức nhiên một Hội Thánh nhỏ trong một gia đình.Vậy con phải
trọn hiếu, tức nhiên là không điều nhục tổ hổ tông, tức nhiên là bổn phận một
Tín Ðồ hay nói đúng hơn nữa là một Môn Ðệ xứng đáng của Chí Tôn vậy.
Phu Thê Cang: Chồng là người
cầm lèo giữ lái đặng đưa một tiểu gia đình đến chỗ đạo đức thanh bạch, tức
nhiên là bổn phận của Cơ Quan Hành Chánh đó. Vợ là người tùng theo chồng để
giúp an sự nghiệp, tạo nên hạnh phúc gia đình, tức nhiên bổn phận của Bảo Cô đã
hẳn.
Về Ngũ Thường thì:
Nhơn: Là phải biết nghĩa
đồng sanh, biết tình đồng hưởng, âm dương chi khí, chẳng để lòng sái loạn chơn
truyền, tức nhiên là phải trọn vâng theo Luật Công Bình Bác Ái.
Nghĩa: Là phải biết trọn
phần mình để tạo nên danh trọng giá cao, tức nhiên là phải giữ nên phẩm hạnh mà
nhìn rõ của chung đồng hưởng.
Lễ: Là giữ hạnh nết đúng
đắn để tạo nên một nhơn phẩm biết nhường, biết nhịn, tức nhiên là phải giữ trọn
hạnh Ðạo đó.
Trí: Là phải thông hiểu
việc thế mà đi, không để tên tuổi phải lời chê tiếng nhẻ, tức nhiên là phải
trọn vâng Luật Pháp Chơn Truyền đó vậy.
Tín: Là phải đúng lời hứa
hẹn, tức là phải danh chánh ngôn thuận, thuyết hành phải được giống in nhau,
tức nhiên là phải trọn thệ đó.
Ðó là mặt Thể pháp Thế
Ðạo, còn mặt Bí pháp Thế Ðạo là phương tầm ra định hướng để vẹn giữ Tam Cang
Ngũ Thường, tức nhiên là trọn phần Nhơn Ðạo. Ấy là kết quả do Thể pháp mà nên.
Nói chung về Bí pháp Thế Ðạo là phương giúp đời an nhàn đạo đức chớ chẳng chi.
Về Tam Tùng Tứ Ðức là về
phần của Nữ Phái:
Tùng Phụ: Như người con
phải giữ trọn tiết trinh, cũng như kẻ Tín Ðồ giữ tròn danh Ðạo.
Tùng Phu: Như bóng với hình,
tức nhiên phải ví mình như một trong Thánh Thể tùng Hội Thánh vậy.
Tùng Tử: Là phải vì đám
hậu sanh mà quên mình đặng tạo nên sự nghiệp tương lai cho chúng, tức nhiên là
bổn phận của Chức Sắc vậy.
Công Dung Ngôn Hạnh: Tức
là việc làm cho nhơn sanh thoát khổ, lời nói để đưa đường giáo hóa, hành vi cử
chỉ để treo gương mặt thế, tức là phải biết nâng cao giá trị của Thánh Thể Chí
Tôn, nết na đằm thắm, giữ trọn thương yêu, tức nhiên là làm nền móng cho Ðại
Ðồng Thế Giới.
Ðó là Thể Pháp. Kẻ đã trọn
về mặt Thể Pháp tức nhiên hiểu biết Bí Pháp không chi lạ hơn là phương pháp bí
yếu nâng cao giá trị cho Thể Ðạo, nói rõ hơn nữa là làm cho Ðời trở nên tận
thiện tận mỹ. Nói theo nhơn sanh triết lý thì Pháp là kế hoạch nâng cao đời
sống trong Nhân Nghĩa đó vậy.
Mấy em đã rõ chưa, Bần Ðạo
kiếu.
Thánh giáo để học đạo.
Thánh giáo ÐỨC CHÍ TÔN
.... ....
Tòa Thánh là quê cha đất
tổ, nhau rún cội nguồn.
T..... Con định ý gần
trúng, nghĩa là dầu cho bậc Chí Thánh đi nữa cũng thọ sanh nơi Thầy. Muốn đến
trường Thánh Ðạo phải theo sau Thầy. Cái xác trần tiêu diệt hôi thúi, chớ tánh
Thánh chẳng hề tiêu diệt hôi thúi.
Thầy từ khi khai Thiên lập
Ðịa, Thầy cũng vì yêu mến các con mà phải trải bao những điều khổ hạnh, mấy lần
lao lý, mấy lúc dang mày nuôi nấng các con hầu lập nên nền Ðạo, cũng tưởng các
con lấy đó mà làm đuốc soi mình đặng bỏ tà qui chánh.
Mấy lần vun đắp nền Ðạo,
Thầy đều bị bây mà hư giềng cả, Thầy buồn đó các con.
THƯỜNG CƯ NAM HẢI QUAN ÂM NHƯ LAI
Các em có hiểu vì sao mà
phải rộng lòng bác ái chăng? Vì vạn vật do Ðức Từ Bi mà sanh hóa trong cõi thế.
... ... ...
... người có nên trái lòng
Trời là Ðức Ðại Từ Phụ chăng?
Xin xem THÁNH NGÔN HIỆP
TUYỂN Q.2 Bài 79 Ngày 21-04-1933 (âl. 27-03-Quí Dậu)


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét